Chương 48: Thả diều (2)

Thả diều (2)

Tiểu cô nương thoáng ngây ra, sau đó gần như theo bản năng mà túm một nha hoàn cao gầy qua chắn trước mặt mình.

Tỳ nữ kia cảm thấy cổ tay mình như bị dây sắt thít chặt, đau đớn đến mức suýt chút nữa đã hét lên thành tiếng.

Nha hoàn thấp bé còn lại thì tinh mắt hơn, chủ động đứng ở trước mặt tiểu cô nương, dõi mắt nhìn quanh.

Chung nước trong lồng chim lại nát bấy, giống như tiếng pháo trúc nổ mạnh ngay trên bàn.

“Có thích khách, trốn trên mái Thanh Hinh viện!”

Lần này, cuối cùng tỳ nữ tập võ có chút thành tựu kia cũng bắt được thân ảnh nọ, có một thân ảnh đang ngồi xổm trên mái nhà ở viện kế bên.

Tường của biệt viện không cao lắm, tỳ nữ đó bắt đầu chạy lấy đà, bật nhảy lên xuống. Sau khi bám tay lên gờ tường thì dựa vào thể lực hơn người mà nhanh chóng bò lên trên.

Cô cũng nhất thời cảm thấy hơi lúng túng, biệt viện này và Thanh Hinh viện cách nhau không xa, nhưng tên thích khách kia lại đang đứng trên mái nhà chính của Thanh Hinh viện, mà Thanh Hinh viện lại rất gần với đường Phúc Lộc, kẻ đó có thể dễ dàng nhảy qua tường mà bỏ trốn. Thế nên cô lập tức quyết định, không nhảy khỏi tường để phóng sang Thanh Hinh viện mà khom lưng chạy men theo đầu tường, nhảy lên nóc biệt viện. Từ đầu đến cuối, tỳ nữ này luôn đề phòng thích khách kia đánh lén.

Lạ là tên thích khách đó lại không ngăn cản cô, cũng chẳng định rút lui ngay lập tức.

Mái hiên của hai viện cách nhau khoảng ba trượng.

Tỳ nữ vừa để ý động tĩnh của tên thích khách kia vừa lặng lẽ lui về phía sau, cuối cùng mới hít một hơi thật sâu, chuẩn bị chạy lấy đà.

Tỳ nữ giật mình, không ngờ tên thích khách giằng co từ xa với cô lại là một thiếu niên gầy gò ăn mặc giản dị?!

Bên hông thiếu niên có hai túi hành lý nhỏ, không nhìn thấy hung khí trên tay, có lẽ hắn đã cất nó đi, tỳ nữ cho rằng rất có thể đó là một cây ná.

Cô cũng lấy làm khó hiểu, nếu như bắn trúng đầu mình, không dám nói sẽ chết ngay tại chỗ nhưng chắc chắn sẽ bị thương nặng. Với độ chính xác gần như đáng sợ của thiếu niên kia, cả hai lần hắn đều bắn trúng chung thức ăn cho chim là vì thật sự không thể bắn trúng cô hoặc tiểu cô nương của núi Chính Dương kia ư?

Tiểu cô nương đứng trong viện tức giận nói:

“Đồ ngu! Cẩn thận đây là kế điệu hổ ly sơn! Mau quay về đây!”

Bắt được thích khách để tra tấn hỏi cung tất nhiên quan trọng, nhưng đề phòng bất trắc, giữ được tính mạng còn quan trọng hơn.

Tiểu cô nương buông cánh tay của nha hoàn cao lớn ra, giơ tay lên tát thật mạnh để thiếu nữ đang hoảng sợ đang ngơ ngác kia tỉnh lại:

“Còn ngươi nữa, mau đi báo tin! Nếu như ta chết thì tất cả mọi người trong căn nhà này đều phải chết theo đấy!”

Tỳ nữ đứng trên mái nhà không nhảy vào trong viện ngay mà lớn tiếng hô lên:

“Có thích khách!”

Sau đó cô lại chạy như bay, đến mép mái hiên thì nhảy vọt lên, bay thẳng đến nóc Thanh Hinh viện ở phía đối diện.

Bằng một loạt động tác chạy nhảy đu bám vừa rồi của tỳ nữ, thiếu niên thích khách có thể đoán ra đại khái về lực tay, lực chân và sức lực của cô. Hắn quỳ xuống nhặt hai mảnh ngói lên, tay phải ném ra thật mạnh, nhắm trúng phần đầu của thiếu nữ. Thiếu nữ đang bay trên không trung vô thức đan chéo hai tay lại che trước mặt.

Bốp bốp hai tiếng, tỳ nữ bị đập trúng, đau thấu xương đã đành, lực ném này lớn hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Thế vọt tới trước của cô bị cản lại.

Đúng lúc tỳ nữ đang hối hận vì mình cậy mạnh, miễn cưỡng lắm mới đáp xuống mái nhà đối diện thì đã bị kẻ khác đấm một cú vào bụng, ngả ngửa ra sau.

Nhưng bỗng nhiên, thích khách kia lại bất ngờ tóm lấy mắt cá chân của tỳ nữ, đợi đến khi thế rơi ngừng lại thì hắn mới buông tay.

Dù không thể xem là tiếp đất một cách lành lặn nhưng ít nhất cô cũng cũng không bị thương nặng.

Cô ngơ ngác không hiểu gì.

Thiếu niên quét mắt đánh giá tình hình xung quanh, phát hiện xung quanh xuất hiện đốm đen thì mới xoay người chạy trốn.

Hắn chạy rất nhanh, bước chân lớn, tiết tấu tốt, nhất là phối hợp hít thở đúng lúc. Nếu như tỳ nữ kia thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng thiếu niên  cũng học võ nhiều năm, mưa dầm thấm lâu giống cô, tuyệt đói không phải dạng thường dân áo vải.

Bóng dáng của thiếu niên trên mái nhà nhanh chóng biết mất, giống như  một con Ưng Bắt Rắn uyển chuyển vừa ra khỏi lồng.

Khoảng một nén nhang sau, lão nhân to cao kia vội vàng chạy về đại trạch nhà họ Lý.

Từ gia chủ nhà họ Lý là Lý Hồng, đến nha hoàn biệt viện đều không dám thở mạnh, nhất là tỳ nữ học võ kia. Cô quỳ dưới đất, hai má sưng đỏ. Tỳ nữ không nói lời nào, cũng chẳng dám tỏ vẻ oán hận gì.

Nhìn thấy lão nhân, tiểu cô nương đã bình tĩnh như thường kia thở dài, lắc đầu dạy dỗ:

“Viên gia gia, hình như người của nhà họ Lý đều là phế vật hết thì phải. Sao ngươi dám phó thác ta cho bọn họ chứ?”

Bàn Sơn Viên quỳ xuống nhưng vẫn cao hơn tiểu cô nương, lão nhân đầu tóc bạc phơ áy náy  nói:

“Tiểu thư, lão nô sai rồi.”

Lão nhân quay đầu, trầm giọng quát:

“Lý Hồng!”

Gia chủ nhà họ Lý cũng biết một ít nhã ngôn chính thống của Đông Bảo Bình Châu, trùng hợp thay, nó cũng là ngôn ngữ chính của núi Chính Dương. Người đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh trong gia tộc này đành cười khổ xin lỗi:

“Lần này quả thật là sơ sót của nhà ta, không dám đùn đẩy. Theo như thông tin mà bọn ta biết được thì đó là một thiếu niên, chắc hẳn không phải là người tu hành. Bên quan phủ tạm thời cũng chưa có tin tức hữu dụng nào, chỉ nói sẽ phái nhân thủ đắc lực ngày đêm bảo vệ trong viện.”

Đào Tử nghĩ một lát rồi nói:

“Thích khách kia không giống như đến để giết ta.”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu:

“Ít nhất thì hôm nay không phải.”

Trái tim vừa bình tĩnh lại của gia chủ nhà họ Lý  lập tức vọt lên tới cổ họng.

Bạch Viên nhíu mày lại, hỏi:

“Có phải thiếu niên kia trông gầy ốm, da ngăm đen, chỉ cao chừng này không. Ừm, còn đi giày rơm nữa đúng không?”

Tỳ nữ quỳ dưới đất gật đầu lia lịa.

Bạch Viên nhếch miệng cười, ánh mắt âm trầm:

“Giỏi lắm! Hóa ra là đến để thị uy khiêu khích đây mà!”

Lão khoát tay nói:

“Các ngươi không cần nhúng tay vào chuyện này nữa, ta biết rõ gốc gác của tên thích khách kia, chỉ là một thiếu niên bình thường ở ngõ Nê Bình mà thôi.”

Tiểu cô nương nói nhỏ:

“Viên gia gia, đừng có chủ quan.”

Bàn Sơn Viên do dự một lúc, đứng dậy dặn dò gia chủ họ Lý:

“Ngươi bảo quan phủ mang hồ sơ hộ tích đến đây, điều tra rõ ràng tổ tông mười tám đời của thiếu niên kia. Về phần người bảo vệ trạch viện này, cần ít nhưng tinh nhuệ chứ đừng nhiều mà hỗn tạp!”

Lão nhân trầm giọng, cười lạnh:

“Lý Hồng, ta khuyên ngươi mời nốt Định Hải Thần Châm trấn thủ nơi này của nhà ngươi ra đi, đừng coi thường chuyện này, ngộ nhỡ tiểu thư nhà ta gặp bất trắc gì ở đây, đến cả lão súc sinh trong mắt các ngươi là ta đây cũng không gánh nổi, nhánh phụ họ Lý này của các ngươi có gánh nổi hay không?”

Gia chủ họ Lý vội vàng chắp tay tạ lỗi, thấp thỏm nói:

“Viên lão tổ, Lý gia không dám.”

Vượn hộ sơn của núi Chính Dương trầm tư, lẩm bẩm:

“Là do tên nhóc ở Phong Lôi Viên kia nhân cơ hội kiếm chuyện hay là âm mưu của Tống Trường Kính bên phủ quan đốc tạo đây?”

Cuối cùng, lão nhân lắc đầu, chỉ thấy hoang đường nực cười:

“Cho dù là ai giật dây hắn tự tìm đường chết đi nữa, các ngươi cũng không biết tìm một con tốt thí tốt một chút. Một con châu chấu chẳng có mấy lạng thịt như thế để nhét vừa kẽ răng à? Cũng tốt, ta đang buồn vì không có cơ hội giết người, cái cớ này hay lắm, trước tiên giết chết tên nghèo hèn ở ngõ Nê Bình kia rồi giải quyết tiểu tạp chủng trong Phong Lôi Viên nhà ngươi sau vậy.”

Lão cười  nói với tiểu cô  nương:

“Tiểu thư, lần này chắc chắn lão nô sẽ thu dọn cục diện rối rắm này cho tiểu thư, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”

Tiểu cô nương mỉm cười rạng rỡ, giơ nắm đấm lên, cổ vũ tinh thần cho con vượn hộ sơn của núi Chính Dương này.

Trước khi rời đi, lão nhìn gia chủ họ Lý, gia chủ họ Lý cười khổ nói:

“Bây giờ ta sẽ đi mời lão tổ tông xuất sơn, đích thân bảo vệ cho Đào tiểu thư.”

Lão nhân gật đầu, sải bước rời đi.

Lão nhân cắn bừa mồi câu, lần theo dây câu đi tới ngõ Nê Bình.

Giống như đang nói là ta mắc câu rồi đây, ngươi đến giết ta đi.

Nếu là ở bên ngoài tiểu trấn, Bàn Sơn Viên núi Chính Dương sẽ không dám ngông nghênh thế này. Nhưng ở nơi này, thuật pháp thần thông và pháp bảo đều bị cấm dùng thì lão lại có ưu thế rất lớn. Đây cũng là lý do núi Chính Dương không phái một lão tổ kiếm tiên đến đây.

Con vượn già đi thẳng một đường, khi gần đến ngõ Nê Bình, lão mới nhận ra một điều:

“Chắc không phải thiếu niên trong hẻm kia chỉ muốn báo thù cho bạn mình đấy chứ?”

Trước đây con vượn già này luôn suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến những âm mưu thâm sâu, bây giờ đột nhiên nghĩ đến khả năng này thì càng thấy hoang đường hơn.

Con vượn già này bật cười, nhanh chóng thông thấu đạo lý trong đó:

“Nếu thế thì cũng hợp lý. Cũng đúng, không phải người tu hành thì chẳng sợ chết lắm, dù sao cũng là cái mạng quèn mà thôi.”

Nhưng cẩn tắc vô áy náy, lão  không nghênh ngang đi vào ngõ Nê Bình từ đầu này.

Bất kể ra sao, chuyến đi này sẽ không phí công, tên tiểu tạp chủng được Phong Lôi Viên xem trọng kia chẳng qua chỉ được sống lâu hơn đám quê mùa của ngõ Nê Bình một chút mà thôi.

Con vượn già vòng một đoạn xa, quẹo vào ngõ nhỏ gần nhà Cố Sán để đi vào ngõ Nê Bình.

Thực ra lão cũng nghi ngờ rốt cuộc thiếu niên thích khách kia có dám ở lại nhà mình để chịu chết hay không.

Nếu như thông minh và nhát gan hơn một chút thì có thể chết sau thanh niên của Phong Lôi Viên.

Con vượn già nhếch môi cười.

Sau đó nụ cười của lão ta cứng lại trong nháy mắt.

Trong buổi chiều tà, ngõ Nê Bình có vẻ âm u.

Lão nhân cao to đột nhiên ngừng lại.

Một thiếu niên gầy còm không biết đã đứng trước con hẻm từ lúc nào, hai chân hắn giẫm lên hai cái lỗ trên trường vừa mới đào cách đây không lâu, vừa hay có thể mượn lực.

Thiếu niên đeo túi đựng tên sau lưng, tay cầm một cây cung gỗ đã kéo căng, đầu mũi tên nhắm thẳng vào một con mắt của vượn già.

Thiếu niên pặng lẽ không một tiếng động, cây cung kéo căng tựa như trăng rằm, hình như đến hơi thở khẽ nhất cũng biến mất.

Thế cho nên ngay cả vị tổ sư hộ sơn của núi Chính Dương này cũng chỉ có thể dựa vào khứu giác nhạy bén với nguy hiểm của mình để phát hiện ra sự tồn tại của thiếu niên trên đỉnh đầu.

Không để vượn già có nhiều cơ hội phản ứng lại, mũi tên kia đã bay tới cùng tiếng xé gió vun vút, thế lớn lực mạnh.

Sau khi bắn ra một mũi tên, thiếu niên không bắn mũi thứ hai mà co cổ lại, nhanh chóng đeo chéo cung gỗ trên vai, mũi chân phát lực, mượn lực của vách tường để nhảy lên mái hiên, lập tức bỏ trốn.

Con vượn già rụt cái tay che trước trán lại, chỉ thấy mũi tên kia đã cắm vào lòng bàn tay, vết thương không sâu, có thể thấy được miệng vết thương mờ mờ.

Thế nhưng lão lại rất hoảng sợ.

Nếu như ở ngoài tiểu trấn, lão bị kẻ khác bắn trúng mắt như thế thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Lão tiện tay rút mũi tên ra, bẻ gẫy rồivứt xuống ngõ Nê Bình.

Lão nhân nắm chặt hai tay lại, ngửa đầu nhìn lên bầu trời con hẻm, sắc mặt tái nhơt, yết hầu nhấp nhô, kêu lên một tiếng trầm thấp, giống như một con hung thú viễn cổ đang phẫn nộ đến cực điểm.

Lão nhân dùng cả tay lẫn chân, nhanh chóng bò lên mái nhà. Thế nhưng vừa thò đầu ra thì mũi tên thứ hai đã lập tức bắn đến.

Lão đã có đề phòng từ trước, chỉ giơ tay lên cản, để mặc nó cắm vào cánh tay, cười gằn tiến về phía trước.

Thiếu niên lại cất cung gỗ đi rồi xoay người bỏ chạy.

Trên các mái nhà san sát của ngõ Nê Bình vang lên một loạt tiếng vỡ vụn.

Lão nhân có sải bước lớn hơn thiếu niên nhiều, lão dần thu hẹp khoảng cách. Đúng như dự đoán, lão nhanh chóng đuổi kịp thiếu niên gầy gò thực chất đã vô cùng linh hoạt kia.

Lão lập tức phát lực, nhảy lên cao rồi bổ nhào về trước, cánh tay lớn như cái quạt hương bồ đập thẳng về phía đầu của thiếu niên.

Thiếu niên như mọc mắt ở sau lưng, đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì hắn lập tức khom người xuống, sau đó xoay người nhảy lên mái nhà đối diện hẻm nhỏ.

Hắn nhẹ nhàng tiếp đất rồi lại chạy thục mạng.

Con vượn già kia cũng rất nhanh nhẹn, lão cũng ngoặt sang một mái nhà khác nằm bên phải ngõ Nê Bình.

Thiếu niên đột nhiên dừng bước.

Vượn già nhận ra đó gì đó bất thường, nhưng tất cả đã quá muộn.

Mái nhà vốn không có người ở, đã lâu không tu sửa nên cũ nát kia đâu thể chịu được cú nhảy có sức nặng tới 200 cân của vượn già.

Rầm… cả người lẫn ngói đều rơi vào trong nhà.

Con vượn già ngã bịch xuống đất, một tay chống lên mặt đất, nghẹo đầu tránh được mũi tên gian xảo vừa bắn tới kia.

Mũi tên cắm sâu xuống mặt đất.

Có thể thấy, không phải lực cánh tay của thiếu niên kia không tốt mà là do da của con vượn già này quá dày.

Thiếu niên đứng cạnh cái lỗ trên mái nhà, thành thạo cất cung gỗ đi, dựng ngón giữa lên với ;ão, mắng to:

“Lão súc sinh! Đệch con mẹ mi!”

Sắc mặt thiếu niên đột nhiên trở nên quái lạ, hắn bỗng tự tát mình một cái, lẩm bẩm:

“Thế không phải mình chịu thiệt à!”

Con vượn già đứng bật dậy, nhưng lúc này thiếu niên đã tiếp tục chạy đi.

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset