Chương 52: Lắc lư (2)

Lắc lư (2)

Con vượn già chẳng lấy làm phiền, nhịn không được mà hỏi: “Tại sao thanh kiếm này có thể không đếm xỉa tới giới luật nơi này? Rốt cuộc ngươi có quan hệ thế nào với Tề Tĩnh Xuân hoặc Nguyễn Cung?!”

Ninh Diêu suýt chút nữa đã bị một chưởng của lão đánh trúng đầu, thân thể ngửa ra sau, đồng thời giơ tay bắt lấy chuôi của phi kiếm. Sau đó cưỡng ép kéo ra khỏi phạm vi một chưởng kia của con vượn già, toàn thân như một con diều bị người ta kéo đi, trượt dài ra sau.

Sau khi bị phi kiếm kéo ra một khoảng cách, chẳng biết tại sao thiếu nữ lại không nhân cơ hội này để lùi lại về tiểu trấn mà dừng lại tại chỗ. Sau khi đứng vững thì cô nghiêng đầu, phun ra một búng máu tươi. Phi kiếm lơ lửng bên cạnh thiếu nữ, kêu lên ong ong như một đứa trẻ ôm lòng thắc mắc mà lải nhải bên tai trưởng bối.

Thiếu nữ giơ tay phải lên đỡ lấy vai trái.

Con vượn già đột nhiên dừng lại, cười lớn nói: “Qủa nhiên, thanh phi kiếm đã nhận ngươi làm chủ này đúng là hơi khác thường, nhưng phi kiếm cuối cùng vẫn chỉ là phi kiếm. Dù có linh tính cách mấy thì vẫn không bằng ngươi tự mình chỉ huy. Đáng tiếc thân thể và hồn phách của ngươi từng bị trọng thương khi ở tiểu trấn, vẫn chưa khỏi hẳn, vốn dĩ không thể nào thừa nhận và khống chế nổi nó. Cho nên mới đứt quãng liên tục, tấn công cũng là do nó tự chủ hành sự. Dù sao ngươi cũng không phải thật sự muốn đả thương lão phu, nên chỉ dùng những chiêu thức phòng ngự để bảo vệ tính mạng mà thôi, nhưng như vậy thì không thể không tự mình khống chế nó.”

Thiếu nữ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện lần nữa: “Ngươi lắm lời quá.”

Môi cô đỏ rực, sắc mặt trắng bệch, người mặc một bộ trường bào màu xanh.

Trong bóng đêm, thiếu nữ hệt như một nữ quỷ thôn dã.

Con vượn già từng bước đi tới, chậc chậc nói: “Có một thanh kiếm tốt, nhưng tiếc là thể phách yếu kém. Thân khỏe cành yếu*, đúng là đáng thương! Ngươi và thiếu niên kia nghĩ đủ mọi cách để ép lão phu phải hít thở, nhằm dẫn dắt nơi này phản công. Tiểu cô nương, bây giờ ngươi đoán xem, đợi đến khi lão phu dùng hết hơi thở thứ ba này, hít vào luồng khí mới thì có thể khiến nơi này nổi cơn thịnh nộ hay không? Bản thân lão phu có chịu nổi đợt nước trút ngược đó hay không?”

Thiếu nữ bỗng mỉm cười đầy thâm ý, mũi chân điểm nhẹ, nhảy ngược về sau, cao không quá một trượng, xa không quá nửa trượng.

Con vượn già vốn đang định đuổi theo lấy làm khó hiểu, sợ có bẫy nên tiếp theo chỉ từ từ bước tới, hạ quyết tâm phải im lặng theo dõi tình hình.

Sau đó, thiếu nữ vừa bay lên không lại điểm chân một cái, lần này lực đạo lớn hơn một chút, mắt cá chân cũng xoay mạnh nên không bay ngược ra theo đường thẳng mà nghiêng về phía bên phải.

Hóa ra, không đợi thiếu nữ đáp xuống thì phi kiếm đã lướt tới ngay dưới chân cô ở giữa không trung, thế là mỗi lần thiếu nữ đều mượn lực cực chuẩn, tiếp tục bay ngược ra sau.

Ngay cả kẻ từng trải như con vượn già cũng phải ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa kỳ lạ lại buồn cười kia.

Thiếu nữ giống như một chú nai con liên tục nhảy nhót, khí tức linh động nhẹ nhàng, nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.

Chắc là sợ con vượn già nửa đường lại phát lực đánh lén nên quỹ tích nhảy của thiếu nữ không hề có kết cấu gì, lúc trái lúc phải, khi cao khi thấp, hết tiến tới lại thụt lùi.

Khóe miệng của con vượn già co giật, ánh mắt phức tạp: “Hay cho một chiêu linh dương gác sừng.”

Nhưng con vượn già cũng không trơ mắt nhìn thiếu nữ chạy trốn. Lão điểm chân nhảy lên, tùy ý hất một hòn đá lên cầm trong tay, sau đó ném ra thật mạnh.

Từng hòn đá bị con vượn già hất lên, cuối cùng lại bắn tới ồ ạt.

Mặc dù phần lớn đều bắn hụt, nhưng vẫn có bảy tám hòn đá tạo thành uy hiếp lớn với thiếu nữ, khiến cô không thể không khống chế phi kiếm đánh nát chúng.

Giữa bầu trời đêm vang lên từng tiếng ầm ầm, hệt như tiếng sấm mùa xuân.

Ánh mắt của con vượn già tối sầm xuống.

Hoặc là cô gái kia đang lên cơn điên, hoặc là đầu óc có vấn đề nên thiếu tâm nhãn. Rõ ràng có thể một hơi khống chế phi kiếm, bay lên đến độ cao mà đá bắn tới đã yếu ớt.

Nhưng cô lại duy trì độ cao đó, giống như kỵ binh chạy dọc biên giới chiến trường, dụ quân địch liên tục bắn tên tới để tiêu hao mũi tên và thể lực của kẻ thù.

Bất giác đã tới gần phía Tây của tiểu trấn.

Con vượn già cân nhắc khí tức còn sót lại, còn thừa không nhiều lắm, nên lão đặc biệt lấy hai hòn đá to cỡ nắm tay trẻ con, mỗi tay một hòn. Một chân đưa lên trước, tay thì ném mạnh ra, cơ bắp rắn rỏi căng phồng lên. Hòn đá trong tay lão phá không bay ra, tạo thành từng tiếng kêu vang, kéo theo một vệt ánh lửa khác hẳn những cú ném trước đó, hệt như một con rồng lửa dài mảnh phóng thẳng lên trời.

Lão quát to: “Xuống cho ta!”

Trên không trung, một tia sáng chói mắt lóe lên, ngay sau đó là tiếng nổ mạnh hệt như sấm rền.

thiếu nữ hét lên một tiếng đau đớn, toàn thân rơi thẳng xuống.

Phi kiếm lảo đảo như một kẻ say rượu, không ngừng phát ra tiếng nức nở, nhưng vẫn ra sức lướt về phía chủ nhân.

Con vượn già chẳng buồn nhìn thiếu nữ và phi kiếm mà chỉ nheo mắt lại, nhìn thẳng về phía mái nhà bên phía Tây của tiểu trấn. Khi một bóng đen xuất hiện, lão mới bước chân còn lại tới, hòn đá còn lại trong tay lão lại xé gió lao đi. con vượn già cười lớn: “Kẻ muốn cứu người lại chết trước!”

Thiếu nữ vừa nôn ra máu vừa hét to: “Đừng đi ra!”

Thiếu nữ vốn đã trọng thương không đành lòng mở mắt ra nhìn. Lúc này đây, cô bỗng thấy tuyệt vọng, gian nan cầm lấy chuôi kiếm. Phát hiện một cánh tay không đủ sức chống thì cô vội đổi tay cầm kiếm, lặp lại vài lần, không ngừng giảm tốc độ rơi xuống.

Ninh Diêu thật không ngờ, vì sự chủ quan, tự cho mình là thông minh của cô lại hại chết thiếu niên kia.

Thiếu niên mang giàu rơm, lưng mang giỏ lớn, eo cột giỏ bắt cá. Mỗi ngày đều chạy qua chạy lại, hết lo kiếm tiền lại bận việc sắc thuốc.

Ninh Diêu cảm thấy một thiếu niên như thế mà phải chết như vậy thì không đúng chút nào!

Thiếu nữ lắc lư đáp xuống, hai ngón tay khép lại làm kiếm đặt lên giữa mi tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ra đây! Chém mở nơi này ra cho ta!”

Có một sợi kim tuyến cực mảnh bay ra từ mi tâm của thiếu nữ, từ từ lan rộng!

Như tiên nhân mở thiên nhãn!

Giữa cây cầu hình vòm khi xưa, cũng là cây cầu mái ngói hiện tại, có một thanh kiếm cũ rỉ sét, không biết đã chỉa thẳng về hướng hồ nước mấy ngàn năm hệt như kẻ vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say, ngáp dài một cái.

Mũi kiếm loang lổ lắc nhẹ một cái.

Cây cầu cũng lắc lư một hồi.

Cả dòng suối cũng lắc lư theo.

Toàn bộ tiểu thiên địa này cũng theo đó mà lắc lư.

Giữa một ngọn núi sâu, mấy người Tề Tĩnh Xuân phong trần mệt mỏi cùng nhau rời núi. Vị tiên sinh dạy học này đang ung dung cất bước trên sơn đạo, chân vừa giơ lên, đang định giẫm xuống thì bỗng mỉm cười, từ từ đặt chân xuống.

Lão Dương đầu nằm ngủ ngon lành bên ngọn nến ở hậu viện cửa tiệm họ Dương, sau khi bừng tỉnh thì dùng tẩu thuốc gõ lên mặt bàn.

Phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính không khỏi giơ chân chửi tục ngay trong phủ quan.

Trong một phòng đúc kiếm ở tiệm rèn, Nguyễn Cung đang phụ trách đánh thép lại đánh hụt một búa, thiếu nữ tóc bím đang cầm kiếm phải khiếp sợ không thôi.

Thiếu niên Mã Khổ Huyền bị tất cả mọi người xem là kẻ ngốc vốn đang nằm trên mái nhà ngắm sao trời, đột nhiên ngồi bật dậy, đằng đằng sát khí.

Nhưng đúng lúc này, lại có một giọng nói quen thuộc vang lên đầy vẻ lo lắng vang lên thật gần: “Ninh cô nương, cô đứng trơ ra đó làm gì thế?! Chạy mau đi chứ! Ta có chết đâu, đó là bộ đồ do cởi ra thôi! Lão súc sinh đó ngu thì thôi chứ, sao cô cũng ngốc theo thế này?”

Thần chí của thiếu nữ đã dần mơ hồ, ngay khi nghi thức sắc lệnh sắp sửa hoàn thành thì bỗng cảm giác toàn thân nhẹ hẫng, bị người ta vác lên vai chạy thật nhanh về phía tiểu trấn.

Ninh Diêu lập tức tỉnh táo lại, thân thể nằm trên vai của một thiếu niên. Liên tục xóc nảy khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hơn hết là bối rối vô cùng. Cô đần thối ra: “Hở?”

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset