Chương 41: Luyện quyền

Luyện quyền

Màn đêm thăm thẳm, trong phủ quan đốc tạo, Tống Trường Kính một mình quay về. Thiếu niên Tống Tập Tân thì quay về ngõ Nê Bình xập xệ hệt như ổ chó kia, nam nhân cũng mặc kệ, không ép uổng gì. Thân là đại tướng quân lãnh binh chinh chiến sa trường bao năm, giữa nơi thây phơi máu đẫm còn có thể ngáy ro ro được. Nên Tống Trường Kính cũng chẳng thấy thua thiệt gì với đứa cháu được nuôi thả bao năm, sống cảnh nghèo nàn không phù hợp với thân phận hậu duệ hoàng gia này lắm. Có thể sống sót quay về kinh thành Đại Ly đã tốt lắm rồi.

Quản sự già ở phủ vẫn luôn cầm đèn lồng đứng chờ ở cửa.

Tống Trường Kính đi trước bước qua cánh cửa hông chỉ mở phân nửa, vừa rảo bước vừa nói: “Không cần dẫn đường.”

Quản sự già gật đầu, bước chân chậm dần, sau đó im lặng rời đi.

Tòa phủ quan trên đường Phúc Lộc này cũng chẳng xa hoa gì, diện tích còn không lớn bằng tòa nhà của hai họ Lư, Lý. Vị quan đốc tạo hàng thật giá thật tiền nhiệm sống kham khổ bao lâu, mấy nhà giàu trong trấn cũng chẳng thấy có gì không ổn.

Nhưng Tống Trường Kính thì lại khác, hắn là đệ đệ ruột cùng mẹ của đương kim hoàng đế Đại Ly, lập nhiều công lao mở mang bờ cõi, lại còn là tông sư võ đạo hàng đầu của Đông Bảo Bình Châu.

Việc hắn đến đây chẳng khác gì rồng nơi sông lớn đi vào một cái hồ nhỏ, đám địa đầu xà dù không sợ hãi gì thì cũng phải tỏ thái độ kính cẩn nên có với người như Tống Trường Kính.

Lúc Tống Trường Kính đi qua một tiểu viện, thấy có người vẫn đang thắp đèn đọc sách, thế ngồi ngay thẳng, dù ở một mình nhưng vẫn không hề sơ suất.

Không hổ là một vị chính nhân quân tử.

Tống Trường Kính phất tay áo, bước nhanh qua đó, trên môi là nụ cười mai mỉa.

Năm đó có một thiếu niên theo học ở thư viện Quan Hồ, thư pháp thông thần, danh chấn triều cương, được quốc chủ Nam Ngụy triệu vào hoàng cung để ngồi bên thiên điện soạn chiếu thư. Ngay mùa đông tuyết lớn, bút đông cứng không thể viết, hoàng đế lệnh cho hơn mười cung tần xung ngồi quang hà hơi cho bút.

Việc này nhanh chóng lan rộng và trở nên thịnh hành khắp Đông Bảo Bình Châu, trở thành một câu chuyện được bao người ca tụng.

Nhưng lại không ai nghĩ xa hơn, cung cấm nơi hoàng thành vốn sâm nghiêm, chuyện thế này, hoàng đế không nói, hoạn quan không nói, tần phi cũng không nói, dân chúng làm sao biết được?

Đi trên con đường mòn vắng lặng, Tống Trường Kính bỗng nhiên cười lớn.

Tống Tập Tân mặc một bộ đồ trắng mới toanh kia quay về ngõ Nê Bình, cửa sân không khóa, mở cửa nhà ra thì thấy tỳ nữ Trĩ Khuê nhà mình đang ngồi trên ghế, mắt nhắm hờ, nghiêng đầu ngủ gật. Khi đầu nghiêng đến biên độ nhất định thì lập tức giật mình ngồi thẳn lại, sau đó lại tiếp tục nghiêng qua.

Xem ra thiếu nữ đã buồn ngủ lắm rồi. Tống Tập Tân cúi người, lắc nhẹ bả vai của cô, dịu dàng gọi: “Trĩ Khuê, Trĩ Khuê! Tỉnh lại, mau về phòng ngủ đi, coi chừng bị lạnh bây giờ.”

Thiếu nữ ngái ngủ xoa mắt, mơ màng nói: “Công tử, sao muộn như vậy mới về.”

Tống Tập Tân cười đáp: “Đi qua bên cầu một chuyến, hơi xa nên về muộn ấy mà.”

Trĩ Khuê nhìn bộ lễ phục xa lạ trên người Tống Tập Tân, kinh ngạc hỏi: “Ơ? Sao công tử lại thay đồ thế này?”

Tống Tập Tân không muốn nói nhiều về chuyện này: “Đừng nói chuyện này nữa. Bản huyện chí kia cô đọc thử thế nào rồi, có cần ta dạy không?”

Thiếu nữ lắc đầu, đáp: “Không cần.”

Tống Tập Tân quay về căn phòng tối thui của mình, cởi áo ngoài ra, hất giày ra, mò mẫm leo lên giường, miệng lẩm bẩm: “Vương Chu, Vương Chu, thì ra là vậy.”

Trĩ Khuê quay về phòng mình, tắt đèn chui tọt vào trong chăn, phát ra từng tiếng động nhỏ như đang ăn vụng, miệng nhai nhóp nhép cái gì đó.

Cuối cùng cô lại ợ một cái.

Tuy Lưu Tiễn Dương ở bên cửa hàng đúc kiếm kia vẫn chưa chính thức trở thành đồ đệ của Nguyễn sư phụ, nhưng ai nấy đều thấy rõ Nguyễn sư phụ rất xem trọng thiếu niên cao lớn này, không thì cũng chẳng tự mình dạy hắn rèn kiếm ra sao. Phòng đúc kiếm kia, không phải ai cũng có thể vào được.

Lúc nghỉ trưa, một thanh niên từng làm công trong lò gốm chạy tới nói với Lưu Tiễn Dương là có người tìm y, lại còn nháy mắt ra dấu đủ kiểu. Nói là có một người phụ nữ còn đẹp hơn cả mấy phu nhân bên đường Phúc Lộc đến tìm Lưu Tiễn Dương.

Lưu Tiễn Dương cợt nhã đi theo hắn, nhưng trong lòng lại nặng trịch.

Quả nhiên, một vị phụ nhân với vóc dáng yểu điệu đang đứng bên cạnh giếng nước, đám đàn ông đang chuyển đất đào giếng bên cạnh làm việc hăng say hơn hẳn ngày thường.

Cũng như kiểu so sánh mà tiểu phu tử Tống Tập Tân hay dùng, Lưu Tiễn Dương đúng là một con dế nhũi, nhưng phụ nữ có đẹp hay không, thật sự không liên quan gì tới chuyện có đọc sách hoặc biết chữ hay không. Có lẽ thiếu niên cao lớn không biết, trong cái gọi là đẹp nói chung đó thật ra còn có cái tên là quyến rũ, nhất là kiểu vừa đoan trang vừa quyến rũ thì lại càng dễ rung động lòng người hơn.

Chữ quyến rũ (mị) đó, nếu giải chữ thì vốn là chỉ mấy cô gái vẽ chân mày.

Vị phụ nhân có lai lịch không rõ này có chân mày cong vút, trán rộng mà ngắn, trơn bóng đầy đặn như ve.

Hôm nay cô ta một mình tới đây, không ra vẻ hưng sư vấn tội, cũng chẳng giống như muốn cậy thế hiếp người, khiến Lưu Tiễn Dương thoáng thở phào một hơi.

Chẳng qua, dù vị phụ nhân duyên dáng này có đẹp đến mấy đi nữa thì Lưu Tiễn Dương cũng không thể không phủ nhận, nếu là trước kia mà tình cờ gặp được ở ven đường thì y còn có thể huýt sáo vài tiếng để trêu ghẹo. Nhưng như thế không có nghĩa là Lưu Tiễn Dương sẽ động lòng, cô gái mà thiếu niên cao lớn thầm thương lúc trước chính là tỳ nữ trong ngõ Nê Bình, hiện tại là vậy, sau này cũng chỉ là vậy.

Lưu Tiễn Dương dẫn phụ nhân xinh đẹp kia đi về phía dòng suối, nói với giọng điệu kiên định: “Phu nhân, nếu như bà muốn thuyết phục ta bán món đồ gia truyền kia cho các người thì ta khuyên bà đừng phí công nữa.”

Phụ nhân xinh đẹp cười nói: “Đừng từ chối vội, để ta nói rõ quan hệ lợi hại cho người nghe rồi hãy quyết định.”

Thiếu niên cao lớn mặt không đổi sắc, ra vẻ thoải mái, thật ra trong lòng thoắt cái đã như rơi vào đáy cốc.

Ở phía xa, thiếu nữ ngồi xổm trên lan can phòng đúc kiếm, tay bưng một chén cơm tẻ đầy vun như một ngọn núi, cô vừa ăn ngấu nghiến “đỉnh núi” thì thấy cục thịt kho bị cô giấu ở giữa, toàn thân phát ra ánh sáng hạnh phúc. Cô lén quay người lại, đưa lưng về phía nam nhân đang nhai kỹ nuốt chậm ở phía bên kia, hỏi: “Cha, cứ mặc kệ bà dì kia à?”

Nam nhân ồm ồm đáp: “Kệ đi.”

Thiếu nữ áo xanh lo lắng: “Nhưng hắn là đại đệ tử khai sơn của cha ở đây mà, không sợ hắn đi sai đường ư?”

Nam nhân hờ hững đáp: “Nếu vậy thì là tiểu tử kia vô phúc.”

Thiếu nữ nghi hoặc hỏi: “Cha không thấy tiếc à?”

Cũng như cô, thấy mấy món điểm tâm vừa xinh xắn lại ngon lành trong cửa hàng, trong túi lại không có tiền thì thôi. Nhưng có tiền, mua xong rồi thì lại rơi xuống đất thì đúng là đáng bị trời đánh.

Nam nhân không đáp mà hỏi ngược lại: “Thịt kho ngon không?”

Thiếu nữ bất giác gật đầu, vui vẻ đáp: “Ngon lắm ngon lắm!”

Thiếu nữ đột nhiên cứng người, cha đã hạ “ý chỉ”, mỗi ngày cô chỉ được ăn một phần đồ mặn, nên cô mới vờ như mình chỉ bới thêm một chén cơm rồi giấu thịt ở trong đó, để buổi tối có thể quang minh chính đại ăn thêm một phần.

Thiếu nữ xấu hổ quay đầu lại, giơ cao chén cơm, nói rất hùng hồn: “Chỉ có một cục thôi, con đâu có phạm quy!”

Nam nhân cười lớn, hỏi: “Giấu thịt kho ở dưới đáy như vậy cũng chẳng ăn được, con có thấy tiếc không?”

Thiếu nữ há miệng, chết trân tại chỗ, tâm như tro tàn.

Nam nhân lại còn xát muối vào vết thương lòng của con gái mình: “Nếu con không lắm miệng hỏi về chuyện của Lưu Tiễn Dương thì cha còn mắt nhắm mắt mở cho qua.”

Thiếu nữ buồn bực im lặng, cắn từng miếng thịt thật nhỏ, nhìn là biết sau này sẽ biết cần kiệm lo liệu việc nhà cửa rồi.

Nam nhân cơm nước xong, lại nhìn về phía phụ nhân và thiếu niên bên dòng suối, nói: “Chỉ cần một ngày tiểu tử này không lên ngũ cảnh thì cha cũng chẳng quan tâm nó sống chết ra sao. Dù có vào ngũ cảnh thì cha cũng chỉ quản đôi lân, nhưng sẽ không quản nhiều, quá tam ba bận mà. Phúc họa không lối, chỉ có người tự rước lấy.”

Thiếu nữ tức giận nói: “Sao lại mặc kệ?!”

Nam nhân tức giận nói: “Văn nhân thu đệ tử, quân nhân thu đồ đệ không giống bang phái thu tiểu lâu la, không phải cứ tranh chấp với người ta là lại ỷ đông người rồi cãi vã đánh nhau. Suy cho cùng, trong mắt cha thì sư sinh hay sư đồ cũng là người đồng đạo. Huống hồ gì bây giờ Lưu Tiễn Dương vẫn chưa phải đồ đệ của cha.”

Thiếu nữ không đáp.

Nam nhân cảm thán: “Con gái ngốc à, con có biết chỉ tính riêng vương triều Đại Ly nằm ở vùng cực đã có bao nhiêu người không? Hơn hai ngàn vạn đấy! Nhiều người như thế, biết bao nhiêu chuyện, con quản được hết ư? Trong sáu mươi năm tiếp theo cha sẽ tiếp quản tiểu trấn này từ chỗ Tề Tĩnh Xuân, con cũng đừng có chạy lung tung suốt ngày nữa, ngoan ngoãn luyện kiếm và đúc kiếm ở đây đi. Bằng không, lỡ như gây ra chuyện gì, cha nên quản hay không đây?”

Không đợi nam nhân nói xong, thiếu nữ đã nói ngay: “Không cần cha lo.”

Câu này của cô làm nam nhân suýt nội thương, uy lực không thua gì tuyệt chiêu của bất kỳ vị kiếm tiên nào.

Nam nhân thật sự rất muốn cốc cái đầu gỗ của cô con gái ngốc này một cú thật mạnh, chuyện của con, cha có thể không lo được sao?

Nam nhân nẫu hết cả ruột.

Thiếu nữ lại “giật mình” nói: “Ơ, sao dưới đáy lại có thêm một cục thịt kho thế này. Aiz, hôm nay mình ăn quá mức cho phép rồi, hay là cho cha ăn nhé? Cha ơi?”

Nam nhân không cần quay đầu lại nhìn cũng có thể cảm nhận được hành động vụng về của nha đầu ngốc kia, đành nói: “Thôi vậy, con ăn đi, cha sẽ xem như hôm nay con chỉ ăn có một cục thôi. Chiều nay rèn sắt thì nhớ đừng có lười biếng.”

Lần này thiếu nữ lại cảm động thật: “Cha là tốt nhất!”

Nam nhân tức đến bật cười: “Là thịt kho tàu tốt chứ gì.”

Thiếu nữ cuối đầu, xới một đũa cơm, nhỏ giọng nói: “Cha cũng tốt nữa.”

Nam nhân đanh mặt, khó khăn lắm mới nhịn được cười, ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn là sinh con gái tốt hơn.

Bỗng lại nghe: “Cha, tối nay con ăn thêm một cục được không? Hai cục với ba cục cũng xêm xêm nhau mà? Cha không nói lời nào thì con xem như cha đã đồng ý đấy nhé?”

Sau đó thiếu nữ lại chạy tót đi mất.

Nam nhân xoa mặt, lẩm bẩm: “Tú Tú nhà ta lấy ăn làm trời.”

Trần Bình An đi xuyên qua các ngõ hẻm đưa thư xong thì mua một phần điểm tâm mang về ngõ Nê Bình cho Ninh cô nương, tiếp theo mới bắt đầu sắc thuốc.

Hôm nay Ninh Diêu mặc một bộ đồ màu xanh mới toanh. Cô vốn đã anh khí bừng bừng, nay mặc đồ này vào, lại thêm đeo bội đạo, trông còn có khí chất hơn cả đám con cháu nhà giàu bên đường Phúc Lộc với ngõ Đào Diệp.

Ninh Diêu do dự một lúc: “Nếu hiện tại ngươi muốn nghiên cứu bản Hám Sơn phổ này, trước khi học thế quyền thì ngươi phải làm ba chuyện trước, ấy chính là đứng trên cọc, đi trên cọc và ngủ trên cọc. Cái cuối cùng thì khó mà diễn tả bằng lời hơn cả giải thích về khiếu huyệt với lưu chuyển khí tức, tạm thời khỏi nói về nó. Dù sao hai chuyện trước đó cũng không cần xét thiên phú với căn cốt gì nhiều, ngươi cứ ngoan ngoãn tập theo tư thế vẽ trên quyền phổ là được. Kiên trì làm theo trong thời gian dài kiểu gì cũng sẽ được, dù không thể khiến ngươi tiến xa từng bước trên võ đạo, nhưng cũng có thể rèn luyện sức khỏe và kéo dài tuổi thọ.”

Trần Bình An đưa ra thắc mắc: “Luyện đi trên cọc trong suối cũng được đúng không?”

Ninh Diêu gật đầu: “Đương nhiên. Luyện từ mực nước ngang gối, sau đó lên đến eo, cuối cùng là đến cổ.”

Trần Bình An hỏi lại: “Thế chẳng phải cuối cùng toàn thân đều ở trong nước à?”

Ninh Diêu cười lạnh, nói: “Sao hả, ngươi định luyện nín thở dưới nước, luyện đến thành một ba ba ngàn tuổi hay rùa vạn năm à?”

Trần Bình An im lặng không nói gì.

Ninh Diêu ngẫm nghĩ: “Được rồi, để ta biểu diễn cách đi cọc cho ngươi xem. Nhìn kỹ nhé!”

Ninh Diêu bảo Trần Bình An chuyển cái bàn qua một bên, sau đó đi tới trước ba bước, bộ pháp là ba nhỏ ba lớn. Lúc một bước cuối cùng hạ xuống, mặt đất cả phòng giống như bị chấn động mạnh.

Động tác liền mạch.

Nhìn như hời hợt, nhưng lại lưu loát sinh động, mang đến cho thiếu niên giày rơm một cảm giác rất khó diễn tả.

Tất cả đều đúng, nhưng Trần Bình An chỉ biết nó là vậy, chứ không hiểu sao lại như vậy.

Thấy vẻ ngơ ngác của thiếu niên, Ninh Diêu về lại chỗ cũ, biểu diễn lại một lần nữa.

Ninh Diêu dừng lại, quay đầu hỏi: “Đã hiểu chưa? Ngươi làm lại thử một lần xem.”

Trần Bình An hít sâu một hơi, thử thực hiện một lần.

Động tác lắc lư cứ như say rượu.

Trần Bình An đứng im tại chỗ gãi đầu, rõ ràng chính bản thân hắn cũng thấy không đúng.

Ninh Diêu đen mặt, trầm giọng nói: “Lại lần nữa!”

Sau ba lượt, Trần Bình An cũng có tiến bộ hơn, nhưng sắc mặt Ninh Diêu lại sa sầm giống như sắp nổi bão.

Cô không thể tin nổi trên đời này lại có người vừa đần, vừa không có ngộ tính luyện võ, thiên tư lại tệ như Trần Bình An!

Đành chịu thôi.

Ninh Diêu từ bé đã đứng trên đỉnh cao kiếm đạo, xuất thân, căn cốt, thiên phú và ánh mắt đều như vậy.

Nên thiếu nữ vốn dĩ không thể hiểu những người dưới chân núi, cách xa cô vạn dặm kia phải từng bước đi lên thế nào. Càng không thể hiểu được tại sao bước chân của họ lại loạng choạng như thế.

Cuối cùng, thiếu nữ thật sự không còn cách nào khác, sợ mình nhịn không được mà xúc động rút đao chém người, nên cô nảy ra một ý. Cô vỗ vai của thiếu niên giày rơm, miễn cưỡng an ủi: “Trần Bình An, đọc sách trăm lần sẽ tự ngộ ra nghĩa. Tập võ cũng vậy thôi, luyện quyền mấy vạn lần mà không ra được thì cứ luyện mấy chục, mấy trăm vạn là được! Ngươi đi nhặt đá đi đã, người chậm thì phải bắt đầu sớm. Ngươi đừng thất vọng, từ từ tập đi, cứ ra suối luyện đi cọc nhiều vào.”

Trần Bình An nghĩ thử, cảm thấy cô nói rất đúng.

Trước kia hắn từng nghe Tống Tập Tân nói một câu tương đương với câu “đọc sách trăm lần” của Ninh cô nương, là đọc nát vạn quyển sát, hạ bút như hữu thần.

Nhưng thiếu niên cảm thấy rất có đạo lý, đúng như Ninh cô nương đã nói, mấy vạn hay mấy chục vạn không đủ thì cứ luyện một trăm vạn thôi.

Trần Bình An mỉm cười chạy ra khỏi ngõ Nê Bình, trên đường cứ mặc niệm ba nhỏ ba lớn, còn bắt chước di chuyển theo kiểu của Ninh Diêu.

Thiếu niên giày rơm tự nói “chân tướng” với chính mình, sau khi luyện trăm vạn lần thì sẽ luyện quyền tiểu thành rồi.

Nên bước bắt đầu của bộ Hám Sơn phổ này chính là một trăm vạn lần, sau đó Trần Bình An hắn mới có tư cách tính đến chuyện khác.

Ninh Diêu ngồi một mình trên bậc cửa, tự nhủ: “Sao cứ có cảm giác mình đã đào một cái hố lớn thế nhỉ? Liệu tên kia có bò lên được không đây?”

____

Các bạn muốn truyện dịch ra chương nhanh? Dễ lắm!

Một là vào đọc thật nhiều, hoặc kéo thật nhiều người đọc để like + views cao một tí, thỏa mãn tâm lý thích hít like thẩm du tinh thần của tui.

Hai là nện tiền vào mặt tui để tăng tốc độ nha, khỏi phải nhắn “Bạn dịch nhanh lên được không, mình chờ chương lâu quá”.

Xin lỗi mấy bạn, chỉ có người bỏ tiền nuôi cơm ăn áo mặc, hoặc bỏ công ủng hộ tinh thần cho tui mới được quyền xài xể và bắt tui làm này làm nọ nha!

Đói mốc mõm ra thì dịch dọt cái củ cải gì!!!

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset