Chương 59: Ngủ đi (1)

Ngủ đi (1)

Ở nhà tổ họ Mã trong ngõ Hạnh Hoa, thần nhân giáp vàng tuần tra hết một vòng tiểu trấn đã trở về sân nhà. Một vị chân thần đồ sộ như thế hành tẩu khắp nơi mà chẳng một ai phát giác, ấy mới lạ làm sao.

Thiếu niên Mã Khổ Huyền ngồi xổm trên bậc thang ngoài cửa, thấy thần nhân giáp vàng trở về thì mặt mũi đầy vẻ chờ mong. Tu sĩ Binh gia núi Chân Vũ hỏi: “Thế nào?”

Thần nhân mình khoác giáp vàng, dáng vẻ trang nghiêm, môi hơi khép mở, song Mã Khổ Huyền lại chẳng nghe thấy gì, chỉ biết nhìn kiếm tu trong nhà với vẻ âu lo. Tu sĩ Binh gia thở dài nói: “Hắn nói khi còn sống bà nội ngươi gây quá nhiều nghiệp chướng, trước khi chết cả thân thể và ba hồn bảy phách đều đã như nến tàn trước gió, cho nên sau khi chết thì mệnh hồn mục ruỗng hết cả. Tiểu trấn này lại khác với nơi khác, bản thân nó khắc chế quỷ mị âm vật, bởi vậy hắn không thể tìm được hồn phách còn sót lại của bà ngươi.”

Vẻ mặt Mã Khổ Huyền trở nên hung tợn, hắn ngẩng đầu gầm lên với vị thần tướng nọ: “Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, mau tìm hồn phách của bà nội về đây cho ta!”

Kiếm tu núi Chân Vũ biến sắc, sợ Mã Khổ Huyền chọc giận vị chân thần họ Ôn kia. Hắn đang định lên tiếng ngăn cản thiếu niên, bỗng chẳng hiểu tại sao thần nhân giáp vàng lại dùng tiếng phổ thông của Đông Bảo Bình Châu, cất giọng nói: “Không phải không làm, thực sự không thể.”

Nói xong câu đó, thần tướng oai phong lẫm liệt phủ ánh kim quang nhìn về phía kiếm tu núi Chân Vũ trong nhà. Kiếm tu hít sâu một hơi, hai tay làm thế dâng hương, vái ba vái với thần tướng ngoài sân. Sau mỗi bái lại có một sợi khí tức màu vàng nhạt mảnh như sợi tóc bay ra từ huyệt Nê Hoàn của hắn, bị thần nhân giáp vàng nhẹ nhàng hút vào trong mũi.

Qua ba lần bái, thần nhân đột ngột bay lên từ mặt đất, hóa thành một cột sáng chói ngời, rời khỏi mảnh đất ấy.

Kiếm tu núi Chân Vũ sắc mặt trắng bệch, dịch ghế ngồi xuống, thở hắt ra một hơi.

Đây chính là lý do vì sao dân tình lại truyền nhau câu nói “mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó”.

Mã Khổ Huyền lạnh lùng thu tầm mắt về, quay người đi vào nhà, ngồi xuống cạnh cái xác đã lạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay quắt queo của bà lão rồi cứ nhìn gương mặt bà đau đáu, hồi lâu chẳng nói chẳng rằng.

Hổ phù đeo trên hông người đàn ông mang kiếm đã xỉn màu hơn lúc trước. Hắn tháo nó xuống, từ từ cất vào trong tay áo.

Người đàn ông đeo kiếm nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc đứng lên, hắn không đến bên cạnh Mã Khổ Huyền mà ngồi ngay ngưỡng cửa, đưa lưng về phía thiếu niên, chậm rãi nói: “Hẳn là bà nội ngươi bị người ta vả một bạt tai ngay cửa ra vào, lực đánh cực mạnh, khiến bà ấy ngã bay vào trong nhà mà chết. Mấy câu ta sắp nói có lẽ ngươi không thích nghe, nhưng ít nhất ngươi phải biết chuyện. Kẻ ra tay chắc là luyện khí sĩ, đánh người không biết nặng nhẹ, mà bà ngươi vốn cũng không khỏe mạnh gì cho cam, cho nên mới chết. Nếu là luyện khí sĩ thì có thể liên quan tới thiếu nữ xứ khác đi cùng Trần Bình An ở ngõ Nê Bình, cũng có thể là cô gái trẻ bị ngươi phá bĩnh thủy quan tâm cảnh lúc ở bên cầu ra tay trả đũa. Khả năng là người trước rất thấp, khả năng là người sau lại rất cao. Ngươi đến bãi tha ma giết Trần Bình An là để loại bỏ nhân quả vì hiếu thuận với bà nội ngươi, nhưng lại chẳng ngờ rằng vừa ra khỏi cửa thì đã có người đến nhà gây sự.”

Mã Khổ Huyền run rẩy duỗi một bàn tay, dùng mu bàn tay áp nhẹ lên gương mặt của bà nội. Khuôn mặt dưới tay hắn đã sưng phù lên và hiện sắc xanh đen.

Thiếu niên thì thào: “Nghĩa là ta đã hại chết bà nội ta, phải không?”

Người đàn ông đeo kiếm nói: “Theo cái nhìn của thế tục thì có thể phải, cũng có thể không. Còn theo cái nhìn của…”

Mã Khổ Huyền không muốn nghe người kia nói nữa. Hắn đứng bật dậy, cười gằn hỏi: “Không được đồ thành diệt quốc, không được lạm sát kẻ vô tội, chuyện này không được làm, chuyện kia cũng không được làm! Thế rốt cuộc giết người báo thù thì có được hay không?!”

Chẳng chờ người đàn ông đáp lời, Mã Khổ Huyền đã nói tiếp: “Nếu ngay cả việc này cũng không được thì ta làm tu sĩ Binh gia làm cái mẹ gì? Sao ta không trở thành một đại ma đầu thích gì làm nấy luôn đi cho rảnh? Tại sao lúc ấy ta không bằng lòng đi cái tông gì gì theo đôi đạo sĩ, đạo cô kia chứ?”

Người đàn ông do dự giây lát, đoạn bảo: “Chỉ cần tự ngươi có thể nhận lãnh tất cả hậu quả là được.”

“Như chuyện hôm nay vậy.”

“Còn nữa, thực ra có mấy lời mà trước đó ta nói còn chưa thấu đáo. Ví dụ như chuyện giết người, mỗi người đều có riêng một giới hạn. Ngươi có thể giết bao nhiêu người, ta có thể giết bao nhiêu người, ấy là hai chuyện khác nhau. Không chỉ vì thực lực ta mạnh hơn ngươi, cảnh giới ta cao hơn ngươi, mà tâm tính mỗi người cũng góp phần quan trọng. Có khi ta giết một trăm người, tất cả đều là người đáng chết, mà ngươi chỉ giết có hai, ba người, lại giết phải người không đáng giết.”

Mã Khổ Huyền chế nhạo: “Giết hay không giết, giết như thế nào, ta hỏi ông làm gì? Lẽ nào ta lại cần ông giúp một tay hay sao? Suýt thì quên, bây giờ ta còn chưa phải là đệ tử chính thức của núi Chân Vũ đâu đấy!”

Thiếu niên cúi đầu nhìn khuôn mặt của bà cụ, sau đó quay sang gầm lên với cái bàn bát tiên trong gian chính: “Cút đi dẫn đường!”

Một con mèo đen chạy vọt ra từ dưới gầm bàn bát tiên, Mã Khổ Huyền theo nó phóng ra ngoài nhà.

Người đàn ông không để tâm lắm.

Vào một trăm năm mươi năm trước, đất nước của người đàn ông này chìm trong loạn lạc, sơn hà tan tác, chiến loạn trăm năm, cực kì bi thảm. Đến khi vương triều mới chấm dứt kiếp nạn kia, quốc gia từng đứng đầu Đông Bảo Bình Châu với hơn một nghìn vạn hộ dân chỉ còn sót lại chưa đến tám mươi vạn hộ. Nên nỗi rất nhiều đứa trẻ chưa kịp lớn cảm thấy tất cả mọi người trên đời sau khi chết đi đều không cần nhặt xác đem chôn.

Người đàn ông này là một trong những đứa trẻ ấy.

Hắn chậm rãi đứng dậy. Thay vì nhắc nhở Mã Khổ Huyền rằng hung thủ giết người đã bị đuổi khỏi tiểu trấn, hắn muốn đi hỏi thăm Nguyễn sư phụ một chuyện khác hơn.

Phật gia ở Đông Bảo Bình Châu đã suy thoái ngàn năm, chỉ còn một vài nước nhỏ cung phụng làm quốc sư, thế lực ở tiểu trấn này cũng là yếu nhất, vậy mà vì sao nhân quả tuần hoàn lại rõ ràng đến thế?

Vị tu sĩ Binh gia này đi theo thiếu niên từ xa.

Tuy Mã Khổ Huyền đã sắp sửa trở thành đệ tử núi Chân Vũ, nhưng người đàn ông sẽ không nhúng tay quá sau vào ân oán cá nhân của hắn.

Trên chiến trường sống chết có nhau, đường tu hành mạng ai nấy gánh.

Đương nhiên chẳng có gì là tuyệt đối. Như lúc trước Mã Khổ Huyền suýt mất mạng trong tay Trần Bình An, người đàn ông này đã ra tay cứu hắn. Chuyện này có hai nguyên nhân. Thứ nhất là từ sâu trong nội tâm hắn không muốn một thiên tài như Mã Khổ Huyền chết yểu như thế, hắn hy vọng Mã Khổ Huyền có thể lên núi Chân Vũ rèn luyện một phen, nâng cao cả thiên phú và tâm tính lên một bước, hy vọng thiếu niên ấy có thể trở thành một trong những nhân vật tiêu biểu của Binh gia và tỏa ra ánh hào quang rực rỡ trong chiến tranh loạn thế sau này. Thứ hai là Tề tiên sinh đã chủ động lên tiếng, nói hai thiếu niên Mã Khổ Huyền và Trần Bình An chỉ cần phân thắng bại là được rồi, không cần thiết phải phân sinh tử.

Lúc ấy hắn cứ nghĩ Tề tiên sinh sợ thiếu niên ngõ Nê Bình mất mạng, sau này mới nhận ra không phải là như thế.

Người đàn ông đi sau Mã Khổ Huyền, nhận ra sau thoáng chốc máu nóng xông lên đầu thì bước chân thiếu niên càng ngày càng chậm, càng ngày càng nhẹ nhàng tự nhiên, cuối cùng chẳng khác gì đang đi dạo phố. Con mèo đen kia nhảy từ một nóc nhà xuống vai thiếu niên, rồi nhảy xuống đất, quay đầu lại và chạy vọt đi như báo cho thiếu niên rằng nó đã tìm được mục tiêu. Ngay sau lúc đó, thiếu niên bắt đầu rảo bước chạy, khí chất lại thay đổi một lần nữa.

Mưa xuân giăng giăng chỉ vừa đủ khiến người qua đường bước vội, chưa đến mức làm ai phải náu dưới mái hiên.

Một đôi trai gái trẻ tuổi ăn mặc sang quý đi từ ngõ Kỵ Long ra đường cái, mặt mày tươi mưởi như thể đều được cơ duyên. Bỗng nhiên một thiếu niên xuất hiện dạy cho bọn họ biết thế nào là phúc đi liền với họa. Từ khoảng cách hơn năm mươi bước sau lưng đôi nam nữ kia, thiếu niên bắt đầu chạy. Cách hai mươi bước, thiếu niên thét lớn một tiếng “Ê!”. Đến khi người đàn ông trẻ quay đầu trông lại, bèn lãnh trọn ngay một cú đấm trời giáng không hề giữ lực của Mã Khổ Huyền.

Quyền giáng ngay đầu.

Người đàn ông trẻ bay văng ra sau, ngã dúi xuống đường, thân thể co giật hồi lâu mà không sao gắng gượng đứng lên được.

Sau cú đấm ấy, thiếu niên đáp đất bằng hai chân, vừa hay thành sóng vai với cô gái trẻ.

Mã Khổ Huyền vặn mình một cái, tay trái vung nhanh như chớp giật về phía cổ cô gái nọ. Cô gái tu hành cao hơn thiếu niên nửa cái đầu bị hắn vật ngã nhào xuống đất, vang đánh ầm một tiếng.

Đầu cô gái dầm xuống mặt đất đầy bùn.

Mã Khổ Huyền vung chân giẫm lên trán cô gái, nhìn chòng chọc khuôn mặt đang choáng váng của cô, đoạn xoay người cúi đầu xuống, nói bằng nhã ngôn phổ thông: “Ta biết hung thủ không còn ở tiểu trấn, nhưng không sao cả, tự ta tra được.”

Hốc mắt của cô gái trẻ xinh đẹp giăng đầy tơ máu, tai và mũi đều rịn máu tươi. Cô hoảng hốt nhìn thiếu niên đen nhẻm đang đứng từ trên cao ngó xuống.

Sắc mặt thiếu niên trở nên hung tợn: “Mã Khổ Huyền ta phá hỏng tâm cảnh tu đạo của ngươi, nếu ngươi muốn trả thù thì loạn đao chém chết ta, ta cũng chấp nhận mà tuyệt không oán hận. Thậm chí dù ngươi báo thù không thành mà ta vui vẻ thì cũng tha cho ngươi, bằng lòng chơi với ngươi thêm mấy bận. Trong mắt ta, thế đạo phải rõ ràng minh bạch như thế.”

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset