Chương 55: Xuân phong đắc ý (1)

Xuân phong đắc ý (1)

Hai mũi chân của Trần Bình An di di trên mặt đất một cách kín đáo như đang thích ứng với sự nhẹ nhõm này.

Hắn để ý thấy Mã Khổ Huyền nhặt được năm cục đá, một cục cầm trong tay phải, bốn cục giữ ở tay trái.

Mã Khổ Huyền ung dung nhìn thiếu nữ xứ khác với đôi vỏ đao kiếm rỗng tuếch, cười nói: “Này nhé, bây giờ là trận đấu giữa ta và Trần Bình An. Trong tiểu thuyết diễn nghĩa mà bà nội ta kể hồi ta còn bé, khi hai đại tướng ra trước trận chém giết nhau, kẻ nào gọi người giúp đỡ thì kẻ đó không phải là anh hùng hảo hán, nếu có thể chém đầu tướng địch thì sĩ khí toàn quân sẽ tăng cao, trận ấy coi như thắng…”

Ninh Diêu vừa nhìn thấy Mã Khổ Huyền đã bực mình. Cô chưa gặp thằng ranh nào ngứa đòn như hắn. Tống Tập Tân ở ngõ Nê Bình cũng là kẻ lòng dạ thâm sâu và thích khoe chữ nghĩa, suốt ngày ra vẻ như ông thầy non, nhưng tốt xấu gì trông người ta cũng ra dáng người đọc sách. Còn thiếu niên thấp bé gầy gò trước mặt cô thì đen đúa hơn Trần Bình An, mắt lại to khác thường, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị. Đã thế hắn lại phun ra một đống câu từ vòng vèo sứt sẹo, chẳng khác gì mụ già trét nửa cân phấn son lên cái mặt như vỏ cây khô rồi ra vẻ e lệ, kệch cỡm không sao tả được.

Trần Bình An không đấu võ mồm với gã đồng lứa ở ngõ Hạnh Hoa. Hắn hơi xoay người, đột ngột vận sức vọt thẳng về phía trước như một con tuấn mã.

Quá nhanh!

Nhìn bóng lưng vọt đi kéo giãn khoảng cách đến hơn hai trượng với mình chỉ trong chớp mắt, ngay đến Ninh Diêu hiểu nhiều biết rộng cũng phải tấm tắc lấy làm kì. Tất nhiên Ninh Diêu không so sánh Trần Bình An với những người đồng trang lứa trong khắp thiên hạ, cũng không phải hắn chạy nhanh hơn cả cáo, thỏ là việc giỏi giang xuất chúng gì. Mà là ở mảnh đất như cái lồng giam này, Trần Bình An có thể bền bỉ rèn luyện mười năm như một ra được thể phách bậc ấy mới là chuyện khiến Ninh Diêu khâm phục nhất.

Ninh Diêu nghĩ, lẽ nào chịu được cực khổ cũng là một loại thiên phú sao?

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai thiếu niên đã bị thu hẹp lại chỉ còn một nửa.

Thậm chí Trần Bình An có thể nhìn thấy những thay đổi rất tinh vi từ vẻ mặt của Mã Khổ Huyền. Sau một thoáng kinh ngạc, nó chuyển thành sợ hãi rồi khôi phục bình tĩnh rất nhanh. Cuối cùng, Mã Khổ Huyền quyết đoán vung tay lên, cả cánh tay gầy trơ xương bùng nổ một luồng lực lớn kinh người.

Trần Bình An vẫn theo dõi sát sao động tĩnh trên cánh tay phải của Mã Khổ Huyền, không lao về phía trước nữa mà đột ngột rẽ ngoặt sang bên phải.

Ấy thế mà cánh tay của Mã Khổ Huyền lại dừng lại một cách đầy khó hiểu, cổ tay run lên, mục tiêu chính là Trần Bình An vừa rẽ khỏi đường thẳng.

Cục đá được bắn ra với khí thế hung hăng, tuy không đáng sợ như con vượn già ở núi Chính Dương nhưng vẫn chẳng thể khinh thường. Đáng lẽ Trần Bình An phải luống cuống tay chân, vậy nhưng hắn không hề dừng bước. Hắn vặn eo một cái, đổ nghiêng nửa người trên, cục đá lóe lên một cái ngay trước mắt hắn rồi biến mất. Mấy sợi tóc trước trán thiếu niên giày rơm bị luồng gió từ cục đá thổi bay lên.

Tay trái cầm những cục đá thừa của Mã Khổ Huyền hơi hất lên, một trong số những cục đá đó rơi trúng vào lòng bàn tay phải hắn.

Có vẻ thiếu niên thấp bé ngõ Hạnh Hoa cũng không dám chắc mình ra tay lần thứ hai có thể giải quyết được Trần Bình An nên không đứng tại chỗ nữa. Hắn bắt đầu chạy về bên phải, đồng thời vung tay ném ra cục đá thứ hai.

Thiếu niên giày rơm bất thần xoay người, hai tay gần như có thể chạm tới mặt đất. Viên đá thứ hai bay vút qua từ sau lưng xé xách lớp áo mỏng của hắn song may mà chỉ gây trầy da, trông thì có vẻ da bong thịt tróc đáng sợ đấy, thực ra vết thương lại rất nông.

Khoảng cách giữa hai người lại bị rút ngắn một nửa.

Mã Khổ Huyền cũng ý thức được rằng phải kéo giãn khoảng cách ra mới đúng, nhưng Trần Bình An cắm đầu xông đến với tốc độ nhanh như chớp giật khiến hắn phải cuống cuồng di dời trận địa như con ngựa còm kéo cái xe nát. Cái mặt đen nhẻm của Trần Bình An càng ngày càng áp sát hắn, đôi mắt kiên nghị sáng ngời càng có vẻ chói sáng hơn. Mã Khổ Huyền thì ngược lại, trên mặt hắn hiện vẻ chần chừ. Bây giờ hắn nên dừng ném đá rồi trốn cho nhanh, hay là được ăn cả ngã về không, phân thắng bại bằng cục đá thứ ba đây?

Mã Khổ Huyền do dự chưa quyết, Trần Bình An tiến thẳng không lùi, giữa hai bên tương phản một cách rõ rệt.

Lúc này đây, thiếu niên giày rơm đâu còn chút nào dáng vẻ của tên ngốc tốt bụng ngõ Nê Bình?

Giữa lúc sống chết trong gang tấc, Mã Khổ Huyền lùi về phía sau một bước rồi vung tay lên lần nữa.

Rõ ràng hắn tin tưởng cục đá trong tay mình.

Từ nhỏ tới lớn thiếu niên quái gở Mã Khổ Huyền chẳng cãi nhau với ai chứ đừng nói đến đánh nhau, cũng không thích chơi với bạn đồng trang lứa, còn giống một con mèo hoang non cô độc hơn cả Trần Bình An và Cố Sán. Những lúc rảnh rỗi, hắn thích cầm đá vừa đi vừa ném với lực rất nhẹ như thể hờ hững chơi đùa, chẳng ai coi việc ấy vào đâu. Thế nhưng những lúc bốn bề vắng lặng, Mã Khổ Huyền sẽ chơi lia đá một mình bên bờ nước dưới cây cầu. Viên đá hơi mỏng có thể nảy mười mấy lần dưới mặt sông rồi đâm vào bờ đá bên kia và vách cầu, sau đó mới vỡ tan thành từng mảnh. Phải thế mới biết lực ném của hắn mạnh và tay hắn khéo léo đến mức nào.

Mã Khổ Huyền thường ngồi trên lưng trâu ném đá vào cá bơi dưới nước, bất kể có thể ném trúng cá hay không, nhưng những viên đá ném xuống nước gần như không hề sủi tăm.

Cho nên ở sân và trên nóc nhà của ngôi nhà cổ trong ngõ Hạnh Hoa thường xuyên có xác mấy con chim sẻ be bét máu thịt.

Khoảng cách giữa hai người chỉ tầm mười mấy bước chân. Trần Bình An tránh né hai cục đá của Mã Khổ Huyền, thân hình và bước chân càng ngày càng nhẹ, chẳng có bộ phận nào trên người để lộ gân cốt cường tráng. Thiếu niên giày rơm hệt như một mảnh lá cây nhẹ bẫng. Song khi sắp áp sát Mã Khổ Huyền, cuối cùng Trần Bình An cũng thể hiện ra mặt “nặng” của mình. Hắn tiến liền ba bước nhanh, mạnh và đầy sức bật, bước nện xuống đất như búa sắt nện lên lưỡi kiếm, bước nhấc lên thì như muốn nhổ bạt núi cao.

Ba bước, gần trong gang tấc.

Mã Khổ Huyền không kịp ném đá ra, theo lý mà nói, thế lớn đã mất.

Thế nhưng Trần Bình An bỗng thấy lòng giật thót, song hắn lại không hề lùi bước, bởi vì tình thế cấp bách không cho hăn cơ hội dừng cương trước vực, thà rằng tung mình nhảy lên mạo hiểm một phen.

Mã Khổ Huyền nhếch miệng thành nét cười nghiền ngẫm, tay trái buông lơi vứt hết mấy cục đá thừa, tay phải vốn đang nắm chặt thuận thế tung một đấm ra.

Ngay từ đầu Mã Khổ Huyền đã giăng bẫy đợi Trần Bình An. Thiếu niên ngõ Hạnh Hoa do dự chần chừ, cố ý cho Trần Bình An cơ hội áp sát mình, thậm chí dùng cục đá làm thủ đoạn tấn công… đều là mưu đồ định sẵn. Mục đích của hắn là giả vờ yếu thế, dụ dỗ thiếu niên linh hoạt như cá chạch có thể chạy thoát khỏi tay vượn già đến bên cạnh mình, khiến Trần Bình An tự dâng đến cửa!

Khoảng cách một cánh tay, cũng chính là khoảng cách một cú quyền.

Trần Bình An thuận tay trái song không rõ lắm. Ngay sau đó, tay trái của hắn cứng rắn đón đầu một đấm tay phải của Mã Khổ Huyền.

Khi hai nắm đấm đụng nhau, gần như đồng thời, hai thiếu niên cũng tung chân đá về phía đối thủ.

Trần Bình An và Mã Khổ Huyền cùng văng ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.

Hai người lại cách nhau hơn hai mươi bước. Mã Khổ Huyền bò dậy, quỳ một chân xuống đất, thở hồng hộc. Hắn giơ cánh tay lên, buông lỏng nắm đấm ra, vì viên đá trong tay vẫn chưa ném đi, cho nên lòng bàn tay chưa nát thịt nhưng cũng rịn màu đỏ thẫm, nhìn mà phát sợ.

Mã Khổ Huyền nhếch miệng xoa bụng, ánh mắt nóng rực, cười sang sảng bảo Trần Bình An: “Trần Bình An! Có dám đánh nữa không?”

Tay trái của Trần Bình An thảm hại hơn. Lúc trước hắn đánh lén giết Thái Kim Giản trong hẻm nhỏ, lòng bàn tay đã bị mảnh sứ vỡ rạch một nhát sâu hoắm. Mấy hôm nay hắn vẫn bôi thảo dược bí chế của cửa hàng họ Dương, song thương gân động cốt mất trăm ngày, thể phách thiếu niên có mạnh mẽ cỡ nào cũng không sánh được với đám thần tiên tu hành biết cải tử hoàn sinh. Cho nên khi dùng quyền đối quyền với Mã Khổ Huyền, Trần Bình An thiệt thòi hơn hẳn.

Bàn tay trái băng bó bằng vải bông của Trần Bình An bất giác run nhẹ nhẹ, máu chảy thấm qua vải, rơi tí tách xuống cỏ dại dưới chân.

Trần Bình An hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận rõ ràng cơn đau nhói truyền lên từ phần bụng. Hắn muốn xác định xem mức độ đau đớn này sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn chừng nào cho hành động tiếp theo.

Đây là một thói quen.

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset