Chương 60: Có ma (1)

Có ma (1)

Dưới cổng lớn của phủ đốc tạo.

Trần Đối kể rất nhiều chuyện thú vị về người và vật ở khắp trời nam đất bắc, cô bé núi Chính Dương nghe thấy mà mê, tấm tắc khen: “Tỷ tỷ, tỷ biết nhiều thứ quá.”

Trần Đối mỉm cười nói: “Bao giờ muội lớn thì cũng sẽ biết rất nhiều.”

Tống Tập Tân nói nửa thật nửa đùa: “Lúc nói chuyện thường ngày với nhau, cô cũng bình thường phết nhỉ.”

Cô gái nhíu đôi mi dài, hỏi: “Ý ngươi là trước mặt phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính của các ngươi, phải ngoan ngoãn nhún nhường, khúm núm khép nép à?”

Tống Tập Tân bật cười ha hả, chỉ vào Trần Đối: “Tề tiên sinh ở lớp học tư trong tiểu trấn của bọn ta mà nghe cái cách nói chuyện của cô nương thì nhất định sẽ cau mày cho mà xem. Cô biết không, kiểu nói của cô gọi là “không phải thế này, ắt là thế kia”, rất chi là vô lý, thoạt nghe thì có vẻ hợp lý đấy, nhưng thực chất lại không thuyết phục. Ý ta là, đương nhiên cô có thể không nịnh bợ nhún nhường trước Tống Trường Kính và cũng không nên làm như thế. Nhưng tốt xấu gì Tống Trường Kính hắn cũng là địa đầu xà có máu mặt nhất ở Đại Ly, lại còn là đại tông sư võ đạo hàng đầu nữa có phải không? Cô là người ngoài, nhập gia tùy tục, chẳng lẽ không nên nể mặt chủ nhà một chút à? Sao cứ nhất thiết phải gân mặt lên, giả vờ vênh váo với người ta? Giả vờ thôi thì đã đành, giả xong bị Tống Trường Kính đánh cho gần chết còn dám nói bướng trước mặt hắn, ta thật chẳng biết nói cô thế nào cho phải nữa.”

Cuối cùng, Tống Tập Tân chỉ vào mình rồi nói với vẻ tự giễu: “Ngay cả kẻ độc mồm xấu nết như ta đây cũng biết xem xét thời thế, liệu việc mà làm đấy.”

Trần Đối do dự một chút, đoạn nói: “Coi như đồng loại ghét nhau đi. Ta ăn ngay nói thật với ngươi, ta cũng là người tập võ, xưa nay chẳng coi trọng võ phu của Đông Bảo Bình Châu các ngươi bao giờ. Đương nhiên, cuối cùng sự thật chứng minh là ta sai rồi, sai mười mươi.”

Tống Tập Tân kinh ngạc thốt lên: “Cô biết thân biết phận thế.”

Trần Đối lạnh nhạt đáp: “Người tập võ, chẳng chịu thua nắm đấm thì còn chịu thua cái gì?”

Tống Tập Tân đột nhiên tung ra một vấn đề sắc lẻm: “Đạo lý của đám người xứ khác đến tiểu trấn tìm bảo vật và cơ duyên như các ngươi hình như không giống với bọn ta cho lắm. Vì nắm đấm của các ngươi cứng hơn sao?”

Trần Đối lắc đầu cười: “Chẳng cần ta phải giải thích cái gì, sau này chỉ cần ngươi ra khỏi tiểu trấn thì sẽ mau chóng biến thành loại người như bọn ta thôi. Bao giờ ngươi tự mình đạp bước lên con đường tu hành, ngươi sẽ tự hiểu thấu, bằng không ta có nói toạc ra ngươi cũng chẳng rõ.”

Tống Tập Tân than thở: “Biến thành kiểu người như cô thì chán chết.”

Cô bé láu lỉnh chêm lời: “Vậy huynh đến núi Chính Dương nhà muội chơi đi, thú vị lắm.”

Tống Tập Tân xoa đầu cô bé, ung dung bảo: “Ừ.”

Trần Đối quay đầu nhìn lại, bỗng hơi căng thẳng theo bản năng.

Chỉ thấy phiên vương Đại Ly áo trắng đai ngọc đứng phía bên kia của cổng lớn, nói với Tống Tập Tân: “Về ngõ Nê Bình thu dọn sơ qua đi, chuẩn bị rời khỏi nơi này.”

Tống Tập Tân cười nói: “Biết rồi, lần này phải bối tỉnh ly hương(1) rồi.”

Cô bé quyến luyến chẳng nỡ rời, hỏi hắn: “Bối tỉnh ly hương, là cõng cái chum rời khỏi quê nhà sao?”

Tống Tập Tân cười váng lên, đứng dậy bảo: “Đi thôi, ta đưa muội về nhà họ Lý cái đã, đấy gọi là “đến nơi đến chốn”.”

Tống Tập Tân dắt tay cô bé đi ra cổng lớn của phủ đốc tạo, đoạn quay đầu hỏi: “Đường Phúc Lộc ngoài kia sẽ không có thích khách đấy chứ?”

Tống Trường Kính cười đáp: “Cái này phải hỏi bạn bè và hàng xóm của ngươi.”

Tống Tập Tân bĩu môi, ngước mắt nhìn trời, thấy mây đen vần vũ báo hiệu sắp đổ mưa.

Tâm trạng hắn lập tức tụt dốc.

Sau khi đưa cô bé Đào Tử núi Chính Dương về, Tống Tập Tân kinh ngạc nhận ra Tống Trường Kính đã đứng dưới gốc cây hòe già tự lúc nào. Hắn rảo bước đi tới, tò mò hỏi: “Đi gấp thế ư?”

Tống Trường Kính gật đầu đáp: “Ta vừa nhận được tin, bên ngoài có chút việc phải đích thân giải quyết, cho nên ngươi ngồi xe ngựa về ngõ Nê Bình dọn đồ xong sẽ đi ngay.”

Tống Tập Tân đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy ngoài cổng phủ đốc tạo có ba chiếc xe ngựa, đây cũng là lần đầu tiên trong đời thiếu niên ngồi lên xe ngựa.

Tống Tập Tân xoay người ngồi vào khoang xe đầu tiên, Tống Trường Kính theo sát sau hắn, khoanh chân ngồi xuống.

Tống Tập Tân nhìn quanh thấy trống huơ trống hoác, cả khoang xe có mỗi cái đệm ngồi bện rơm hắn đặt dưới mông, hoàn toàn không xa hoa bề thế như trong tưởng tượng, càng chẳng khiến người ta thấy choán ngợp chút nào. Tống Tập Tân hơi thất vọng. Hắn còn đang mong chờ vẻ kinh ngạc của Trĩ Khuê sau khi leo lên xe ngựa mà.

Móng ngựa giẫm xuống liên hồi tạo thành những âm thanh lộp cộp vang rền trên đường phố đá xanh, ba chiếc xe ngựa nối đuôi nhau đi ra khỏi đường Phúc Lộc.

Tống Trường Kính vén rèm xe lên, nhìn cảnh tượng tiểu trấn ngoài cửa sổ. Từ nay về sau, vương triều Đại Ly sẽ hoàn toàn mất đi quyền cai quản trên danh nghĩa với động thiên nho nhỏ này.

Nhưng nghĩ lại thì từ khi khai quốc đến nay, Đại Ly đã dựa vào nguồn lợi to lớn của động thiên nho nhỏ này để từng bước thoát thai từ một thế lực cát cứ nhỏ bé thành vương triều thế tục lớn mạnh nhất phía Bắc Bảo Bình Châu, không ai sánh bằng.

Ngàn dặm non sông tiểu động thiên.

Về sau e rằng chỉ có thể tìm thấy trong hoàng cung bí sử của Đại Ly mà thôi.

Tống Trường Kính không nghĩ nữa, thuận miệng hỏi: “Không chào từ biệt Trần Bình An một tiếng à?”

Ra khỏi đường Phúc Lộc, mặt đường không còn bằng phẳng, thân thể Tống Tập Tân bắt đầu lắc lư theo nhịp xe rung. Hắn lắc đầu bảo: “Còn chẳng biết tên kia có sống được hay không, lỡ may chỉ chờ được một cái xác tàn thì buồn nôn lắm. Trần Bình An hắn không cha không mẹ, bạn thân cũng ngỏm củ tỏi mất rồi, việc an táng hắn chẳng rơi xuống đầu hàng xóm như ta đây sao?”

Tống Trường Kính “ừ” một tiếng.

Tống Tập Tân hỏi: “Cô nhóc núi Chính Dương kia có nhắc đến một người tên là Mã Khổ Huyền ở ngõ Hạnh Hoa, tầm tuổi xấp xỉ ta. Hình như hắn đòi giá một túi tiền cung dưỡng, bán nơi ẩn thân của Trần Bình An và thiếu nữ kia cho người của núi Chính Dương rồi. Ông có biết tên nhãi đó có lai lịch gì không? Trước kia ta chỉ biết hắn là một tên đần, ai ngờ lại giấu nghề sâu đến thế.”

Tống Trường Kính nghĩ ngợi một lát: “Thích khách náu mình trong nhà họ Tống lúc trước từng giết hoàng tử Đại Tùy ở ngõ Kỵ Long, vốn đã bị lần ra một vài dấu vết mà trong đó có đầu mối liên quan đến thiếu niên Mã Khổ Huyền này. Mấy năm nay tên thích khách xuất thân tù phạm kia đã bí mật tiếp xúc với Mã Khổ Huyền nhiều lần, có thể là quan hệ thầy trò. Bây giờ người của núi Chân Vũ chen ngang nhúng tay vào, chuyện này chỉ đành tạm gác lại, dù sao trong quân ngũ Đại Ly cũng có rất nhiều con em núi Chân Vũ, mà quan chức chẳng hề thấp đâu.”

Tống Tập Tân cười nói: “Chú à, ông mà cũng có lúc phải nói câu “chỉ đành” hả?”

Tống Trường Kính chẳng thèm để bụng: “Ai bảo bản vương còn có một cái thân phận đuôi to khó vẫy, phiên vương Đại Ly rắm chó nhà nó chứ.”

Khi xe ngựa tới gần ngõ Nê Bình, Tống Tập Tân nói một câu chẳng biết vô tình hay hữu ý: “Trần Bình An, thật sự chỉ là Trần Bình An thôi phải không?”

Tống Trường Kính không nhịn được cười: “Trước khi cho ngươi dọn tới ngõ Nê Bình, phủ đốc tạo đã điều tra rốt ráo, mười tám đời tổ tông nhà Trần Bình An đều rõ ràng rành mạch, không có vấn đề gì, cũng tuyệt không dính dáng đến bốn chữ “phú quý quyền thế”. Sao thế, bị cô ả Trần Đối kia dọa sợ à? Yên tâm, bản vương đã đoán ra đại khái thân phận của cô ta rồi. Nhánh họ Trần của cô ta chẳng có dính líu gì với nhánh họ Trần mà tổ tiên của Trần Bình An để lại ở tiểu trấn này cả. Cho nên ngươi thoải mái đi, Trần Bình An chỉ là Trần Bình An thôi. Nếu miễn cưỡng nói đến quan hệ thân thích thì phải là dòng họ Trần của Trần Tùng Phong quận Long Vỹ kia kìa. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, thân thích mà mấy trăm năm không qua lại với nhau thì có còn là thân thích không? Hơn nữa, họ Trần ở tiểu trấn này đã lụn bại đến độ chỉ còn lại duy nhất một người không phải là nô bộc, nha hoàn. Nhà nghèo giữa chợ chó chê, nhà giàu giữa núi ê hề bà con. Tốt xấu gì ngươi cũng từng đọc sách, chẳng lẽ không hiểu đạo lý ấy?”

Tống Tập Tân vẫn chưa chịu thôi: “Thế tổ tông trước mười tám đời thì sao? Không có nhân vật kinh tài tuyệt diễm nào à? Không có ai luôn hả?”

Tống Trường Kính cười bảo: “Thì ra ngươi hy vọng thân thế của Trần Bình An đặc biệt một chút sao?”

Tống Tập Tân không che giấu tâm tư của mình, gật đầu nói ngay: “Nếu như hắn không phải người thường thì lòng ta sẽ dễ chịu hơn đôi phần.”

Tống Trường Kính càng thêm tò mò, trêu bảo: “Rốt cuộc thì thằng bé ấy bắt nạt gì ngươi mà ngươi ghim thù thế? Theo những gì ta biết về thiếu niên kia, thì nó đâu có giống loại người…”

Tống Tập Tân cười lạnh ngắt lời phiên vương Đại Ly: “Người sống chui rúc trong xó xỉnh thì tầm mắt nông, hốc mắt cạn, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng bọn họ là một lũ ngốc. Người tốt thì tốt ở tấm lòng son lương thiện, thuần phác, kẻ xấu cũng chỉ xấu ở chỗ đầu loét chân mủ mà thôi. Nhưng lại có một số người ngu xuẩn đến mức không thuốc nào cứu được, thậm chí đã ngu xuẩn lại còn xấu xa.”

Tống Trường Kính càng thêm khó hiểu: “Thế Trần Bình An thuộc loại nào?”

Tống Tập Tân thở dài, rầu rĩ đáp: “Hắn chẳng thuộc loại nào, đần thối từ đầu đến chân, cho nên ta mới càng thấy ấm ức.”

Qùy cầu donate ~~ momo/zalopay: 0908007401

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset