Chương 50: Thiên Hành Kiện (4)

Thiên Hành Kiện (4)

Lão Dương đầu cầm tẩu thuốc làm bằng trúc kia ra, lắc đầu: “Chưởng quầy, không làm gì hết là được.”

Lão chưởng quầy như uống một viên thuốc định thần, gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt. lão Dương đầu ông cứ làm việc của mình đi, ta đi trước đây.”

lão Dương đầu vừa định đứng dậy tiễn thì lão chưởng quầy đã nói ngay: “Không cần tiễn đâu.”

Lão chưởng quầy đi tới bậc cửa thì quay đầu nhìn lại, lão Dương đầu đang định đóng cửa, thấy vậy thì mỉm cười, lúc này lão chưởng quầy mới vội quay đầu bỏ đi.

Lúc lão chưởng quầy trung niên tiếp nhận cửa tiệm, người cha đang hấp hối trên giường bệnh của ông bỗng để lại di ngôn khá kỳ lạ: “‘Lúc cửa hàng gặp chuyện lớn thì tìm lão Dương đầu, cứ làm theo lời ông ấy.’ những lời này là do ông nội của con truyền lại cho cha. Sau này, khi con truyền cửa tiệm lại cho đời tiếp theo thì nhất định phải nói những lời này, nhất định không được quên!”

Lúc ấy lão chưởng quầy phải ra sức gật đầu cam đoan thì cha của ông mới trút được hơi thở sau cùng, yên lòng nhắm mắt xuôi tay.

Bóng đêm dần sâu hơn.

lão Dương đầu thắp một ngọn đèn lên.

Gõ tàn thuốc rơi xuống, lão nhân nhớ tới một vài chuyện xưa cũ, đều là mấy chuyện vặt vãnh chẳng ai quan tâm.

Trong một tòa tổ trạch truyền đời được dọn dẹp gọn gàng, chẳng hề giống nhà trong ngõ Nê Bình.

Một nam nhân thành thật ngồi xổm ở cửa nhà, nhìn một thằng bé kháu khỉnh, cười hỏi: “Con trai, qua tết rồi, có phải thành người lớn rồi không?”

thằng bé giơ một tay lên, ngây thơ đáp: “Cha, tuổi mụ con được năm tuổi rồi, là người lớn rồi!”

Nam nhân bật cười, trong lòng lại chua xót: “Vậy sau này khi cha không có ở nhà thì con phải chăm sóc mẹ đấy, có làm được không?”

thằng bé lập tức thẳng lưng: “Dạ được!”

Nam nhân mỉm cười giơ bàn tay chai sạn của mình ra: “Ngoéo tay nào!”

thằng bé vội giơ bàn tay trắng nõn, nhỏ bé của mình ra, vui vẻ nói: “Ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm không được nuốt lời!”

Hai người ngoéo ngón út, ngón cái thì đưa lên ấn vào nhau.

Nam nhân buông tay ra thì từ từ đứng lên, quay đầu nhìn bóng dáng thướt tha đang bận rộn ở trong nhà, đột nhiên sải bước rời đi.

thằng bé ở sau lưng hô to: “Cha, mứt quả ngon.”

Nam nhân môi run run, quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười thật tươi: “Cha hiểu rồi!”

thằng bé cũng đang tuổi hiểu chuyện nên chớp mắt nói thêm: “Nhỏ ăn mới ngon.”

Nam nhân vội quay đầu đi, không dám nhìn con trai của mình nữa, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Con trai, cha đi đây!”

Cửa tiệm họ Dương, một thằng bé cứ vài ba ngày lại đến mua thuốc, hôm nay lại bị một tiểu nhị thiếu kiên nhẫn đẩy ra khỏi cửa. Tiểu nhị mắng: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mấy đồng lẻ đó còn không đủ mua thuốc bột nữa là! Có ai đáng ghét như ngươi không, ngồi lỳ ở đây cả nửa ngày. Chỗ bọn ta là tiệm thuốc, bọn ta phải làm ăn, đây không phải chùa miếu, không có bồ tát cho ngươi lạy đâu! Nếu không phải vì niệm tình ngươi còn nhỏ, ông đây thật sự đã động thủ đánh người rồi, mau cút đi!”

Thằng bé siết chặt túi tiền ít ỏi của mình, mắt chực khóc nhưng vẫn luôn cố kềm không khóc thành tiếng, vẫn nói ra lý do quen thuộc kia: “Mẹ ta vẫn đang chờ ta về sắc thuộc. Bao lâu nay nhà ta thật sự không có tiền, nhưng mẹ ta lại bệnh nặng…”

Tiểu nhị tiện tay cầm một cái chổi giơ lên như định đánh người.

thằng bé đứng ngoài cửa sợ tới mức ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, bàn tay trái vẫn không quên siết chặt túi tiền.

Hồi lâu sau, thằng bé ngẩng đầu lên, phát hiện có một lão gia gia đang đứng đó nhìn thẳng vào nó.

Tiểu nhị thì hậm hực buông chổi xuống, đi lo việc của mình.

Lão nhân giơ một tay ra: “Mua đồ phải trả tiền, người bán kiếm tiền là chuyện đương nhiên, về phần lời ít hay nhiều thì phải xem lương tâm, nhưng tuyệt đối không lý nào lại chịu lỗ cả. Nên ngươi đưa túi tiền cho ta trước, ta sẽ ngận chỗ tiền này, số dược liệu cần để sắc thuốc chữa bệnh cho mẹ ngươi thì ta sẽ ký sổ trước. Nhưng sau này ngươi phải trả tiền, không được nợ một xu nào cả. Tiểu tử kia, ngươi có hiểu không?”

Thằng bé chớp mắt vài cái, ngơ ngơ ngác ngác, nhưng vẫn đưa túi tiền ra.

Cuối cùng, lão nhân phải cố gắng nhoài người lên quầy mới có thể nhìn thấy thằng bé kia, hỏi: “Có biết sắc thuốc như thế nào không?”

Thằng bé gật đầu như giã tỏi: “Biết!”

Lão nhân nhíu mày: “Biết thật không?”

Lần này thằng bé chỉ dám gật đầu thật khẽ.

Tiểu nhị ở đằng xa cười nói: “Lúc trước Lưu sư phụ của chúng ta tới ngõ Nê Bình để xem bệnh cho mẹ nó thì đã dạy nó một lần rồi. Sau này không yên tâm nên đã tự mình xem nó nấu. Lạ lắm, mới bé xíu như thế mà lại không sai gì cả. Do chính miệng Lưu sư phụ nói thì chắc là không sai đâu.”

Lão nhân phất tay với thằng bé: “Đi đi.”

Thằng bé mừng rỡ xách một túi dược liệu lớn, chạy thật nhanh về ngõ Nê Bình.

Mẹ nó vốn nằm trên giường gỗ, sau khi thằng bé rón rén vào phòng thì phát hiện mẹ mình vẫn đang ngủ. Nó giơ tay sờ lên trán của bà, phát hiện không bị sốt thì mới thở phào một hơi. Sau đó thằng bé lại lặng lẽ nhét tay của mẹ mình vào lại trong chăn.

thằng bé đi vào nhà bếp ở bên ngoài, bắt đầu dùng bình gốm để sắc thuốc, còn tranh thủ nấu cả cơm nước.

thằng bé phải đứng lên một chiếc ghế đẩu nhỏ mới với tới.

Nó ra sức đảo chảo, bị hơi nóng phả vào mặt sặc sụa, nhưng vẫn không quên lẩm bẩm: “Nhất định phải nấu thật ngon mới được! Bằng không mẹ lại ăn không vào…”

Một thằng bé vừa mới năm tuổi, lưng cõng một cái giỏ còn to hơn cả người nó đi về phía ngọn núi ở ngoài tiểu trấn.

Đây là lần thứ hai nó vào núi, lần đầu tiên là lão Dương đầu ở cửa tiệm họ Dương dẫn nó đi. Do chiếu cố thằng bé còn nhỏ, sức yếu nên ông đi rất chậm. Cộng thêm lão nhân chỉ dạy nó hái vài loại thảo dược, hơn nữa giỏ thuốc cũng là lão nhân gánh nên chuyến vào núi đó cũng xem như thoải mái. Hôm nay thì lại khác, thằng bé đội nắng mà đi, lưng thì cõng giỏ, sau lưng truyền tới từng cơn đau đớn bỏng rát.

Thằng bé vừa đi vừa khóc, cắn răng tiến từng bước một.

Lần đó, đến khi trời tối nó mới về đến cửa tiệm họ Dương, trong giỏ chỉ có một lớp dược liệu ít ỏi.

lão Dương đầu giận tím mặt.

Thằng bé mếu máo nói là chỉ có một mình mẹ nó ở nhà, nó sợ mẹ đói bụng, bằng không sẽ hái được nhiều dược liệu hơn, sáng mai nó có thể vào núi thêm lần nữa.

Lão nhân im lặng xoay người đi, chỉ nói sẽ cho nó thêm một cơ hội nữa.

Không tới hai tháng sau, tay chân của thằng bé đã đầy vết chai/

Có một hôm, trời bỗng đổ mưa to, khiến cho thằng bé lên núi hái thuốc đến quên cả thời gian bị chôn chân ở bên kia dòng suối.

Nhìn dòng nước cuồn cuộn, thằng bé gào khóc giữa cơn mưa.

Cuối cùng, khi thằng bé thật sự không nhịn được nữa, định bụng nhảy xuống dòng suối thì lão Dương đầu đột nhiên xuất hiện ở bờ bên kia. Ông sải bước bay vụt qua dòng suối, lại một bước xách theo nó quay về.

Giọt mưa lớn như hạt đẩu nện lên người, trên đường xuống núi, thằng bé lại cười khúc khích.

Sau khi xuống núi, lão nhân mới nói: “Tiểu Bình An, ngươi giúp ta làm một cái tẩu thuốc, ta dạy ngươi một cách có thể leo núi mà không mệt.”

Thằng bé giơ tay lau nước mưa trên mặt, toét miệng cười nói: “Dạ được!”

Thằng bé vui vẻ quay lại ngõ Nê Bình, hôm nay nó hái được một cây thảo dược quý hiếm, nên cửa tiệm họ Dương lại cho thêm một ít dược liệu chữa bệnh cho mẹ.

Thằng bé nhịn đói cả ngày cứ đi hoài đi mãi, bỗng nhiên cảm giác bụng quặn lên từng hồi đau đớn.

Lúc này, thằng bé lập tức hiểu ra mình đã ăn nhầm thứ gì ở trên núi.

Cơn đau bắt nguồn từ bụng, lan ra tới tay chân, cuối cùng là đến đầu.

Thằng bé từ từ ngồi xổm xuống, tháo giỏ trên lưng ra, sau đó hít vào thật sâu, cố gắng dằn cơn đau này xuống.

Nhưng nó hết nóng như bị lửa thiêu rồi lại lạnh ngắt như rơi vào hầm băng, cuối cùng nó chỉ có thể đau đớn lăn lộn trong con hẻm.

Từ đầu chí cuối, nó đều không dám kêu ra thành tiếng.

Mặc kệ đau đớn đến mức lăn đập vào vách tường ra sao, cuối cùng nó cũng không kêu ra tiếng.

ở gần nhà quá.

Nó sợ người mẹ đau ốm đang nằm trên giường của mình sẽ lo lắng.

Trong quá trình đó, thằng bé ý thức mơ hồ chỉ cảm giác như tiếng tim đập của mình gần như biến thành tiếng trống tùng tùng, vang lên ngay bên tai.

Trong ngõ Hạnh Hoa, một thằng bé ngồi xổm gần quầy mứt quả. Lần nào nó cũng ngồi một lúc, tuy không lâu lắm, nhưng vẫn khiến chủ sạp nhớ rõ gương mặt đen nhẻm này.

Cuối cùng có một lần, nam nhân bán mứt quả mới lấy một xâu xuống, cười nói: “Cho ngươi đấy, không lấy tiền.”

Thằng bé vội đứng dậy, lắc đầu nguầy nguậy rồi xấu hổ cười, sau đó co chân bỏ chạy.

Về sau không còn thấy bóng dáng nó nữa.

Mùa đông năm đó.

Người phụ nữ nằm trên giường bệnh đã gầy như que củi, gương mặt đương nhiên hốc hác xấu xí.

Thằng bé vừa qua chỗ tượng thần đổ nát để cầu nguyện, rồi lại tạt ngang qua giếng nước bên ngõ Hạnh Hoa xách nước về. Nó đi tới bên giường, ngồi trên chiếc ghế đẩu nho nhỏ của mình, phát hiện mẹ mình đã tỉnh thì dịu dàng hỏi: “Mẹ khỏe hơn chưa?”

Người phụ nữ gian nan mỉm cười, đáp: “Khỏe hơn rồi, không đau chút nào nữa.”

Thằng bé mừng rỡ: “Mẹ, cầu bồ tát đúng là linh thật!”

Người phụ nữ gật đầu, run run vươn bàn tay ra, thằng bé vội cầm lấy tay mẹ nó.

Bà cố gắng nghiêng người qua, nhìn vào gương mặt của con trai mình. Người phụ nữ bị ốm đau tra tấn đã lâu bỗng ngập tràn hạnh phúc, thủ thỉ: “Sao trên đời này lại có đứa bé tốt đến thế cơ chứ, lại là con của mẹ nữa.”

Mùa đông năm đó, đúng là bà vẫn không thể sống qua cuối năm, không đợi được con trai mình dán câu đối xuân và môn thần thì đã nhắm mắt xuôi tay.

Trước khi bà nhắm mắt, tiểu trấn đúng lúc có một trận tuyết rơi, bà còn bảo con mình ra ngoài ngắm tuyết.

Nghe tiếng bước chân của con trai chạy ra ngoài, bà nhắm mắt lại, thành kính mặc niệm : “Toái toái bình toái toái an, toái toái bình an. Tiểu Bình An nhà ta, tháng tháng bình an, năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm, bình bình an an…”

Kể từ ngày hôm đó, Trần Bình An đã trở thành cô nhi.

Chẳng qua là từ một đứa bé biến thành thiếu niên.

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset