Chương 55: Xuân phong đắc ý (2)

Xuân phong đắc ý (2)

Trần Bình An xuất thân nghèo khó. Hắn có quá ít đồ thuộc về mình cho nên lúc nào cũng phải tính toán chi li. Đám con cháu nhà giàu như Tống Tập Tân hay Lư Chính Thuần sẽ chẳng bao giờ để ý trong túi mình có mấy đồng tiền, bọn họ chỉ để tâm đại chứ không quan tâm những thứ nhỏ nhặt, song Trần Bình An thì lại khác. Cho nên từ trước đến nay, ấn tượng mà Trần Bình An để lại trong mắt người khác luôn dính líu đến mấy từ chặt chợm, ôn hòa và cam chịu, rất ít thấy cái hung hăng bồng bột vốn có của thiếu niên. Tên Mã Khổ Huyền tự dưng ở đâu chạy đến muốn đánh một trận sinh tử với Trần Bình An và Ninh Diêu có lẽ là một tên quái thai không màng đạo lý. Ninh Diêu còn có thể hình dung là tài năng sắc bén, chứ Mã Khổ Huyền thì chẳng ai biết hắn nung nấu cái gì trong đầu.

Trần Bình An không quay đầu lại. Hắn đưa lưng về phía Ninh Diêu, xua nhẹ tay, ra hiệu mình không sao.

Mã Khổ Huyền chầm chậm đứng lên, nhổ một túm cỏ dại, tùy tiện lau vết máu trên tay mình.

Trần Bình An cũng đứng lên theo.

Mã Khổ Huyền giậm chân phát lực trước, chỗ hắn đang đứng bị giẫm thành hai hố bùn sâu.

Thiếu niên gầy còm như con khỉ ốm hành động nhanh không tưởng nổi. Hắn nhảy vọt lên, thúc đầu gối về phía Trần Bình An đang lao đến.

Trần Bình An giáng một quyền lên cái đầu gối thúc xuống của Mã Khổ Huyền, nhưng lại ăn ngay một đấm như sấm sét của Mã Khổ Huyền đang chúi mình xuống từ không trung. Cú đấm nện ngay giữa trán Trần Bình An, hai chân cong lại của Mã Khổ Huyền duỗi ra trong nháy mắt, đạp mạnh vào ngực thiếu niên giày rơm vừa ngửa người ra sau.

Vừa lãnh trọn quả đấm như búa giáng vào đầu lại ăn thêm một đạp vào giữa ngực, Trần Bình An lật ngửa ra sau, ngã vật xuống đất.

Mã Khổ Huyền lộn mèo một vòng trên không trung, vừa tiếp đất đã cười gằn lao về phía trước, thoắt cái sấn tới trước mặt Trần Bình An mới gượng ngồi dậy, tung chân đạp thêm một phát.

Trần Bình An bắt chéo hai tay đón đỡ trước người, tay trái ở ngoài, tay phải ở trong, gắng gượng bảo vệ tim và mặt.

Hắn bị đạp bay ra sau, song vì trọng tâm thân thể cực thấp và chỗ hiểm được che chắn nên không đến nỗi máu me đầm đìa.

Hắn lăn một đoạn dài.

Mã Khổ Huyền thừa thắng không tha, tiếp tục lao về phía trước.

Trần Bình An đang lăn lóc bỗng dừng lại, chẳng biết từ lúc nào, cố ý hay vô ý, tư thế của hắn đã biến thành khom người quỳ một gối lấy đà.

Thần sắc Mã Khổ Huyền hơi khựng lại.

Một khắc sau, Trần Bình An vọt thẳng tới trước mặt Mã Khổ Huyền chỉ trong chớp mắt, hệt như một mũi tên bắn ra khỏi cường cung với tốc độ cực nhanh, so với lúc trước, cứ như hai người.

Giả vờ yếu thế.

Trần Bình An cũng biết.

Lần này Mã Khổ Huyền chưa kịp xuất quyền đã bị Trần Bình An thúc đầu vai vào giữa ngực. Mã Khổ Huyền lảo đảo lùi lại, phần bụng truyền đến một cơn quặn đau, hắn cúi đầu gập eo theo bản năng, mé huyệt Thái Dương và tai trái lại bị Trần Bình An quét cánh tay quật trúng một cú trời giáng. Thiếu niên ngõ Hạnh Hoa vừa mới chiếm thế thượng phong, lúc này đây hai chân rời đất bằng tư thế trái khoáy, cả người bay chếch ra ngoài.

Trần Bình An vung tay tóm chặt hai mắt cá chân của Mã Khổ Huyền, xoay tít một vòng, hét vang một tiếng, quăng thẳng thiếu niên thấp bé chỉ nặng hơn bốn lăm cân về phía xa!

Mã Khổ Huyền bay về phía một pho tượng ngồi đã vỡ mất nửa thân cách đó tầm mười trượng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này hắn ăn quả đắng là cái chắc.

Song Mã Khổ Huyền không thèm dựa vào vật ngoài thân, tự mình sáng tạo ra một sự “bất ngờ”.

Hai chân hắn lần lượt đạp mạnh vào đầu tượng, thân thể cong lại rồi bật thẳng ra trong nháy mắt, mượn luồng phản lực mạnh mẽ bắn ngược về phía đối thủ ở mặt đất phía xa, động tác tuy khác với màn đánh lén vừa rồi của Trần Bình An, song đặc sắc lại chẳng hề thua kém.

Nhưng Mã Khổ Huyền đột nhiên trợn mắt đầy kinh hãi.

Chỉ thấy Trần Bình An đứng yên tại chỗ, giơ cao một tay. Chẳng biết trong tay hắn đã cầm một thanh đoản đao từ lúc nào, và mũi đao thì chĩa thẳng vào Mã Khổ Huyền đang phóng tới như bay.

Có lẽ cái câu “tự tìm đường chết” mà người đời hay nói chính là để miêu tả tình huống này.

Tuy tay trái cầm đao của Trần Bình An đang run lên bần bật, song vẫn đủ để hắn đâm một phát xuyên người Mã Khổ Huyền, chỉ khác nhau ở chỗ vị trí đâm trúng là cánh tay, đầu hay ngực mà thôi.

Mặc dù đã lâm vào đường cùng, mặc dù đã sợ hãi mất mật, nhưng Mã Khổ Huyền không hề bó tay chịu trói. Hắn gian nan thay đổi tư thế đặng tránh chỗ hiểm khỏi mũi đao nhọn, dù chỉ được một chút mảy may.

Nhưng vào đúng lúc này, một người dong dỏng cao xuất hiện giữa hai thiếu niên.

Đó là một người đàn ông trung niên đeo trường kiếm, bên hông đeo hổ phù.

Chẳng ai thấy hắn ra tay thế nào mà tình thế của Mã Khổ Huyền đã thay đổi, chẳng những hai chân tiếp đất mà còn có thể đứng thẳng bên cạnh hắn.

Sau đó người đàn ông đeo kiếm nhìn thiếu niên cầm đao vừa lùi một bước về phía sau, trong ánh mắt toát lên vẻ ngợi khen và tán thưởng không hề che giấu. Hắn nhẹ giọng cười bảo: “Trận này các ngươi đánh khá đấy.”

Khóe miệng Trần Bình An rịn tơ máu, hắn lùi về phía sau thêm bước nữa.

Người đàn ông cười trừ, đề nghị: “Ta ra tay cứu Mã Khổ Huyền coi như nợ ngươi một phần nhân tình, cho nên sau khi ra ngoài, ta sẽ thuyết phục con bàn sơn viên núi Chính Dương không truy sát các ngươi nữa, thế có được không?”

Ninh Diêu bước đến bên cạnh Trần Bình An.

Tu sĩ Binh gia đén từ núi Chân Vũ nhìn thiếu nữ chằm chằm, sau đó nói với Trần Bình An: “Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với ta. Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì cứ im là được. Nếu ngươi cảm thấy không công bằng, không cam tâm, vả lại cho rằng mình có thể may mắn trốn thoát dưới tay con vượn già kia, thì sau khi rời khỏi tiểu trấn này cứ đến núi Chân Vũ tìm ta mà đòi lại công bằng ngươi muốn.”

Trần Bình An thu lại thanh đao hộ thân Ninh Diêu đưa cho, giấu vào trong tay áo, đoạn gật đầu nói với người đàn ông núi Chân Vũ kia: “Nếu có cơ hội, ta sẽ.”

Mã Khổ Huyền đang định mở mồm, người đàn ông lại nói với vẻ lạnh nhạt: “Người chết càng không có tư cách mạnh miệng với người sống.”

Mã Khổ Huyền mím chặt môi, cúi đầu xuống, không nói năng gì nữa.

Hai cái bóng của đôi sư đồ núi Chân Vũ dần dần đi xa.

Trần Bình An ngồi bệt xuống đất.

Ninh Diêu vội vàng ngồi xuống theo, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Chỗ nào bị thương nặng nhất? Ngươi cũng dùng được phương thuốc của Lục đạo trưởng chứ?”

Thiếu niên mặt mũi bầm dập, nội thương toàn thân đáp lời với vẻ đau đớn: “Đừng sốt ruột. Còn biết chỗ nào đau thì không bị thương nặng lắm. Đúng rồi, nếu bây giờ con vượn già kia mà tới…”

“Tới thì tới!”

Thiếu nữ cũng dứt khoát ngồi bệt xuống mà nói đầy khí khái: “Ban nãy có ngươi, bây giờ có ta, sợ cái gì!”

Trần Bình An đành len lén nuốt lại nửa câu sau chưa kịp nói.

Ninh Diêu đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, vươn hai tay ra, đoạn giơ ngón cái với thiếu niên giày rơm: “Cừ lắm!”

Trước cảnh tượng ấy, thiếu niên sống trong ngõ hẻm cả đời chưa từng thấy mình giỏi giang phải cố lắm mới nhịn được nét cười in nơi khóe miệng, gắng sức khiến cho mình càng thêm tự nhiên.

Nhưng kỳ thực ai cũng thấy hắn đang vui vẻ.

Thiếu niên tựa gió xuân, đắc ý dương dương.

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset