Trần Bình An bán tín bán nghi, dè dặt hỏi lại: “Ninh cô nương, thật thế sao?”
Ninh Diêu khoanh tay trước ngực, hỏi vặn lại bằng vẻ mặt đứng đắn hùng hồn: “Chứ không thì thế nào?!”
Trần Bình An không hỏi chuyện này nữa, ngẩng đầu nhìn bức tượng nhiều màu mà Ninh Diêu gọi là linh quan của Đạo môn, đoạn hỏi: “Đây chính là thần tiên của nhà Lục đạo trưởng hả?”
Ninh Diêu bất đắc dĩ: “Thần tiên nhà Lục đạo trưởng là cái quái gì? Thứ nhất, Đạo gia là Đạo gia, tuy có chữ “gia” nhưng không phải là “gia đình” nhỏ của dân chúng trong tiểu trấn của các ngươi đâu. Sự lớn mạnh của Đạo gia vượt xa tầm tưởng tượng của ngươi, thậm chí đến ta cũng không biết Đạo môn có bao nhiêu đạo sĩ, bao nhiêu mạch nhánh trường phái, chỉ nghe cha ta nói rằng tổ đình bây giờ chia thành bốn tòa Thượng, Hạ, Nam, Bắc mà thôi… Thôi, có nói chuyện này với ngươi cũng là đàn gảy tai trâu. Thứ hai, thần tiên thần tiên, các ngươi thích ghép hai từ này với nhau, phàm phu tục tử khắp thiên hạ cũng thế, nhưng thần và tiên chẳng hề chung đường với nhau đâu. Ta lấy ví dụ nhé, ngươi nghe câu “người tranh một khẩu khí, phật tranh một nén hương” bao giờ chưa?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Hồi trước ở ngõ Hạnh Hoa, bà Mã suốt ngày cãi nhau với mẹ của Cố Sán, ta nghe câu này nhiều rồi.”
Ninh Diêu nói như chỉ điểm giang sơn: “Phật tranh một nén hương, vì sao phải tranh? Bởi vì thần linh cần hương hỏa, không có hương hỏa, thần linh sẽ từ từ suy yếu và đánh mất pháp lực vô biên. Đạo lý này rất đơn giản, giống như con người ấy, mấy ngày không ăn ngũ cốc rau quả lại chẳng yếu nhớt ra à? Vì sao triều đình thế tục lại muốn quan viên các nơi cấm tiệt đền miếu tự phát? Vì bọn họ sợ hương hỏa nhân gian hỗn loạn khiến cho người hoặc vật không nên thành thần lại thành thần và có thần vị đấy. Cứ cho là đám người tự tiện thành thần đó có tâm tính thiện lương, bằng lòng che chở cho dân chúng địa phương, không vượt qua quy tắc thiên địa. Nhưng đối với thiên tử tự nhận có “chân long chi thân” thì đền miếu tự phát không được triều đình sắc phong chính là quấy nhiễu phong thủy một phương, giảm bớt khí vận triều đình, chẳng khác nào chiếm đất xưng vương, đào góc tường của vua chúa, rút ngắn tháng ngày hưng vượng của quốc gia. Há có ai lại cho kẻ khác nằm ngủ cạnh giường mình bao giờ.”
“Còn tiên thì càng đơn giản. Tám chín phần mười người xứ khác mà ngươi gặp đều là tiên, kể cả con vượn già núi Chính Dương kia cũng được coi là một nửa thành tiên. Bọn họ đều tự mình đi đại đại, từng bước leo lên đỉnh núi trường sinh bất hủ. Người tu hành còn được gọi là luyện khí sĩ, việc tu hành chính là tu tiên hoặc tu chân.”
Trần Bình An hỏi: “Thế rốt cuộc bức tượng linh quan Đạo môn này là thần hay là tiên? Theo cách nói của Ninh cô nương thì chắc phải là tiên nhân trong Đạo môn nhỉ?”
Ninh Diêu nghiêm mặt, lắc đầu, không tiết lộ thêm thiên cơ nữa.
Sau đó, cô đột nhiên nhíu mày.
Một hòn đá chẳng biết từ đâu bắn tới, nện ầm ầm lên nắm tay giơ cao hơn đầu của tượng linh quan, làm rất nhiều mảnh vụn rơi lả tả.
Ninh Diêu phẩy tay phủi đất cát rơi xuống đầu mình.
Trần Bình An đứng lên nhìn theo ánh mắt Ninh Diêu, chợt thấy một người ngoài dự liệu.
Một thiếu niên gầy gò, thấp bé và đen nhẻm ngồi xổm trên một bức tượng đổ ở phía xa, một tay không ngừng ném hết cục đá này đến cục đá khác.
Trần Bình An quay người đứng sóng vai với Ninh Diêu, nói khẽ: “Hắn tên là Mã Khổ Huyền, cháu trai của bà Mã trong ngõ Hạnh Hoa, tính tình rất kì quái, từ nhỏ đã không thích nói chuyện. Lần trước ta đụng mặt Mã Khổ Huyền ở dòng suối nhỏ, hắn còn chủ động nói chuyện với ta, rõ ràng hắn cũng biết đá Xà Đảm rất đáng tiền.”
Thiếu niên tên là Mã Khổ Huyền đứng lên, áng chừng cục đá trong tay, cười tươi roi rói với Ninh Diêu và Trần Bình An rồi nói ngay vào chuyện chính: “Nếu ta về ngôi nhà ở đường Phúc Lộc và nói với con vượn già núi Chính Dương rằng đã tìm được hai người các ngươi thì kiểu gì cũng được một túi tiền. Nhưng ngươi chỉ cần cho ta hai túi tiền thì ta sẽ giả vờ không thấy gì cả. Nói trước nha, thuận mua vừa bán, đừng hòng giết người diệt khẩu nhé. Trên đất nhiều thần tiên bồ tát đang nhìn thế này, coi chừng gặp báo ứng đấy.”
Ninh Diêu thẹn quá hóa giận đang định nói chuyện thì lại bị Trần Bình An túm cánh tay. Hắn bước lên một bước, hạ giọng hỏi Mã Khổ Huyền: “Nếu ta bằng lòng đưa tiền, có thật là ngươi sẽ không nói ra không?”
Mã Khổ Huyền hơi sững sờ, dường như hắn hoàn toàn không ngờ đôi thiếu niên thiếu nữ này dễ tính đến mức chấp nhận làm ăn với hắn thật.
Song hắn cũng lười phải đóng kịch tiếp. Hắn móc ra một túi tiền hoa mỹ, tiện tay ném xuống đất, cười bảo: “Ta đã cầm thù lao của nhà họ Lý, nhưng mục đích của ta không phải là tiền. Trần Bình An ngõ Nê Bình, ngươi là hàng xóm sát vách nhà Tống Tập Tân đúng không? Ngươi muốn trách thì phải trách cô nàng đang đứng cạnh ngươi kia, hôm qua cô ta đã phá hỏng đại sự của rất nhiều người.”
Thiếu niên giật giật khóe miệng, chỉ tay vào chính mình: “Ví dụ như ta đây.”
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía.
Mã Khổ Huyền thì nhìn Ninh Diêu, cười nói: “Yên tâm, con vượn già kia tạm thời có chút việc cần xử lý, ta nhân cơ hội này muốn lấy một vật của cô, cô biết là thứ gì mà, đúng không?”
Ninh Diêu cười lạnh vặc lại: “Cẩn thận lấy được mà không có mạng để dùng.”
Mã Khổ Huyền cười hớn hở đáp: “Cô có phải vợ ta đâu mà lo cái ấy.”
Trần Bình An nghĩ mãi chẳng ra, tên kia âm u quỷ khí thế này mà sao lại có người nghĩ hắn là kẻ ngu cho được?
Ninh Diêu đanh mặt, đụng nhẹ đầu vai Trần Bình An, nhắc nhở: “Chẳng hiểu vì sao phi kiếm của ta đến gần đây lại không vào được.”
Mã Khổ Huyền đánh mắt về phía Trần Bình An, cười nói: “Trận chiến trên nóc nhà hôm qua đặc sắc lắm, khéo làm sao ta lại nhìn thấy. À đúng rồi, ngươi phải tháo bao cát buộc ở chân đi, nếu không ngươi không đuổi kịp ta đâu.”
Trần Bình An ngồi xổm xuống, từ từ cuộn ống quần lên, song ánh mắt vẫn dán chặt vào Mã Khổ Huyền.
Đến tận bây giờ Ninh Diêu mới kinh ngạc phát hiện ra bên trong ống quần, ở cổ chân Trần Bình An buộc một bao cát không hề mỏng.
Trần Bình An giải thích với Ninh Diêu: “Hồi còn nhỏ, Dương gia gia ở cửa tiệm nhà họ Dương đã dặn ta là dù có chết cũng không được tháo xuống. Ta định dùng nó để đối phó với khẩu khí thứ tư của con vượn già, nhưng giờ nghĩ lại thì cũng không khác nhau cho lắm. Bởi vì cái tên Mã Khổ Huyền này cũng nguy hiểm y như con vượn già kia vậy.”
Mã Khổ Huyền nhảy xuống khỏi tượng thần, liếc nhìn thiếu nữ khí áo xanh khí khái hiên ngang, tự nhủ: “Ban đầu ta cứ nghĩ phải ra khỏi tiểu trấn mới gặp được kẻ địch đầu tiên trên đại đạo, không ngờ lại đụng mặt nhau sớm thế này. Ha ha, đúng là thời tới cản không nổi.”
Ninh Diêu đột nhiên hỏi: “Trần Bình An này, tên này hồi bé cũng bị đuôi trâu quật à?”
Trần Bình An đứng thẳng lên, giậm nhẹ hai chân mấy lần, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Ninh cô nương rồi mới đáp: “Bà Mã rất giàu, cho nên ta nhớ rõ con trâu nhà Mã Khổ Huyền lắm. Nó to ơi là to, đuôi đấy mà quất thì đau phải biết.”
Khi Trần Bình An đứng lên, Mã Khổ Huyền lại ngồi xổm xuống, nhặt một cục đá càm trong tay trái.
Cuối cùng, hai thiếu niên đồng lứa ở ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa giằng co nhau từ xa.