Trong phòng khách ở hậu đường, nam nhân cao lớn mặc trường bào màu trắng đang ngồi trên chủ vị uống trà.
Tống Tập Tân ngồi phía bên trái, tay cầm một cây quạt trúc khép vào rồi lại mở ra, mỉm cười nhìn thiếu niên giày rơm vừa được dẫn vào.
Chiếc ghế đen tuyền, áo bào trắng muốt tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Quản sự lùi lại, nam nhân ngồi giữa đặt chén trà xuống, cười nói với thiếu niên: “Trần Bình An, cứ ngồi thoải mái. Thật ra trước kia chúng ta từng gặp nhau ở ngõ Nê Bình rồi, có điều lúc đó ta không nhận ra ngươi, không thì đã đánh tiếng chào hỏi rồi.”
Tống Tập Tân cảm thấy buồn cười, chỉ có hắn mới biết, khi người nam nhân này xưng “ta” thì sẽ không thuận miệng.
Thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tống Tập Tân.
nam nhân lại hỏi thẳng: “Trần Bình An, ngươi tới đây là vì chuyện Lưu Tiễn Dương bị đánh trọng thương đúng không?”
Trần Bình An đứng dậy, nói: “Ta mong Tống đại nhân có thể nghiêm trị hung thủ núi Chính Dương chứ không chỉ trục xuất kẻ đó.”
nam nhân bật cười: “Thật ra tiểu trấn này là vùng đất vô pháp, ý nói nơi này không có luật pháp của bất kỳ vương triều nào. Vốn dĩ quan đốc tạo đã khá xấu hổ, không có quyền hỏi tới chuyện địa phương. Còn nữa, ở tiểu trấn này từ xưa đã thi hành chính sách dân không báo quan không xử, dù là nhà giàu đánh chết nha hoàn nô bộc, hay là nhà nghèo ẩu đả bị thương thì cũng không bao giờ tới phủ quan này đánh trống kêu oan. Cho nên, Trần Bình An ngươi đã dẫn heo đi nhầm miếu, bái nhầm bồ tát rồi.”
Ngôn hành cử chỉ của nam nhân đều vô cùng ôn hòa, không hề có thái độ kiêu căng, hất hàm vênh mặt.
Trần Bình An lấy ba túi tiền kia ra, đặt ở chiếc bàn bên cạnh ghế, sau đó mới nói với nam nhân vẻ mặt ung dung kia: “Tống đại nhân, ta biết rõ ngài rất lợi hại. Ta chỉ muốn biết rằng ngài có thể cứu Lưu Tiễn Dương hay không, dù không cứu được thì chẳng hay ngài có thể trả lại sự công bằng cho hắn. Đừng để cho hung thủ giết người kia rời khỏi tiểu trấn này xong là có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
nam nhân cười lớn, nói: “Ta rất lợi hại? Là thiếu nữ áo đen ở nhà ngươi nói với ngươi à? Ừm, nên có thể thấy được thiên tư võ học của cô ấy rất tốt, còn tốt hơn người bạn tên Lưu Tiễn Dương của ngươi nhiều. Nói thật với ngươi, ta chỉ biết giết người, việc cứu người ta thật sự không rành. Hơn nữa, tại sao ta phải vì một thiếu niên chỉ mới có duyên gặp gỡ một lần mà phá hỏng quy cũ đã có cả ngàn năm của nơi này chứ?”
Nói tới đây, nam nhân chỉ vào ba túi tiền kia: “Lưu Tiễn Dương không có bảo giáp lẫn Kiếm Kinh thì mạng của hắn không đáng nhiều như vậy, còn nếu muốn mua một phần nhân tình của ta thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ đâu. Đại Ly ta trở mặt với núi Chính Dương chỉ vì ba túi tiền ư? Tuyệt đối không thể được, truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho cả Đông Bảo Bình Châu mất. Trần Bình An, có thể tạm thời ngươi không hiểu những lời này, nhưng nếu sau này có cơ hội đi ra ngoài thì ngươi sẽ hiểu đây toàn là lời nói thật cả.”
Trần Bình An cắn răng nói: “Tống đại nhân, ngài có thể nói cho ta biết, phải làm sao thì ngài mới chịu ra tay hay không? Dù có thể ngài cảm thấy đến chết ta cũng không làm được, nhưng mong Tống đại nhân cứ nói thử xem.”
nam nhân không biết là mình đã để lộ một tia dấu vết, trong mắt của vị phiên vương quyền thế này ánh lên vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: “Trần Bình An, không phải ta xem thường hay cố ý làm khó dễ gì ngươi. Ngược lại, ta cảm thấy ngươi rất thú vị nên mới chấp nhận bỏ thời gian, bình tĩnh nói chuyện đạo lý và mua bán với ngươi, đã hiểu chưa?”
Trần Bình An gật đầu.
Tống Tập Tân ngồi xếp bằng trên ghế, khép quạt lại gõ nhẹ lên đầu gối.
Cháy nhà hàng xóm, chuyện không liên quan đến mình thì việc gì phải hốt.
Tống Trường Kính không so đo với hành vi của Tống Tập Tân, ở tiểu trấn này, tình báo mà vị phiên vương này nắm giữ chỉ thua mỗi mình Tề Tĩnh Xuân mà thôi. Cuối cùng hắn cũng nói toạc thiên cơ: “Trần Bình An, ngươi vốn dĩ không cần phải áy náy, hiểu lầm bằng hữu chết là vì mình. Bởi vì Lưu Tiễn Dương đã rơi vào tử cục từ trước, chỉ cần thiếu niên này không chịu giao Kiếm Kinh ra thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Vì núi Chính Dương nhất định sẽ không để hắn sống. Dù là Tề Tĩnh Xuân hay Nguyễn sư đều không thể ngăn cản, cũng không phải vì không ai đánh thắng được con vượn già kia, chẳng qua là cái giá phải trả quá lớn, không đáng để làm.”
nam nhân nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Trần Bình An, ngươi có nghĩ tới chuyện tại sao ngay cả người không thể có được phúc báo tổ ấm như ngươi cũng nhận được một lá, mà người có thiên phú lẫn căn cốt tốt như Lưu Tiễn Dương lại không có được lấy một lá nào hay không?”
Trần Bình An nói: “Làm phiền Tống đại nhân rồi.”
Thiếu niên giày rơm lấy lại ba túi tiền, cáo từ vị quan đốc tạo này rồi rời đi.
Mặc dù Tống Trường Kính không giữ hắn lại, nhưng vẫn tự mình đứng dậy đưa tiễn. Tống Tập Tân đang định hậm hực đứng dậy thì lại lấy vị thúc thúc này lắc đầu, thế là lại đặt mông ngồi phịch xuống, thoải mái dựa vào lưng ghế.
Lúc đi tới bậc cửa, Tống Trường Kính mới bất ngờ nói: “Có hai chuyện ta có thể làm được, nhưng không thể đi làm. Nên chỉ cần ngươi làm được một trong số đó thì ta có thể cân nhắc chuyện dạy dỗ con vượn già kia giúp ngươi.”
Thiếu niên lập tức dừng bước, nghiêm mặt xoay người lại.
nam nhân thản nhiên nói: “Một chuyện là tìm cơ hội bắt cóc tiểu cô nương núi Chính Dương ở bên cạnh con vượn già đó, làm nó rối loạn, cưỡng chế nó ở lại tiểu trấn này. Việc còn lại là nhân lúc đêm khuya mà chặt ngã cây hòe già, sau đó rút sợi xích sắt ở bên giếng ra. Ngươi có thể làm cả hai chuyện, hoặc là một cũng được. Làm được một chuyện thì ta sẽ giúp ngươi đánh hung thủ trọng thương, làm cả hai chuyện thì ta sẽ thay ngươi giết chết con vượn già núi Chính Dương đó.”
Tống Trường Kính mỉm cười cam đoan: “Nhất ngôn ký xuất, quyết không nuốt lời!”
Sau đó, vị phiên vương Đại Ly quyền thế ngập trời kia lại nói một câu vô cùng khó hiểu: “Trần Bình An, ra tin rằng ngươi sẽ cảm nhận được câu nói đó là thật hay giả.”
Thiếu niên im lặng rời đi.
Không thấy cảnh thiếu niên vỗ ngực hứa bừa, Tống Trường Kính lại cảm thấy rất bình thường. Hắn đứng ở cửa, đưa lưng về phía Tống Tập Tân ở trong phòng, hỏi: “Ngươi rõ tính của hắn hơn, ngươi cảm thấy hắn có làm không?”
Tống Tập Tân lắc đầu, nói: “Khó nói lắm. Nếu là lúc bình thường, bảo hắn đi làm chuyện trái lương tâm thì rất khó. Nhưng vì Lưu Tiễn Dương thì có khi lại làm thật ấy chứ.”
nam nhân chắp tay đứng, nhìn bầu trời, hỏi: “Nếu thiếu niên thật sự mang tới niềm vui bất ngờ thì bản vương có thể mượn co hội này để nhúng tay vào đó, dù là giao hảo với núi Chính Dương hay kết minh cùng Phong Lôi viên thì cũng chỉ có thể chọn một bên, thậm chí khó tránh khỏi việc kết thù với bên còn lại. Ngươi cảm thấy thế này và việc bản vương khoanh tay đứng nhìn, để Đại Ly không dính dáng gì tới hai thế lực đó, cả đời không qua lại với nhau thì cái nào sẽ tốt cho Đại Ly ta hơn?”
Tống Tập Tân đứng dậy, dùng quạt vỗ vào lòng bàn tay còn lại, chậm rãi dạo bước. Sau khi cân nhắc thì nói: “Thái bình thịnh thế thì chọn cái sau, gặp cảnh loạn lạc thì chọn cái trước.”
Sau đó thiếu niên lại bật cười, nói: “Dù bên ngoài tiểu trấn là thịnh thế hay loạn thế đi nữa, xem ra ít nhất thúc thúc ngươi cũng đã có lựa chọn riêng cho mình rồi.”
Tống Trường Kính cười nhạo: “Hạng võ biền chốn sa trường như ta, ở thái bình thịnh thế thì làm được gì? Làm một con chó giữ nhà cho lũ đọc sách à?”