Chương 40: Đáp lễ

Đáp lễ

Sau khi Trần Bình An mang sọt tới bờ suối thì đi thẳng về phía lưng Thanh Ngưu, không biết có phải ảo giác hay không mà thiếu cảm thấy hình như mực nước trong suối đã rút xuống bớt.

Khi hắn gần tới dốc đá màu xanh thì đột nhiên dừng bước, bởi vì hắn thấy rõ có rất nhiều người đang đứng cạnh đó. Gương mặt mỗi người gần như đều rõ ràng, chẳng phải vì ánh sao đêm nay quá sáng, mà vì nơi đó có một con hươu trắng toát, toàn thân trong veo, phát ra từng tia sáng trắng uốn lượn, hệt như cỏ nước đưa mình lay động trong dòng nước.

hươu trắng cúi đầu, một tiểu cô nương mặc áo bông đỏ thì ra sức nhón chân, giơ tay vuốt ve cặp sừng của nó.

Bên ngoài là một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc đạo bào, không biết có phải do ánh sáng của hươu trắng chiếu vào hay không mà da thịt của của hai người cũng trong veo lấp lánh. Lấy ví dụ đi, nếu nói dân chúng ở tiểu trấn là người đất đắp bằng bùn thì hai đạo nhân lạ mặt này chính là đồ gốm tinh xảo, khác biệt một trời một vực.

Bộ đạo bào của họ hơi giống của Lục đạo trưởng bày quầy coi bói, nhưng lại có vài chi tiết khác hẳn. Lục đạo trưởng đội nón hoa sen, đạo quan của hai người này lại hình đuôi cá.

Thiếu niên giày rơm kinh ngạc nhìn qua, cảm thấy đôi nam nữ đứng cạnh hươu trắng hệt như thần tiên bước ra từ trong tranh, như thể một giây sau sẽ lơ lửng bay lên, lật tay một cái là có thể hái sao lấy trăng.

Hai người khác thì đứng xa hơn, Trần Bình An biết một người trong đó, đúng là con gái của Nguyễn sư phụ chuyên đúc kiếm. Lần này thiếu nữ áo xanh không mang theo cả đống thức ăn nữa, một tay cầm chiếc khăn thêu nhỏ gói mấy khối điểm tâm nhỏ nhắn. Thiếu nữ cúi đầu, trông có vẻ rất do dự, giống như không biết nên ăn từ đâu. Người bên cạnh cô tuổi chừng ba mươi, lưng mang trường kiếm, eo cột một miếng ngọc bội kỳ lạ.

Lúc Trần Bình An thấy bọn họ, gần như tất cả mọi người cũng nhận ra sự xuất hiện bất ngờ của thiếu niên giày rơm. Đạo cô trẻ tuổi thoáng kinh ngạc, cúi người xoa đầu tiểu cô nương áo đỏ, vừa chỉ về phía Trần Bình An vừa nhỏ giọng nói gì đó. Tiểu cô nương vểnh tai nghe vị thần tiên tỷ tỷ kia nói xong thì ra sức mở to mắt để nhìn qua đây. Sau khi loáng thoáng thấy Trần Bình An thì liếng thoắng gì đó, chắc là đang giải thích về lai lịch và thân phận của Trần Bình An cho vị thần tiên tỷ tỷ, cũng là chủ nhân của hươu trắng nghe.

Lúc này Trần Bình An cũng nhận ra tiểu cô nương chừng tám chín tuổi kia, lần đầu tiên gặp cô bé là khi hắn còn chưa đến lò gốm ngự. Khi đó hắn từng gặp một tiểu cô nương tóc búi ở ngõ Nê Bình, tuổi hãy còn nhỏ mà lại chạy rất nhanh, tay cầm một con diều. Đôi chân nho nhỏ chạy nhanh như bay, để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Bình An. Sau này hắn cũng gặp thoáng qua vài lần, có một lần tiểu cô nương đó ghé sát vào thành giếng, lén ném đá vào trong. Khi bị Trần Bình An bắt gặp hành động nghịch ngợm này thì cô bé giật thót, vội vàng bỏ chạy. Lúc chạy ra hơn mười bước mới nhớ xâu hồ lô của mình còn để ở miệng giếng, do không nhịn được cơn thèm ăn nên lại lon ton chạy về. Do xoay người nhanh quá nên cuối cùng mới ngã phịch ra đất. Sau khi cầm lấy hồ lô thì cô bé đột nhiên dừng lại, há miệng ra, cho tay vào bẻ chiếc răng lung lay sắp rụng của mình cho vào túi. Cô bé cũng không khóc quấy gì, tiếp tục im lặng bỏ chạy.

Trần Bình An nhìn mà mướt mồ hôi. Lần cuối cùng thấy cô bé là ở khu đất toàn tượng thần vỡ nát, cỏ dại mọc cao quá đầu kia. Đó là một buổi chiều thu, Trần Bình An rời khỏi lò gốm quay về trấn, trên đường lại nổi hứng dạo một vòng. Kết quả thấy cô bé đang tung tăng bắt dế, lăn lộn, chụp nhảy khắp bụi cỏ. Sau khi thấy Trần Bình An, rõ ràng cô cũng nhận ra hắn nên lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Sau này Trần Bình An nghe Cố Sán nói, tuy thoạt nhìn thì cô nhóc luôn nhếch nhác này giống một dã nha đầu không ai quản thúc, nhưng thật ra lại là người của nhà họ Lý bên đường Phúc Lộc, hơn nữa còn không phải người ăn kẻ ở gì. Có điều không biết tại sao cô lại thích chạy nhảy một mình, người trong nhà cũng mặc kệ. Lúc Cố Sán nói về cô bé thì đầy vẻ khinh bỉ và kiêu ngạo, nói là cô bé chạy nhanh thế thôi chứ ngốc lắm. Có lần đúng lúc hai đứa cùng ra suối bắt cá, cô ngốc kia mò mẫm đến trưa mới bắt được có một con cua, chẳng được con cá nào. Hơn nữa, sở dĩ cô bắt được con cua lớn đó cũng là do nó chủ động kẹp tay cô. Lúc Cố Sán ngồi trong nhà Trần Bình An kể chuyện này còn cười lăn ra giường, nói cô đúng là ngốc, còn cố ý giơ tay lên khoe với nó, cứ như bắt được một con cua là giỏi lắm ấy. Quan trọng là khi ấy rõ ràng cô đang bị kẹp đau đến sắp khóc thành tiếng luôn.

Đạo nhân anh tuấn liếc nhìn hươu trắng, cười nói với đạo cô: “Hạ sư tỷ, đã bảo tỷ cẩn thận một chút, đừng có chìu nó quá, còn chưa đến một tuần, lại thêm chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến tự do của nó gì, thế mà tỷ không nghe. Nay bị phàm phu tục tử nhìn thấy rồi, biết làm sao cho phải đây?”

Đạo cô xinh đẹp nghe tiểu cô nương giới thiệu xong thì cười nói: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, lại nhìn qua lần nữa. Sau khi cân nhắc một lúc, thật sự không thấy thiếu niên giày rơm kia có khí tượng kỳ lạ gì. Mặc dù bản lĩnh em tướng nhìn khí và tầm long điểm huyệt của tông môn bọn họ không thể xem như đứng đầu một châu, nhưng cũng tính là am hiểu. Vị đạo sĩ này đã có thể đại diện tông môn tới đây thu hồi đồ đánh cược, còn phải phụ trách mang món bảo vật trấn sơn đó bình yên quay về, tương lai còn phải giao nộp lại cho tông môn, đương nhiên chẳng phải kẻ tầm thường. Nên sau khi không nhìn ra thiếu niên có gì lạ thì cũng chẳng định chiêu mộ vào sơn môn làm gì. Đạo nhân trẻ tuổi tinh thông xem tướng nên không cảm thấy mình sẽ nhìn lầm.

Sư môn của bọn họ là một trong tam tông Đạo gia của Đông Bảo Bình Châu, hơn nữa còn là tông môn đạo thống đứng đầu một Châu, vô cùng tôn quý. Lần này hắn và Hạ sư tỷ cùng nhau rời núi, phần thưởng chính là mỗi người đều có một suất nhận đệ tử chân truyền quý giá cho tông môn, người đệ tử này cũng sẽ được họ nhận làm đồ đệ. Nên hắn cũng không muốn lãng phí, phải cân nhắc cho kỹ.

Trên dưới tông môn đều biết Hạ sư tỷ trọng tu tâm, nên rất có thể một câu thuận theo tự nhiên  hời hợt kia chính là đã có ý định thu đồ đệ.

Hắn và Hạ Tiểu Lương được tôn xưng là kim đồng ngọc nữ của Đông Bảo Bình Châu, là thiên chi kiêu nữ của Đạo gia một châu. Dù quân vương nhân gian gặp bọn họ cũng phải dùng lễ đối đãi, hơn nữa lễ nghi hoàn toàn không thua chân quân đại quốc.

Bởi vì bọn họ chính là thiên tài tu hành có hy vọng lên đến ngũ cảnh trong một châu.

Khi đạo cô trẻ tuổi nắm tay tiểu cô nương cùng đi xuống lưng Thanh Ngưu, hươu trắng thông linh nối gót theo sau. Không chỉ vị sư đệ đồng môn của cô cảm thấy khó tin, mà chàng trai binh gia lưng đeo bội kiếm kia cũng lấy làm kinh ngạc.

Khi thấy đạo cô trẻ tuổi khoan thai đi tới, Trần Bình An cũng thấy đau đầu không thôi. Lúc này thiếu niên thật sự không muốn dính dáng gì tới những vị thần tiên ngoại lai này.

Bởi vì Trần Bình An biết rõ, yêu ghét hoặc vui buồn của bọn họ sẽ quyết định sống chết, vinh nhục của mình.

Hơn nữa Trần Bình An cũng biết gần đây mình không được may mắn cho lắm, nên lại càng sợ dây phải bọn họ hơn.

Có điều Trần Bình An cũng chẳng vì vậy mà bỏ chạy, ngược lại, hắn còn bước tới một đoạn cho có. Rơi vào trong mắt của những người kia thì xem như vừa khéo.

Hươu trắng bước nhanh hơn, nó chạy chậm tới, đi một vòng quanh thiếu niên giày rơm. Cuối cùng còn cúi đầu xuống, chủ động cọ vào thiếu niên nhà nghèo.

Sau đó hươu trắng lại quay về bên cạnh chủ nhân, cô vuốt nhẹ lưng của nó, ngay sau đó nó đã biến thành một con ngựa.

Chỉ hươu nói ngựa*.

*Còn có nghĩa là đổi trắng thay đen, điển tích: thời Tần Nhị Thế, thừa tướng Triệu Cao muốn tiếm quyền, nhưng lại sợ các đại thần khác không ủng hộ. Triệu Cao bèn nghĩ ra cách thử; Triệu Cao biếu Tần Nhị Thế một con hươu và nói: “Đây là con ngựa”. Nhị Thế cười: “Thừa tướng lầm rồi, sao lại bảo hươu là ngựa”. Triệu Cao lại hỏi các quan đại thần.Người thì nói thật bảo đây là hươu. Kẻ lại nói theo Triệu Cao cho đây là ngựa. Sao đó Triệu Cao âm thầm giết chết những người nói là hươu)

Đạo cô trẻ tuổi nhìn về phía Trần Bình An, đoạn thở dài. Cô cười nói một câu, sau đó cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương áo đỏ.

Tiểu cô nương bèn dịch ra tiếng tiểu trấn, rụt rè nói: “Hạ tỷ tỷ nói, ‘ngươi là người tích phúc, tiếc rằng hai ta duyên mỏng, không thể thành đạo hữu’.”

Thiếu niên á khẩu không đáp, bởi vì hắn không biết phải nói gì mới không thất lễ.

Lưng vác giỏ, chân mang giày rơm, ống quần kéo cao, bộ dạng của thiếu niên trông rất buồn cười.

Đạo cô cười hỏi: “Ngươi cũng biết diệu dụng của những viên đá này à? Trần Bình An, ngươi đừng sợ, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Tiểu cô nương thoăn thoắt dịch ra, giọng nói trong trẻo.

Trần Bình An do dự một lúc mới gật đầu đáp: “Có một vị đạo trưởng đã nhắc ta là nên thường đến suối nhặt đá bắt cá.”

Dù Trần Bình An cũng sinh lòng hảo cảm với đôi nam nữ trẻ tuổi này, nhưng vẫn kỹ tính không nói lộ ra họ của Lục đạo trưởng. Hơn nữa người chính thức tiết lộ thiên cơ, nói ra giá trị của đá Xà Đảm phải là Ninh Diêu mới đúng.

Đạo cô mỉm cười hỏi: “Ngươi cũng quen vị Lục tiểu sư thúc kia của bọn ta à?”

Trần Bình An giật mình.

Đạo cô hiểu ý mỉm cười, giải thích sơ qua: “Nói đúng hơn thì Lục tiểu sư thúc và bọn ta cũng không cùng tông môn, có điều khi xưa Lục đạo trưởng từng đến thăm tông môn bọn ta, lại quen biết bằng vai với một vị sư thúc của bọn ta. Lâu dần, đám vãn bối bọn ta cũng quen biết hắn, nên cũng quen miệng gọi là tiểu sư thúc.”

Trần Bình An nhếch miệng cười, không còn cảnh giác nữa.

Thiếu niên giày rơm mang lòng cảm kích vị Lục đạo trưởng kia, cả đời cũng sẽ không quên.

Bỗng như nhớ ra một chuyện, hắn xoay người quỳ gối, đặt giỏ xuống. Lấy một viên đá Xà Đảm xanh mơn mởn, trong veo như băng to như trứng gà mà mình vừa thấy đã thích ra, đưa cho đạo cô khí chất hơn người nọ, đoạn hỏi: “Đạo trưởng, nếu sau này cô gặp lại Lục đạo trưởng, có thể đưa viên đá này cho hắn giúp ta được không?”

Cô nghe tiểu cô nương phiên dịch xong thì suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy viên đá, đáp: “Trước khi tới đây, ta có gặp tiểu sư thúc vừa rời khỏi. Hắn nói muốn tới một tông môn đạo tống ở nước Nam Giản tham gia một điển lễ quan trọng. Lần sau gặp lại là khi nào thì khó mà nói trước. Nhưng chỉ cần gặp Lục tiểu sư thúc thì ta nhất định sẽ chuyển cho hắn giúp ngươi.”

Trần Bình An nghe tiểu cô nương nói xong thì cười tươi, cúi đầu tạ ơn vị đạo cô luôn mang đến hảo cảm này.

Thiếu niên luôn tin vào trực giác của mình khi phân định người tốt kẻ xấu.

Nhú đối với Phù Nam Hoa lẫn Thái Kim Giản, cũng như với Lục đạo trưởng và Ninh cô nương vậy.

Trần Bình An lại lấy một viên đá ra đưa cho cô.

Vị nữ quan đạo gia được vinh danh là “Cơ duyên đệ nhất” trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Đông Bảo Bình Châu này cũng chẳng từ chối, mỉm cười nhận lấy, cũng không quên nói tiếng cảm ơn.

Tiểu cô nương áo đỏ kéo góc áo của mình, lẩm bẩm: “Người ta cũng muốn một viên.”

Trần Bình An mỉm cười xoay người lại, chọn một viên trong giỏ đưa cho cô bé.

Tiểu cô nương chạy đến bên cạnh hắn, dè dặt hỏi: “Muội muốn viên to to ấy, có được không?”

Trần Bình An cười đáp: “Chỉ cần muội cầm nổi thì sẽ cho muội viên to nhất. Nhưng từ đây về tiểu trấn, rồi lại về nhà muội cũng không gần. Hơn nữa ta cảm thấy mấy viên lớn trong giỏ này không tốt bằng mấy viên nhỏ.”

Cô bé ngẫm nghĩ, hai tay chống vành giỏ: “Được rồi, vậy muội muốn  viên đẹp đẹp ấy.”

Trần Bình An chọn một viên đá nhỏ màu ngó sen cho cô bé, trơn láng đáng yêu. Cô bé cầm lấy, vô cùng hài lòng.

Cô đột nhiên nghiêng đầu, há miệng, chỉ vào hàm răng của mình rồi lại cười hì hì với Trần Bình An, trên mặt đầy vẻ đắc ý.

Chắc là đang khoe răng của mình đã mọc lại đủ rồi đây mà.

Trần Bình An cười nói: “Lần sau chúng ta cùng đi bắt dế nhé.”

Hai mắt của tiểu cô nương sáng rực lên, nhưng ngay sau đó lại ỉu xìu, cười gượng gật đầu.

Trần Bình An đeo giỏ lên, cáo từ đạo cô trẻ tuổi, sau đó phất tay với tiểu cô nương rồi một mình chạy về tiểu trấn.

Cùng là tiên tử, nhưng vị nữ quan trẻ tuổi này không phải người như Thái Kim Giản núi Vân Hà có thể so sánh, cứ như kim tinh tiên gia với vàng ròng thế tục vậy.

Cô dẫn theo tiểu cô nương và hươu trắng quay về lưng Thanh Ngưu, đạo nhân trẻ tuổi thu hồi ánh mắt dõi theo thiếu niên giày rơm, nói: “Duyên mỏng thì phúc mỏng, đương nhiên không thể đại dụng.”

Môn phái đạo gia ở Đông Bảo Bình Châu có quá nhiều, cứ cách 30 năm lại chọn ra một đôi “kim đồng ngọc nữ”, hắn và sư tỷ Hạ Tiểu Lương chính là đôi đạo lữ trời sinh lần này. Nhưng lại có chuyện khiến người ta kinh ngạc diễn ra, tư chất của kim đồng không thua gì lứa trước, nhưng cơ duyên của vị ngọc nữ kia lại tốt đến mức khiến người ta nổi điên. Từ khi mới sinh ra đã hươu trắng đại diện cho điềm lành chủ động đi ra khỏi đầm lầy nơi non sâu, đến nhận cô làm chủ. Sau này tiếp xúc với đại đạo tu hành, hình như chưa từng có trắc trở gì, thuận buồm xuôi gió, thậm chí có người từng tuyên bố rằng chỉ khi nào cô qua ngũ cảnh thì mới có thể gặp được bình cảnh đầu tiên.

Đối với việc sư đệ xem thường thiếu niên giày rơm, cô chỉ mỉm cười không đáp.

Lúc này, một thiếu niên nhỏ con đi vòng bên cạnh hồ sâu dưới cầu, lội thẳng đến vũng nước gần lưng Thanh Ngưu, tay cầm một viên đá Xà Đảm phát ra ánh sáng rực rỡ giữa màn đêm, hệt như hươu trắng lúc nãy.

Thiếu niên ngây thơ cầm viên đá trong tay, đứng trên một tảng đá nhô ra giữa suối, giống như tiên nhân đỉnh thiên lập địa đang cầm một vầng trăng tròn vành vạnh có thể cất vào tay áo.

Hai con cá lớn xanh đỏ do đạo nhân trẻ tuổi nuôi không vào nước, mà chỉ tung tăng bơi lội bên trên dòng suối.

Nếu như Trần Bình An thấy thiếu niên này thì sẽ nhận ra nó đúng là cháu trai của bà Mã bên ngõ Hạnh Hoa.

Thiếu niên từ nhỏ đã bị khờ, cha mẹ không thương, bà Mã đành tự mình nuôi cháu nội. Thiếu niên không hòa đồng cho lắm, thường một mình leo lên nóc nhà ngắm mây bay.

Từ nhỏ đến lớn, thiếu niên họ Mã đi theo bà nội thường bị người ta bắt nạt, cuối cùng mọi người đều cảm thấy đá hắn một cú còn sợ bẩn giày. Hình như thằng bé đáng thương này từng mỉm cười với tỳ nữ Trĩ Khuê ở ngõ Nê Bình.

Nên bà Mã mới ghét cô tỳ nữ kia, cho rằng cô là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, nhất định là cô chủ động quyến rũ cháu cưng của mình.

Nữ quan trẻ tuổi đi tới bên cạnh nam nhân đeo trường kiếm, hỏi: “Chuyện Mã Khổ Huyền, thật sự không còn đường thương lượng ư?”

Nam nhân lạnh lùng đáp: “Nếu như vị tiểu sư thúc của các người thật lòng muốn nhận đứa trẻ này làm đệ tử khai sơn thì sao không đích thân tới đây? Tiếng tăm của ông ta vang dội hơn thì đã sao? Chưa so tài với ta, dựa vào cái gì mà bắt ta phải nhường hắn? Nếu hắn không phục thì tới núi Chân Vũ tìm ta để tự mình đưa đứa trẻ này đi.”

Đạo nhân trẻ tuổi mỉm cười, nói: “Cũng chỉ là để tiểu sư thúc bọn ta đi thêm một chuyến mà thôi, cần gì phải tự làm khó mình?”

Đúng là lời nói có kim.

Nam nhân đeo kiếm nheo mắt lại: “Hửm?”

Nữ quan trẻ tuổi phật ý, nhìn sư đệ đồng môn của mình một cái, đạo nhân trẻ tuổi cười lớn, không đối đầu với người nọ nữa. Hắn phối hợp ngẩng đầu lên nói: “Trăng hôm nay đẹp thật.”

Nữ quan cũng đành chịu.

Chỉ cần liên quan đến vị tiểu sư thúc trong tông môn của mình, đừng nói là cô và sư đệ, e là tất cả đạo sĩ trẻ tuổi trong một châu cũng đều lấy làm tự hào theo.

Dưới bậc thang chỗ cây cầu có một vị tăng nhân đi chân trần, ông có gương mặt vuông vức, vẻ mặt cương nghị.

Vị khổ hạnh tăng này không ngẩng đầu nhìn tấm biển có bốn chữ vàng kia, mà chắp tay trước ngực nhìn về nơi Tống Tập Tân cắm nhang, cúi đầu thương xót: “A di đà phật.”

Thiếu niên nhỏ con lên bờ, đi tới chỗ lưng Thanh Ngưu. Nó nhìn hai vị đạo nhân trẻ tuổi hệt như thiên tiên kia, rồi lại nhìn nam nhân đeo kiếm đang đanh mặt ở bên cạnh, cuối cùng cứ nhìn chằm chằm vào nam nhân đeo hổ phù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không muốn học đại đạo trường sinh gì cả, ngươi có thể dạy ta giết người hay không?!”

Nam nhân ngạo nghễ cười đáp: “Kiếm tu binh gia bọn ta xưa nay chính là đệ nhất sát lực trong thiên hạ!”

Đạo nhân tể tuổi cười khẩy: “Hử?”

Nữ quan lắc đầu, biết rõ đại cục đã định, lòng thấy hổ thẹn vì phụ lời phó thác của tiểu sư thúc.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí nơi lưng Thanh Ngưu bên dòng suối vô cùng căng thẳng.

Tiểu cô nương nhà họ Lý vội nấp sau lưng thần tiên tỷ tỷ.

Thiếu nữ áo xanh đúng lúc ăn hết khối điểm tâm cuối cùng, tâm trạng vô cùng bức bối, tức giận quát: “Các người có giỏi thì đánh với cha ta ấy!”

Nam nhân có quan hệ với cha cô cũng chẳng lấy làm phật lòng, còn cười nói: “Đánh kiểu gì?”

Đạo nhân trẻ tuổi trêu ghẹo: “Nguyễn Tú, thế này thì bắt nạt người khác quá đấy. Cha của cô chính là vị Thánh Nhân tiếp theo thay thế vị trí của Tề tiên sinh, xem như chủ nhân của nơi này rồi còn gì.”

Thiếu nữ áo xanh bĩu môi, không nói gì nữa.

Tăng nhân từ từ đi tới, leo lên lưng Thanh Ngưu.

Nữ quan trẻ tuổi nói: “Lôi Âm tháp của Phật môn các người, Thiên Sư ấn của Đạo gia bọn ta, cộng thêm một tòa kiếm mộ của binh gia. Đương nhiên còn có cả ngọc bài Sơn Nhạc của Nho gia. Bốn món đồ đánh cược do bốn vị Thánh Nhân đời đầu để lại, không xét chuyện Nho gia bọn họ lục đục nội bộ ra sao. Chỉ riêng ba bên chúng ta lấy lại đồ của mình, tuy cũng xem như danh chính ngôn thuận, nhưng nếu thật sự chưa gì đã động thủ với Tề tiên sinh thì có phải là không hợp lẽ hay không?”

Tăng nhân không nói gì.

Đạo nhân trẻ tuổi sốt ruột, nói: “Đúng là hơi quá đáng, nhưng ý bề trên khó cãi, sư tỷ đừng làm chuyện thêm phức tạp nữa.”

Vị bên binh gia kia cười khẩy, nói: “Ta không phải đến để làm thân với ai hết.”

Phía tiểu trấn, Trần Bình An vừa đi đến đầu ngõ nhà Lưu Tiễn Dương thì thấy Tề tiên sinh đang đứng ở đó.

Thiếu niên bước vội tới, không đợi hắn kịp hỏi han thì Tề Tĩnh Xuân đã giao hai cái ấn kia cho hắn, mỉm cười nói: “Trần Bình An, không phải tặng không cho ngươi, mà là ta có việc muốn nhờ. Sau này, nếu như thư viện Sơn Nhai gặp nạn, mong ngươi có thể giúp đỡ theo khả năng của mình. Đương nhiên, ngươi cũng không cần cố ý nghe ngóng tin tức của thư viện đâu.”

Thiếu niên chỉ đáp một chữ: “Được!”

Tề Tĩnh Xuân gật đầu, nói lời thấm thía: “Lần trước nói câu ‘quân tử không cứu’ với ngươi cũng là lời thật tâm của ta chứ không phải thử lòng đâu.”

Thiếu niên mỉm cười: “Tiên sinh, cái này thì ta không dám cam đoan.”

Tề Tĩnh Xuân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa mà toan rời đi.

Ông vốn định nói, nếu sau này thư viện Sơn Nhai thật sự gặp phải nguy nan, Trần Bình An ngươi có hối hận thì cũng không cần phải hổ thẹn, cứ xem như mình không hay không biết là được, không cần dồn tâm tư vào đó.

Nhưng không biết tại sao, từ tận đáy lòng của Tề Tĩnh Xuân lại ôm tâm lý may mắn, đến bản thân ông cũng không thể hiểu nổi.

Nghĩ một lúc, vị sơn chủ thư viện Sơn Nhai này đành cho ra một đáp án, đơn giản vì thiếu niên trước mắt họ Trần, tên Bình An. Dường như hắn chẳng giống ai cả.

Ngươi phó thác một chuyện vô cùng khó khăn cho hắn, dù biết rõ thiếu niên có dốc hết sức cũng không làm được, nhưng ngươi có thể chắc chắn một điều rằng, chỉ cần hắn đã hứa thì nhất định sẽ làm. Cố mười phần sức không được thì cũng nguyện ý cắn răng dốc hết toàn bộ sức lực của mình.

Đây là một chuyến khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Đây vốn là chuyện mà Tề Tĩnh Xuân theo đuổi bao năm nhưng vẫn không được. Trước kia, vị tiên sinh chủ động xin được giáng chức đến đây luôn cảm thấy trong thiên địa rộng lớn này, nơi nào cũng là chốn tha hương.

Khi Tề Tĩnh Xuân định xoay người thì thiếu niên vẫn đang đeo giỏ đá vội chắp tay hành lễ.

Trong ngõ hẻm, Thánh Nhân Nho gia cũng đáp lễ lại cùng thiếu niên.

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset