Chương 68: Thiên hạ có xuân

Thiên hạ có xuân

Pháp tướng màu trắng to lớn, siêu phàm thoát tục của Tề Tĩnh Xuân ngồi nghiêm nghị trên vùng đất phía cực Bắc của châu Đông Bảo Bình.

Biển mây cuồn cuộn chuyển động, không ngừng chậm rãi ép xuống đầu Tề Tĩnh Xuân.

Ông ngẩng đầu nhìn lên, nở nụ cười thoải mái.

Trên biển mây có giọng nói đầy uy áp vang lên: “Tề Tĩnh Xuân, ngươi nên biết rằng Thiên Đạo không thiên vị một ai! Môn sinh Nho gia như ngươi có lòng trắc ẩn với những kẻ sống trong động thiên Ly Châu là điều có thể thông cảm được. Nếu ngươi hồi tâm chuyển ý thì vẫn còn đường sống.”

Kèm theo lời nói của vị tiên nhân trên trời này là tiếng sấm nổ đì đùng như có như không. Những tia sét vang rền thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng lóe lên trong biển mây.

Ngôn xuất pháp tùy.

Lại có một vị tiên nhân khác cười nhạo: “Nói nhảm với con mọt sách này làm gì! Hành động vĩ đại đội trời đạp đất gì chứ, phải hỏi quả đấm của ta có đồng ý hay không trước!”

Vị tiên nhân chưa dứt lời thì đã có bàn tay màu hoàng kim xé thủng tầng mây mù dày đặc, tạo thành một cái lỗ lớn giữa lưng chừng trời, để lộ cột sáng chụp xuống trước mặt pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân.

Có tiếng Phật xướng vang lên từ phương Tây: “Tề thí chủ, một lần niệm tĩnh tâm, lập tức tiến vào cõi Phật.”

Tề Tĩnh Xuân trầm giọng đáp: “Sau chiến dịch Trảm Long, việc trấn nhỏ có được ba ngàn năm đại khí vận khiến đời sau xuất hiện vô số anh tài thật ra chỉ là một cách ăn xổi ở thì mà thôi. Thế nhưng đây lại là quy củ được bốn vị Thánh nhân cùng kí kết, những tu sĩ đời đầu lựa chọn bám rễ tại Ly Châu cũng không dị nghị gì nên Tề Tĩnh Xuân ta không có tư cách để xen vào. Hôm nay cứ để một mình Tề Tĩnh Xuân ta gánh lấy kiếp nạn Thiên Đạo trấn áp vùng trời đất này thay bách tính sống trong trấn đi. Quy củ của Thiên Đạo cũng không đánh trật vào khoảng không, cớ sao chư vị lại ngăn cản?”

Vị tiên nhân dùng tay xé thủng tầng mây cười lên ha hả: “Ha ha, họ Tề, ngươi vẫn chưa biết nguyên do hay vẫn đang giả ngây giả dại đây?”

Chẳng biết từ lúc nào, Tề Tĩnh Xuân đã duỗi tay tóm lấy hạt châu chứa cả một tiểu động thiên vào lòng bàn tay, sau đó khép hờ ngón tay của ông lại.

Trấn nhỏ trong động thiên nằm trên tay ông lập tức xuất hiện quang cảnh kì lạ, đang ban ngày bỗng chuyển thành ban đêm.

Bàn tay màu trắng đang bảo vệ động thiên Ly Châu dường như phải nhận lấy tấn công vô hình từ bốn phương tám hướng. Trên mu bàn tay không ngừng có tia điện màu trắng phóng ra xoèn xoẹt, thoạt nhìn hệt như “bông tuyết” bé như lông vũ, nhưng thực chất lại to lớn như đỉnh núi. Những “bông tuyết” ấy tróc ra khỏi tay của Tề Tĩnh Xuân rồi rơi xuống nhân gian, nhưng chưa kịp chạm vào mặt đất đã tan thành mây khói.

Tiên nhân ngồi gần lỗ thủng to đùng trên biển mây chế nhạo: “Tu sĩ nho nhỏ dám đi ngược với đại đạo, thật không biết tự lượng sức. Để bản tọa chơi với ngươi trước!”

Nếu có người đứng từ rất xa nhìn sang châu Đông Bảo Bình, hơn nữa còn có thể nhìn thấu pháp trận do các tiên nhân cùng nhau tạo thành, họ sẽ lờ mờ thấy được một màn vô cùng hoành tráng. Giữa lỗ thủng trong biển mây cuồn cuộn xuất hiện một cái chấm đen, từ đó hiện ra mũi kiếm đang hướng thẳng xuống, cuối cùng bộc lộ hết toàn cảnh. Đó là một thanh đoản kiếm trong tay áo có kích thước ngang ngửa với ngón tay pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân.

Thanh kiếm đầu tiên vừa xuất thế, thanh thứ hai đã nối đuôi rơi xuống theo ở một nơi khác, rồi tới thanh thứ ba, thứ tư … Tổng cộng mười hai thanh phi kiếm cùng nhau hạ xuống nhân gian từ trên biển mây.

Chúng lơ lửng trên không trung, xếp thành một hàng thẳng tắp.

Hệt như thiết kỵ lâm trận nhưng đang bị ghìm cương. Chỉ cần một tiếng hô hiệu lệnh thì chúng sẽ lập tức lao vào tấn công.

Trên biển mây có một người khổng lồ màu hoàng kim tùy ý ngồi xếp bằng đang mở to đôi mắt vàng óng, hai tay nắm lại thành quyền đặt trên đầu gối, khẽ cong ngón trỏ phải lại rồi chậm rãi búng một cái.

Thanh phi kiếm dẫn đầu lao thẳng vào cánh tay đang nắm hờ của Tề Tĩnh Xuân.

Tốc độ của phi kiếm nhanh như chớp giật, đi tới đâu kéo theo một dải mây dài liên miên theo tới đó.

Trong nháy mắt, thanh phi kiếm đâm xuyên qua cánh tay pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân cho tới khi chỉ còn cách mặt đất một chút thôi thì đứng sững lại.

Người khổng lồ màu hoàng kim nhẹ nhàng xoay tròn ngón trỏ phải, thanh phi kiếm theo đó bay vòng trở lại không trung, đồng thời khẽ gảy ngón tay trái. Một thanh phi kiếm khác đang lơ lửng trên không trung ngân lên, đâm thẳng xuống cánh tay của Tề Tĩnh Xuân lần nữa.

Hai ngón tay nhịp nhàng co duỗi.

Mười hai thanh kiếm theo đà đâm xuống rồi rút ngược trở về.

Đâm – rút, đâm – rút, lặp đi lặp lại.

Sau từng đợt tấn công liên hoàn của lũ phi kiếm, cánh tay của Tề Tĩnh Xuân đã xuất hiện chi chít những vết thương sâu hoắm đen ngòm, trông cực kì kinh tâm động phách giữa pháp tướng đồ sộ trắng muốt của ông.

Lũ phi kiếm trước mắt chuẩn bị triển khai một vòng đâm giết khác, nhưng Tề Tĩnh Xuân vẫn điềm tĩnh tự nhiên.

Thật sự phải khiến người khác phải sợ hãi.

Tề Tĩnh Xuân nhẹ giọng thốt ra bốn chữ: “Xuân phong đắc ý.”

Thanh phi kiếm đâm thẳng tới, nhưng chưa kịp chạm vào tay ông thì bỗng nhiên nghiêng ngả chao đảo như lá tùng đang rơi bị gió quét trúng. Không chỉ mỗi một thanh này, mà toàn bộ mười một thanh phi kiếm theo sau nó cũng không ngoại lệ. Chúng chưa kịp công kích đã bị ép phải tuân theo một quỹ tích cố định nào đó, chỉ có thể chầm chậm bay quanh pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân thành một hàng. Lũ kiếm run rẩy toàn thân, phát ra từng tiếng kiếm ngân rất nhỏ hòng chực chờ cơ hội thoát ra.

Không chỉ vậy, cơn gió xuân ngập tràn khắp trời đất còn vô thanh vô tức nâng ngược biển mây đang đè xuống.

Người khổng lồ hoàng kim để mình trần đang nhìn từ trên cao xuống với dáng vẻ càn rỡ tùy tiện, thấy mười hai thanh phi kiếm không tìm được chút sơ hở nào thì hơi kinh ngạc, thốt lên: “Ồ?”

Tề Tĩnh Xuân không tỏ ra quá quan tâm tới những đợt phi kiếm tập kích có uy lực vô song đối với tu sĩ trên đời kia. Ông chỉ một mực tập trung nhìn vào bàn tay đang khép hờ của mình.

Dân gian có câu hoa tàn ít bướm, người già ngọc ố. Hạt châu mang tiểu động thiên Ly Châu đã lơ lửng trên bầu trời châu Đông Bảo Bình hơn ba ngàn năm nay. Vốn dĩ vào lúc sáu mươi năm sau, trong lần kế nhiệm của Thánh nhân Nguyễn Cung, bức tường che chở hạt châu sẽ vỡ nát hoàn toàn hệt như lớp men sứ bị bong tróc ra sạch sẽ. Đến lúc đó Thiên Đạo áp xuống, tuy không khiến bất kì ai chết ngay lập tức nhưng sẽ tước đi kiếp sau của toàn bộ người dân trong trấn. Tề Tĩnh Xuân vì lý do đó nên ngày đêm tìm hiểu kinh Phật, suy đoán được một hậu quả đáng sợ khác: Hơn sáu ngàn người dân trong trấn nhỏ sẽ trở thành “Quỷ thế mạng” nhận lấy thiên uy mênh mông, thậm chí còn rơi vào Ngạ Quỷ đạo của Phật quốc phương Tây, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.

Đại sư đúc kiếm Nguyễn Cung, đồng thời là tu sĩ Binh gia, tới làm vị Thánh nhân cuối cùng tọa trấn tại tiểu động thiên Ly Châu. Nhiệm vụ của ông không phải để bảo vệ an nguy của người dân, mà là để đảm bảo không cho bất kì ai chạy thoát khi Thiên Đạo tiến hành trừng phạt.

Người khổng lồ màu hoàng kim cất tiếng, giọng nói vang rền khắp bầu trời như thiên lôi vỗ trống: “Có người từng nói Tề Tĩnh Xuân nhà ngươi rất không đơn giản, tên gọi có đến hai chữ bản mệnh, vừa chữ “Xuân”, vừa chữ “Tĩnh” phá hư quy củ nữa. Tới! Tới! Tới! Để bản tọa mở mang tầm mắt một chút!”

Mỗi lần nói chữ “Tới”, người khổng lồ lại vỗ đầu gối một lần.

Trời mây khuấy động kịch liệt sau ba cú vỗ gối, hệt như nước đun sôi ùng ục.

Cơn gió xuân không thể thấy bằng mắt thường cũng bị thổi tán loạn. Ánh sáng dưới biển mây chập chờn, khiến cho sáng tối luân phiên giao nhau.

Người khổng lồ nói: “Ngươi có ngọn gió xuân, bản tọa có trận mưa phi kiếm. Để ta dội cho ngươi một chậu nước lạnh!”

Vừa dứt lời thì có vô số sợi tơ vàng bay xuyên qua biển mây, lẫn vào trong cơn gió xuân.

Nếu so sánh với thân thể của người khổng lồ, những sợi tơ vàng kia chỉ như cây kim may bé bằng ngón tay. Tuy nhiên, nếu có hàng ngàn hàng vạn cây tập trung chen chúc cùng một chỗ, nhiều lít nha lít nhít thì quả thật sẽ có thanh thế lớn đến mức khiến lòng người hoảng sợ.

Tề Tĩnh Xuân vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay, nghe tiếng nhưng mặt không đổi sắc, khẽ ngâm: “Hảo vũ tri thì tiết, đương xuân nãi phát sinh.*”

*Tạm dịch: Mưa lành hay thời tiết, sinh sôi buổi đang xuân.

Mặt đất xung quanh pháp tướng đang ngồi nghiêm chỉnh chợt vỡ òa ra từng giọt mưa. Mỗi một giọt mưa thoạt nhìn nhỏ bé không đáng kể nhưng thật ra lại to như đầm nước.

Sau đó mưa không ngừng sinh sôi từ mặt đất, trái với lẽ thường bay ngược lên bầu trời.

Mưa ngược!

Bởi vì một lần ngâm thơ của Thánh nhân Nho gia Tề Tĩnh Xuân!

Mưa phi kiếm màu vàng chói lọi đổ ào từ trên trời xuống. Mưa xuân phóng ngược từ mặt đất lên.

Mạnh mẽ đâm vào nhau!

Cảnh tượng trên đỉnh đầu hóa thành muôn hình vạn trạng, nhưng Tề Tĩnh Xuân vẫn mảy may không để tâm.

Từng tia sét như con giao long hiện ra giữa không trung đua nhau nện lên mu bàn tay đang nắm hờ của ông.

Tia sét chia ra làm ba màu đỏ tươi, tím xanh và trắng thuần, trông như lộn xộn nhưng lại phân biệt rõ ràng không đan xen vào nhau, dệt thành ba tấm lưới lớn.

Mảnh vụn văng khỏi nắm đấm của pháp tướng khắp nơi. Mưa gió vần vũ, không ngừng yếu đi.

Tề Tĩnh Xuân tiếp tục ngâm: “Phong bình lãng tĩnh.*”

*Tạm dịch: Gió yên sóng lặng.

Trong ba tia sét, chỉ có tia sét màu trắng thuần bất chợt đứng im, còn hai tia nọ vẫn tiếp tục chuyển động theo quy tắc riêng. Màu đỏ đâm sầm, đụng gãy một góc lưới màu trắng, màu tím xanh lao tới quấn thít chặt vào màu đỏ. Lưới trời tuy thưa mà khó lọt lập tức trở nên rối nùi vào nhau.

Có giọng nói già nua khoan thai vang lên từ trên tầng mây: “Động tĩnh hữu pháp.”

Phút chốc sau, ba tấm lưới sét đã khôi phục lại quy tắc theo thứ tự hỗn loạn, tỏa ra thiên uy cuồn cuộn.

Chúng lần lượt đánh lên bàn tay pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân.

Tề Tĩnh Xuân khẽ thở dài.

“Đánh chơi thế này cũng không phân hơn kém được gì. Tề Tĩnh Xuân! Đón một quyền của bản tọa!”

Nắm đấm màu vàng vượt qua lỗ thủng trên biển mây, nện thẳng xuống đầu Tề Tĩnh Xuân.

Tề Tĩnh Xuân bình tĩnh hướng lòng bàn tay phải trống không lên cao, cản lại một quyền áp đỉnh kia.

Pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân đột ngột hạ xuống trăm trượng, nhưng biển mây đồng thời cũng bị một luồng gió mát đẩy lên trăm trượng.

Giống như khoảng cách của trời và đất bị kéo giãn ra đến hai trăm trượng.

“Tới tiếp!”

Tiên nhân màu hoàng kim tiếp tục nện xuống từng quyền, mỗi quyền đều mang khí thế sấm vang chớp giật. E rằng bất kì ngọn núi hùng vĩ nào trong Ngũ Nhạc của vương triều tại châu Đông Bảo Bình cũng không thể chịu được một quyền này của tiên nhân.

Thế nhưng việc duy nhất pháp tướng màu trắng của Tề Tĩnh Xuân làm chỉ là giơ tay đón đỡ.

Lòng bàn tay của pháp tướng bị đánh thủng thành một cái lỗ to, bàn tay dập nát, sau đó cánh tay bắt đầu bị từng quyền, từng quyền một phá hủy.

Pháp tướng hư tổn nặng nề, nhưng Tề Tĩnh Xuân vẫn quyết không để tâm. Từ đầu tới cuối ông chỉ chú ý vào bàn tay trái đang khép hờ mà thôi.

Từng con chữ to như căn phòng, phủ đầy lôi điện của phù lục Đạo Gia bắt đầu từ nắm tay lan dọc theo cánh tay lên đến đầu vai của pháp tướng.

Giọng nói già nua lại vang lên: “Đừng cố chấp nữa. Tề Tĩnh Xuân, nếu ngươi nguyện ý vẫn có thể theo bần đạo để tu hành.”

Tề Tĩnh Xuân thoáng quay đầu, cúi xuống nhìn cánh tay đã bị đánh thủng trăm ngàn lỗ nay còn bị quấn thêm sấm lục tối cao do đích thân Thánh nhân chưởng giáo một mạch của Đạo gia viết thành. Hay cho dòng chữ “Thay trời hành đạo”.

Tề Tĩnh Xuân thở phào ra một hơi, trầm giọng ngâm: “Thanh tĩnh-”

Giọng nói già nua chợt trở nên tức giận: “TỀ TĨNH XUÂN! NGƯƠI THẬT TO GAN!”

Tiếng gầm vang dội át đi mất hai chữ sau trong câu ngâm “Thanh tĩnh” của Tề Tĩnh Xuân.

Giữa không trung chợt xuất hiện hai ngón tay hợp lại làm kiếm chém xuống, dễ dàng cắt đôi biển mây!

Trực tiếp chém vào đầu vai Tề Tĩnh Xuân, cắt rụng cánh tay trái đang khép hờ của ông xuống!

Từ một nơi rất xa bỗng có tiếng thở dài đầy tiếc nuối khe khẽ, khó ai phát hiện ra được.

Thánh nhân Nho gia không vượt quá quy củ.

Tề Tĩnh Xuân không nên vượt qua luồng lôi trì kia của Đạo gia.

Sau khi chặt đứt cánh tay của Tề Tĩnh Xuân, dường như chủ nhân của hai ngón tay vẫn còn tức giận, cũng không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy. Trước khi hai ngón tay rút vào biển mây còn dùng tốc độ nhanh hơn để đâm vào bàn tay đang chơi vơi giữa không trung như cây không rễ, như nước không nguồn kia.

Tề Tĩnh Xuân vội vàng rút cánh tay phải đang chống đỡ trên đỉnh đầu về, sau đó ôm choàng lấy hạt châu, kéo nó vào trong lòng để bảo vệ.

Hai ngón tay của tiên nhân tiến thẳng không lùi, không chút do dự đâm sâu vào cánh tay pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân. Nắm đấm của cự nhân màu hoàng kim cạnh lỗ thủng trên biển mây cũng nện một quyền sắt đá xuống đầu pháp tướng.

Pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân lung lay sắp ngã.

Dù cho tay cụt chân tàn, tay áo phất phơ, phong thái của người đọc sách trong ông vẫn không bị giảm bớt. Nhưng càng như thế, trông ông càng thê thảm đến không nỡ nhìn.

Đầu của pháp tướng lại bị nện trúng một quyền, tiếp tục lún sâu xuống.

Hết quyền này tới quyền khác nện xuống, giống như người đọc sách này không lún hẳn xuống đất sẽ không ngưng tay.

Pháp tướng vỡ nát không chịu nổi vẫn gắt gao bảo vệ hạt châu trong lòng, bảo vệ động thiên Ly Châu, bảo vệ những người dân luôn gọi ông một tiếng “Tề tiên sinh”.

Pháp tướng khẽ mấp máy môi, ngâm không ra tiếng: “Liệt tinh tùy toàn, nhật nguyệt đệ chiếu, tứ thì đại ngự, âm dương đại hóa, phong vũ bác thi, vạn vật các đắc kỳ hòa dĩ sinh, các đắc kỳ dưỡng dĩ thành …*”

*Tạm dịch: Sao trời xoay vần, mặt trời mặt trăng luân phiên soi sáng, bốn mùa thay nhau, âm dương biến hóa, mưa gió thi ân rộng khắp, vạn vật sinh sôi hài hòa, trưởng thành khác nhau…

Bên trong tiểu động thiên.

Bên trong học tràng vắng bóng trẻ con.

Có một vị nho sĩ vận thanh sam không chỉ có hai bên tóc mai trắng xóa, mà nay đầu tóc cũng đã bạc phơ.

Người đọc sách ấy thất khiếu đổ máu, da thịt be bét.

Hồn phách đã vỡ nát, thậm chí còn nát hơn món đồ sứ bị quăng ném nhiều lần.

Người đọc sách ấy nhắm mắt, đột ngột qua đời, nhưng trên mặt vẫn còn vương nét thỏa mãn.

Thiên hạ có Tề Tĩnh Xuân ta.

Thiên hạ vui, ta cũng vui.

Năm nay, trong thiên hạ này, xuân đi rất muộn, hạ đến rất trễ.

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset