Tống Tập Tân dẫn theo tỳ nữ Trĩ Khuê đi tới dưới gốc hòe thì phát hiện nơi này đã chật kín người. Gần năm mươi người đang ngồi trên ghế mà mình xách theo từ nhà, lại lục tục có thêm mấy đứa trẻ nắm tay trưởng bối tới chung vui.
Tống Tập Tân và Trĩ Khuê sóng vai đứng ở rìa bóng cây, thấy một lão nhân mặt mày kích động ngồi dưới gốc cây, tay cầm bát tay chắp sau lưng, lớn giọng nói: “Vừa nói đại khái về hướng đi của long mạch, giờ ta xin nói đến chân long này. Chà chà, cái này đúng là lợi hại khỏi nói. Chừng ba ngàn năm trước, thiên hạ xuất hiện một nhân vật thần tiên vô cùng lợi hại. Đầu tiên người này dốc lòng tu hành trong một động tiên nào đó, chứng đại đạo xong thì một mình một kiếm đi khắp thiên hạ. Tay nắm ba thước khí khái, tài năng hơn người. Nhưng không rõ tại sao người này lại ghét giao long, suốt ba trăm năm ròng, có giao long thì giết hết giao long. Khiến cho thế gian không còn chân long nữa mới chịu thôi, cuối cùng lại biệt tăm. Có người nói hắn đã đến vùng đất đạo pháp, ngồi luận đạo cùng Đạo tổ. Cũng có người nói hắn đã tới Phật quốc Niết Bàn ở Tây phương, cùng Phật Đà luận kinh thuyết pháp. Lại có người nói hắn tự mình tọa trấn cửa địa phủ Phong Đô, đề phòng yêu ma quỷ quái làm hại nhân gian…”
Lão tiên sinh kể đến nước bọt tung tóe, nhưng tất cả dân chúng của tiểu trấn đều mặc kệ, ai nấy đều ngơ ngác lắng nghe.
Tỳ nữ lấy làm tò mò nên thấp giọng hỏi: “Ba thước khí khái là cái gì?”
Tống Tập Tân cười đáp: “Là kiếm.”
Tỳ nữ tức giận: “Công tử, lão nhân gia này có vẻ thích khoe mẽ, kể chuyện không đàng hoàng gì cả.”
Tống Tập Tân liếc mắt nhìn lão nhân, có vài phần hả hê: “Chỗ chúng ta ít người biết chữ, vị tiên sinh kể chuyện này xem như nước đổ lá môn.”
Tỳ nữ lại hỏi: “Vậy động tiên là gì? Trên đời này thật sự có người sống đến ba trăm năm sao? Cả địa phủ Phong Đô nữa, đấy chẳng phỉ nơi chỉ người chết mới có thể tới ư?”
Tống Tập Tân bị hỏi khó cũng không muốn mất mặt nên thuận miệng đáp: “Toàn nói bừa ấy mà, chắc là ông ta đã xem mấy quyển tạp lục trôi nổi nên lấy đó đi lừa dân quê.”
Đúng lúc này, Tống Tập Tân nhạy cảm phát hiện, không rõ là vô tình hay cố ý mà lão nhân kia nhìn lướt qua mình một cái. Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Tống Tập Tân vẫn nhạy bén bắt được, chỉ là thiếu niên không để ý lắm, chỉ cho rằng đây là trùng hợp mà thôi.
Tỳ nữ ngẩng đầu nhìn lên tán hòe già, tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá khiến cô bất giác nheo mắt lại.
Tống Tập Tân quay đầu nhìn lại, bỗng chốc sững sờ.
Cô tỳ nữ của mình bây giờ có sườn mặt như vừa rút đi vẻ phúng phính của trẻ con, trông khác hẳn với tiểu nha hoàn gầy gò nhỏ xíu trong trí nhớ của mình rất nhiều.
Theo tập tục của tiểu trấn, nữ tử lập gia đình thì sẽ mời một vị phụ nhân phúc khí đầy đủ, cha mẹ con cái đều khỏe mạnh tới để se lông mặt, cắt tóc mái và tóc mai cho tân gương, gọi là khai diên hoặc thăng mi.
Tống Tập Tân đọc sách còn thấy một tập tục mà tiểu trấn không có, nên năm Trĩ Khuê mười hai tuổi thì hắn đã mua mấy bình rượu ngon nhất vừa nấu xong của tiểu trấn, đổ vào một cái bình sứ mà mình lén giấu được. Màu men đẹp như quả mơ tươi, rượu đổ vào đó xong thì lấy bùn phong kín miệng, cuối cùng chôn xuống đất.
Tống Tập Tân đột nhiên cất lời: “Trĩ Khuê, tuy theo cách nói của lão tổ tông dòng đọc sách bọn ta thì người nhà họ Trần là loại ‘gỗ mục không thể đẽo, tường đất phân không thể mục’, nhưng dẫu sao thì cả đời này hắn cũng làm được một chuyện có ý nghĩa.”
Trĩ Khuê không đáp, chỉ rũ mắt nhìn xuống, loáng thoáng thấy được hàng mi run lên.
Tống Tập Tân nói tiếp: “Trần Bình An ấy à, tuy tính tình không xấu, nhưng lại cứng đầu quá. Đã nhận định cái gì thì sống chết không thay đổi, nên lúc đi làm ở lò gốm thì đã định sẵn là dù hắn có khổ luyện chăm chỉ hơn nữa cũng chẳng làm ra được món nào tốt. Cho nên Diêu lão đầu, sư phụ của Lưu Tiễn Dương không ưa Trần Bình An cũng là có lý do cả, đây gọi là gỗ mục không thể đẽo. Còn cái tường phân không thể mục ấy à, đại khái là nói với loại nghèo kiết xác như Trần Bình An, dù có cho hắn mặc long bào thì hắn vẫn chỉ là một tên nhà quê…”
Nói đến đây, Tống Tập Tân lại tự giễu: “Thật ra ta còn thảm hơn cả hắn.”
Tống Tập Tân và tỳ nữ của cậu luôn là đề tài chính trong lúc trà dư tửu hậu của mấy người nhà giàu bên đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp trong tiểu trấn này, đây cũng là nhờ ơn ông cha hờ của Tống Tập Tân, cũng chính là vị Tống đại nhân kia.
Tiểu trấn không có đại nhân vật nào, cũng chẳng có sóng gió gì lớn, nên hiển nhiên mấy vị quan giám sát lò gốm được triều đình phái tới đây chính là kiểu thanh thiên đại lão gia trong các câu chuyện kể. Trong hơn mười vị quan giám sát trong lịch sử, chỉ có vị Tống đại nhân nhiệm kỳ trước là được lòng dân nhất. Tống đại nhân không giống mấy vị quan lão gia cao cao tại thượng trước kia, chẳng những ông không trốn trong phủ quan tu thân dưỡng khí, cũng chẳng đóng cửa từ chối tiếp khách mà một lòng nghiên cứu học vấn. Công việc đốt lò nung sứ cũng tự tay làm lấy, còn giống dân chúng quê nghèo hơn cả thợ gốm. Hơn mười năm, vị Tống đại nhân vốn đầy phong độ của người đọc sách lại phơi nắng đến mức đen nhẻm, ngày thường ăn mặc chẳng khác gì nông phu. Đối nhân xử thế cũng chưa từng lên mặt kiêu căng, tiếc là từ màu men đến hình dạng và cấu tạo của gốm ngự dụng do lò gốm trong tiểu trấn làm ra đều không được như ý. Nói đúng hơn là thua xa tiêu chuẩn lúc trước, khiến cho cánh thợ gốm nơi này nghĩ mãi vẫn không ra.
Cuối cùng, chắc là triều đình bên kia cảm thấy vị Tống đại nhân kia không có công lao thì cũng có khổ lao, nên trên công văn Lại bộ triệu hồi ông về kinh thành cũng được một câu đánh giá tốt.
Trước khi về kinh, vị Tống đại nhân kia lại bỏ hết tiền bạc ra xây một chiếc cầu mái ngói. Sau này người ta lại phát hiện, trong đoàn xe rời đi của Tống đại nhân lại vắng mặt đứa nhỏ nào đó. Lúc này mấy thế gia vọng tộc trong tiểu trấn mới sực hiểu. Có thể nói, tình nghĩa xây dựng một phần hương hỏa không nhỏ cho tiểu trấn, lại thêm việc Tống đại nhân dốc sức trông nom lúc làm quan ở đây nên cuộc sống của thiếu niên Tống Tập Tân ở tiểu trấn mấy năm nay đúng là cơm áo không lo, tiêu dao tự tại.
Thân thế và lai lịch của tiểu nha hoàn, nay đã đổi tên thành Trĩ Khuê kia cũng có đủ mọi lời đồn. Người ở ngõ Nê Bình nói là vào một mùa đông tuyết lớn, có một cô bé ăn mày từ bên ngoài mò đến đây, ngất xỉu trước cổng sân nhà Tống Tập Tân. Nếu như không phải nhờ có người phát hiện sớm thì đã chầu diêm vương từ lâu rồi. Mấy người làm lâu bên nhà quan thì lại nói khác, cứ nhất quyết bảo đó là một cô nhi do Tống đại nhân mua được từ nơi khác đến, để có người hiểu rõ nhân gian ấm lạnh cho cậu con riêng của mình, bù đắp sự thiệt thòi khi cha con không thể nhìn mặt nhau.
Dù sao đi nữa, sau khi tỳ nữ được thiếu niên đặt tên là Trĩ Khuê thì xem như xác thực quan hệ cha con của cả hai. Bởi vì mấy người nhà giàu trong tiểu trấn đều biết, trên nghiên mực mà Tống đại nhân thích nhất có khắc hai chữ “Trĩ Khuê”.
Tống Tập Tân lấy lại tinh thần, cười nói: “Không biết tại sao ta lại nhớ tới con thằn lằn mặt dày kia rồi. Trĩ Khuê, ngươi nghĩ xem, ta đã ném nó vào nhà Trần Bình An rồi mà nó vẫn nhất quyết bò về nhà chúng ta. Ngươi nói xem, cái ổ chó của Trần Bình An phải đáng ghét cỡ nào nên cả động vật cũng không thèm vào chứ?”
Tỳ nữ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có một vài chuyện cũng phải xét đến duyên phận mà?”
Tống Tập Tân giơ ngón tay cái lên, vui vẻ nói: “Đúng vậy! Trần Bình An hắn là kẻ duyên ngắn phúc mỏng, còn sống đã là may mắn lắm rồi.”
Trĩ Khuê không đáp.
Tống Tập Tân lại tự nói: “Sau khi chúng ta rời khỏi tiểu trấn, giao nhà lại cho Trần Bình An trông nom, liệu hắn có biển thủ không nhỉ?”
Tỳ nữ nói khẽ: “Công tử, không đến mức đó chứ?”
Tống Tập Tân cười nói: “Chà, Trĩ Khuê hiểu cả biển thủ là gì cơ à?”
Tỳ nữ chớp chớp đôi làn thu kia: “Chẳng lẽ không phải ý trên mặt chữ à?”
Tống Tập Tân mỉm cười, nhìn về phía Nam với vẻ mong chờ: “Ta nghe nói sách ở kinh thành còn nhiều hơn cả cây cối ở tiểu trấn này!”
Đúng lúc này, tiên sinh kể chuyện kia lại nói: “Mặc dù trên đời này đã không còn chân long, nhưng họ hàng nhà rồng như Giao, Cù, Li… vẫn thật sự tồn tại, nói không chừng lại…”
Lão nhân cố ý dừng lại nhử, thấy thính giả vẫn thờ ơ, không biết cổ vũ là gì, đành phải nói tiếp: “Nói không chừng lại đang ẩn nấp ngay bên cạnh ta, thần tiên Đạo giáo gọi là tiềm long tại uyên!”
Tống Tập Tân ngáp dài một cái.
Một chiếc lá hòe xanh mướt bất chợt rơi xuống trán của thiếu niên.
Tống Tập Tân giơ tay bắt lấy, hai ngón tay se cuốn lá.
__
Thiếu niên định bụng đến cổng Đông đòi nợ, lúc đi gần tới gốc hòe cũng thấy có một chiếc lá bay xuống, chỉ là hắn lại chạy nhanh tới, muốn giơ tay đón lấy.
Nhưng một cơn gió thổi ngược qua, lá cây cũng lướt qua sát bên tay của hắn.
Thiếu niên giày rơm chuyển gót, muốn chặn chiếc lá này lại.
Nhưng lá cây bỗng xoay một vòng tròn giữa không trung.
Thiếu niên không tin tà, mấy lần xoay người chuyển chỗ, cuối cùng vẫn không thể bắt lấy chiếc lá nọ.
Thiếu niên Trần Bình An đành phải chào thua.
Một thiếu niên áo xanh trốn học ở trường đi lướt qua Trần Bình An.
Chính bản thân của thiếu niên áo xanh cũng không biết đã có một chiếc lá hòe rơi xuống vai mình tự lúc nào.
Trần Bình An tiếp tục đi về phía cổng Đông, dù không đòi được tiền thì giục một lần cũng được.
__
Bên quầy xem bói ở phía xa, đạo nhân trẻ tuổi nhắm mắt dưỡng thần, miệng lẩm bẩm: “Là ai nói vận trời tuần hoàn không thiên vị đây?”