Ngõ Hạnh Hoa có một cái giếng, gọi là giếng xích sắt, ở miệng giếng có một sợi xích thô to bằng tay người lớn, rủ xuống dưới giếng hết năm này qua năm khác. Sợi xích sắt ở giếng này có từ bao giờ, ai lại làm cái việc dở hơi và kỳ quái kia thì đã không ai biết rõ, đến cả những người lớn tuổi nhất tiểu trấn cũng không ai nói rõ được căn nguyên.
Nghe đồn tiểu trấn từng có người tò mò, muốn kiểm tra xem rốt cuộc sợi xích sắt này dài bao nhiêu nên đã bỏ ngoài tai bao lời khuyên can của người lớn, người đó vốn không tin câu quy định truyền miệng rằng “Người nào kéo xích ở miệng giếng, cứ ra một xích thì giảm thọ một năm”. Kết quả người nọ sức kéo hết một nén nhang, kéo ra được một đống xích sắt lớn, nhưng vẫn không có dấu hiệu đã hết. Lúc này người đó cũng sức cùng lực kiệt, bèn tiện tay kéo đống xích sắt kia quấn quanh bệ đỡ trục quay cạnh giếng nước rồi nói ngày mai lại tới, quyết không tin tà. Sau khi về đến nhà thì người nọ thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử trên giường, hơn nữa còn là chết không nhắm mắt. Dù người nhà ra sức vuốt mắt lay mình thế nào cũng cứ mở mắt thao láo, không chịu khép lại. Sau cùng, có một cụ già nhà đời đời sống cạnh giếng nước mách gia đình mang thi thế đến cạnh giếng, thi thể “trơ mắt” nhìn cụ già thả hết đống xích sắt kia xuống dưới giếng, đến khi toàn bộ xích sắt được thả hết xuống thì thi thể cũng nhắm mắt lại.
Một già một trẻ từ từ đi về phía giếng xích sắt. Đứa thì thò lò mũi xanh, có điều đứa bé này kể chuyện xưa lại mồm miệng rõ ràng, kể đâu ra đấy, không giống một đứa bé nhà quê mới học vỡ lòng nửa năm. Đứa bé ngẩng đầu, hai mắt to đen như quả nho, sụt sịt hút hai hàng nước mũi về. Đứa bé nhìn vị tiên sinh kể chuyện đang dùng một tay cầm cái bát trắng, bĩu môi nói: “Ta kể xong rồi, ông cũng nên cho ta xem trong bát của ông giấu cái gì đi chư?”
Lão nhân cười đáp: “Đừng sốt ruột, chờ tới bên giếng ngồi ta sẽ để ngươi xem đã thì thôi.”
Đứa bé “tốt bụng” nhắc nhở: “Không được nuốt lời đâu đấy. Nếu không ông sẽ chết không được yên, vừa tới giếng xích sắt thì ngã cắm đầu vào đó, ta cũng sẽ không vớt xác cho ông đâu. Hoặc là bị sét đánh thành than, đến lúc đó ta lấy đá đập cho nát ra từ từ…”
Lão nhân nghe đứa bé nói một tràng những lời rủa xả độc địa xúi quẩy xong thì đau hết cả đầu, bèn nói ngay: “Chắc chắn sẽ cho ngươi xem, phải rồi, mấy lời vừa rồi là ngươi học của ai đấy?”
Đứa bé đáp ngay tắp lự: “Học theo mẹ ta!”
Lão nhân cảm khái: “Đúng là địa linh nhân kiệt, đất thiêng sinh hiền tài.”
Đứa bé đột nhiên dừng bước, cau mày nói: “Ông đang mắng người phải không? Ta biết có nhiều người thích nói ngược ý lắm, ví như Tống Tập Tân vậy!”
Lão nhân vội phủ nhận, sau đó đổi sang chủ đề khác: “Có phải trong tiểu trấn hay xảy ra một số chuyện lạ không?”
Đứa bé gật đầu.
Lão nhân lại hỏi: “Kể ra nghe thử xem.”
Đứa bé chỉ vào ông, nghiêm túc đáp: “Ví như ông cầm cái bát to tướng nhưng lại không chịu cho người bỏ tiền vào. Ông kể chuyện còn chưa xong thì mẹ ta đã bảo ông kể không tồi, nghe như lọt vào sương mù. Nhìn là biết thừa ông quen thói bịp bợm, nên bảo ta đưa ông mấy đồng, nhưng ông lại sống chết không chịu nhận, rốt cuộc ltrong bát có cái gì thế?”
Lão nhân dở khóc dở cười.
Hóa ra lão nhân kể chuyện ở dưới gốc Hòe bảo đứa bé này dẫn mình tới ngõ Hạnh Hoa xem giếng. Ban đầu đứa bé không thích lắm, lão nhân lại nói là cái bát trắng này của ông có thứ rất hay ho, chứa trò vui hiếm có khó tìm. Đứa bé này bẩm sinh đã hoạt bát hiếu động, bị cha mẹ gọi là lúc sinh quên mọc mông*. Từ nhỏ nó đã thích theo đám lông bông Lưu Tiễn Dương đi khám phá khắp nơi, nhưng vì để câu được một con lươn con cá, đứa bé nghịch ngợm này có thể ngồi im dưới cái nắng chói chang suốt nửa canh giờ, đúng là kiên nhẫn hơn người.
Nên khi lão nhân nói trong cái bát trắng chứa gì đó thì nó lập tức cắn câu.
Dù ngay từ đầu lão nhân đã đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, nói muốn thử bế nó lên xem nó nặng bao nhiêu, có được bốn mươi cân không, nhưng nó vẫn gật đầu ngay lập tức. Để người ta bế lên mấy lần cũng không mất miếng thịt nào.
Nhưng chuyện khiến đứa bé phải há hốc mồm đã xảy ra, tay trái lão cầm bát, dồn hết sức sang tay phải để bế nó lên. Nhưng thử năm sáu lần cũng không lên nổi. Đứa bé liếc nhìn tay chân lèo khèo của lão nhân, lắc đầu thầm nghĩ dù cũng gầy như cây sậy giống Trần Bình An, nhưng xem ra sức lực của tên kia còn lớn hơn lão. Nhưng nghĩ mình còn chưa được xem rõ thứ trong cái bát trắng kia, thằng bé vốn thông minh bèn cố nhịn, không nói ra mấy lời có thể khiến lão nhân xấu hổ. Phải biết rằng, ở cái ngõ Hạnh Hoa với Nê Bình này, luận đấu võ mồm, nhất là nói chuyện kỳ quặc thì thằng bé này có thể xếp thứ ba, thứ hai là Tống Tập Tân, còn thứ nhất chính mẹ của nó.
Lão nhân tới bên giếng, nhưng không ngồi lên miệng giếng.
Giếng cổ được xây từ gạch xanh.
Bất giác, hô hấp của lão nhân trở nên nặng nề.
Đứa bé đi đến cạnh giếng, đưa lưng về phía miệng giếng rồi nhảy ngược lên, vừa vặn đặt mông ngồi trên miệng giếng.
Lão nhân nhìn mà toát hết cả mồ hôi, sơ sẩy một cái thôi là đứa bé kia có thể ngã xuống đó, mà với lịch sử của cái giếng kia thì muốn nhặt xác cũng khó.
Lão nhân tiến lên mấy bước, cúi người xuống, nheo mắt nhìn kỹ sợi xích sắt kia.
“Phong thủy thắng địa, giáp vu nhất châu.”
Lão nhân nhìn quanh, lòng như tơ vò, thầm nghĩ: “Không biết rốt cuộc món trọng khí lần này rơi vào nhà nào?”
Lão nhân giơ tay trái ra, tập trung nhìn vào lòng bàn tay.
Chỉ tay đan xen phức tạp.
Nhưng lại có một đường mới xuất hiện, đang từ từ kéo dài ra như đường nứt trên gốm.
Thần nhân xem tay như xem sông núi.
Có điều lão nhân này chỉ đang xem cho bản thân mà thôi.
Lão nhân nhíu mày, khiếp sợ than: “Chỉ một buổi ngắn ngủi thôi mà đã thảm đạm như vậy, mấy kẻ kia há chẳng phải?”
Đứa bé đã đứng trên miệng giếng, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào lão, lớn tiếng hối thúc: “Rốt cuộc ông có cho ta xem cái bát không?!”
Lão nhân bất đắc dĩ đáp: “Ngươi xuống mau, xuống mau đi, ta sẽ lập tức cho người xem bát.”
Đứa bé nửa tin nửa ngờ, sau cùng vẫn nhảy xuống khỏi thành giếng.
Lão nhân do dự một lúc rồi nghiêm túc nói: “Nhóc con, ta và người có duyên, cho ngươi xem sự huyền diệu của cái bát này cũng được, nhưng xem xong không được kể với ai khác, dù là mẹ ngươi cũng không được. Nếu ngươi làm được, ta sẽ lập tức cho ngươi xem thử. Nếu làm không được, dù có bị đứa bé ngươi mắng đến chết, ta cũng không cho ngươi ghé mắt. ”
Đứa bé chớp mắt, nói: “Bắt đầu đi.”
Lão nhân vừa trịnh trọng đưa ra yêu cầu vừa đi tới cạnh miệng giếng. Vừa cúi đầu nhìn thì phát hiện lần này đứa bé con đã ngồi ngược lại, hai chân bỏ vào trong miệng giếng, lão cảm thấy hối hận vì dây vào đứa bé coi trời bằng vung này rồi.
Lão nhân thu hồi tạp niệm, nhìn về phía miệng giếng, dùng năm ngón tay giữ đáy bát, lòng bàn tay bắt đầu nghiêng nhẹ, biên độ nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra.
Đứa bé cảm giác mình đã đợi cả buổi mà cũng không thấy cái bát kia có động tĩnh gì, nhưng lão nhân vẫn giữ nguyên tư thế kia.
Ngay lúc hai hàng nước mũi của đứa sắp chảy tới miệng, mất hết kiên nhẫn thì một dòng nước to bằng ngón tay chảy ra từ trong bát trắng, lặng lẽ rót xuống đáy giếng sâu.
Đứa bé há mồm định mắng chửi.
Nó bỗng kinh ngạc ngậm miệng lại, qua một lúc sau, sắc mặt nó từ kinh ngạc chuyển sang ngơ ngác. Lại một lúc nữa, đứa bé bắt đầu sợ hãi, có điều nó nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhảy xuống khỏi thành giếng, bỏ chạy về phía nhà mình.
Thì ra lượng nước mà lão nhân dùng bát đổ vào trong giếng đã đủ đổ đầy cả một chum từ lâu, nhưng vẫn chưa hết, liên tục có nước từ trong bát chảy ra ngoài.
Đứa bé cảm giác nhất định là mình đã gặp quỷ giữa ban ngày rồi.
————
Lưu Tiễn Dương tiện tay bẻ một nhánh cây vừa ra lộc, dùng nó để luyện kiếm. Toàn thân chuyển động như bánh xe, điên cuồng xoay tròn, không chút tiếc thương cho đôi giày mới đang mang trên chân, làm bụi đường bay mù mịt.
Thiếu niên cao lớn ra khỏi tiểu trấn thì đi về hướng Nam, chỉ cần đi qua cây cầu do Tống đại nhân bỏ tiền xây dựng, lại đi thêm ba bốn dặm nữa là đã tới tiệm rèn của cha con họ Nguyễn. Lưu Tiễn Dương luôn tâm cao khí ngạo, nhưng Nguyễn sư phụ chỉ cần dùng một câu đã khiến thiếu niên phục sát đất: “Bọn ta đến đây chỉ vì mở lò đúc kiếm.”
Đúc kiếm tốt lắm, vừa nghĩ tới chuyện sau này có thể sở hữu một thanh kiếm thì Lưu Tiễn Dương lại hưng phấn không thôi. Y vứt luôn cánh cây, vừa chạy vừa hú hét như phát cuồng.
Lưu Tiễn Dương nhớ tới mấy chiêu quyền pháp cơ bản mà Nguyễn sư phụ lén truyền cho y, lại bắt đầu chuyển sang luyện quyền, trông cũng là có hình có dáng, uy vũ sinh phong.
Thiếu niên ngày càng đến gần cây cầu.
Trên bậc thang ở đầu Bắc cây cầu có bốn người đang ngồi, một là mỹ phụ dáng người yểu điệu đẫy đà ôm một bé trai mặc áo bào màu đỏ. Đứa bé trai đó đang hất cằm lên như một vị tướng quân vừa đánh thắng trận. Ở đầu còn lại bậc thang là một lão nhân cao lớn, đầu tóc bạc trắng như tuyết đang ngồi nhỏ giọng an ủi một cô bé có vẻ đang tức giận. Cô bé này trắng trẻo xinh xắn như búp bê tinh xảo nhất thế gian, làn da non mịn như lưu ly tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy rõ những đường gân xanh nho nhỏ ẩn dưới làn da.
Hai đứa bé mới vừa cãi vả xong, cô bé thì sụt sịt chực khóc, bé trai kia lại càng đắc ý hơn.
Lão nhân có vóc dáng cao lớn như một ngọn núi nhỏ. Phụ nhân ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn sang như tạ lỗi, lão nhân uy nghiêm làm như không thấy.
Một thanh niên họ Lư đang đứng dưới bậc thang, gã chính là cháu cả của gia chủ Lư thị, tên là Lư Chính Thuần. Có lẽ đúng là do khí hậu một phương có thể dưỡng dục ra người một phương, dân chúng sinh ra ở tiểu trấn đều có tướng mạo tốt hơn hẳn những nơi khác. Có điều Lư Chính Thuần này đã bị tửu sắc vét sạch sức khỏe, trong mắt bốn người đang ngồi trên bậc thang thì hắn lại càng khó coi hơn.
Số lò gốm ngự Lư gia sở hữu lớn và nhiều nhất tiểu trấn, cũng là dòng họ có con cháu ra ngoài, tới xứ khác khai chi tán diệp nhiều nhất. Nhưng lúc này, Lư Chính Thuần trước nay vốn uy phong hơn người lại có vẻ khúm núm, mặt mũi tái nhợt, toàn thân căng thẳng giống như sợ hãi chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ bị người ta xét nhà diệt tộc.
Đứa bé trai dùng ngôn ngữ mà dân tiểu trấn nghe không hiểu: “Mẹ, , tổ tiên của cái tên sâu bọ họ Lưu đó thật sự là vị…”
Khi nó vừa định nói tên ra thì phu nhận lập tức che miệng nó lại, ngắt lời: “Trước lúc ra ngoài, cha con đã dặn bao nhiêu lần rồi, ở chỗ này không được tùy tiện chỉ mặt gọi tên người khác.”
Đứa bé trai đẩy tay phụ nhân ra, đôi mắt sáng rực, thấp giọng hỏi: “Nhà hắn thật sự là đời đời truyền thừa bảo giáp và Kiếm kinh sao?”
Phụ nhân âu yếm xoa đầu con, hiền hòa đáp: “Lư thị dùng nửa bộ Tộc phổ đảm bảo rằng hai món đồ đó được giấu trong nhà thiếu niên kia.”
Bé trai đột nhiên nũng nịu nói: “Mẹ mẹ, chúng ta có thể đổi bảo vật với nhà Tiểu Bạch không. Bộ bảo giáp mà chúng ta định lấy xấu quá đi mất. Mẹ nghĩ đi, đổi sang Kiếm Kinh là có thể dùng phi kiếm lấy đầu ở trong mộng, quỷ không biết thần không hay. Chẳng phải lợi hại hơn cái xác rùa đen kia nhiều hay sao?”
Không chờ phụ nhân giải thích rõ nguyên do, bé gái bên cạnh đã đùng đùng nổi giận, mắng: “Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi chiếm bảo vật trấn sơn thất truyền đã lâu của bọn ta à? Lần này bọn ta tới là danh chính ngôn thuận để vật về cố chủ, không mặt dày đi ăn cướp, ăn trộm, thậm chí là ăn xin như đám nào đó!”
Đứa bé trai quay đầu sang, làm mặt quỷ rồi cười khẩy đáp: “Xú nhâ đầu ngươi cũng đã nói đó là Trấn “Sơn” chi bảo, bối phận sơn môn mà thôi, ghê gớm lắm à?”
Đứa bé trai bỗng hí hửng, đứng dậy nhìn bé gái với ánh mắt thương hại, bộ dạng như tiên sinh răn dạy đám nhóc học vỡ lòng: “Đại đạo trường sinh, nghịch thiên mà đi, chỉ ở chữ Tranh. Đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu, sau này làm sao kế thừa gia nghiệp, tuân thủ nổi tổ huấn sâm nghiêm? Hậu duệ núi Chính Dương các ngươi, con cháu các đời cứ cách ba mươi năm là phải đắp núi Chính Dương lên cao ít nhất một trăm trượng. Xú nha đầu ngươi nghĩ rằng cha và ông của ngươi làm dễ lắm à?”
Bé gái có phần yếu thế, vẻ mặt chán nản, rũ đầu xuống không dám nhìn thẳng vào đứa bé trai.
Lão nhân cao lớn trầm giọng nói: “Phu nhân, tuy nói đồng ngôn vô kị, nhưng lỡ như khiến đạo tâm thiếu chủ nhà ta bị ảnh hưởng thì các ngươi tự suy xét hậu quả đi.”
Phụ nhân mỉm cười, kéo con trai mình lại vào lòng, lời nói như có kim trong bông: “Trẻ con cãi nhau mà thôi, Viên tiền bối cần gì phải căng thẳng như thế. Chớ phá hỏng tình hữu nghị ngàn năm của hai nhà chúng ta.”
Không ngờ lão nhân lại thẳng tính vô cùng, lập tức phản bác: “Núi Chính Dương ta khai sơn được hai ngàn sáu trăm năm, có ân báo ân, dù qua ngàn năm cũng không quên. Có oán báo oán, chưa từng để kẻ thù sống qua đêm!”
Phụ nhân chỉ mỉm cười, không đấu võ mồm nữa.
Hành trình tới tiểu trấn lần này, ai cũng thân mang trọng trách, nhất là bà. Thật sự đã lấy tính mạng cả nhà, tiền đồ của con trai và cả của cải nhà mẹ đẻ để đánh cược.
Vị phụ nhân này tuy trông xiêm y giản dị, thần thái ung dung, nhưng cũng chỉ có dân chúng tiểu trấn chưa trải việc đời nhiều mới không nhận ra huyền cơ quan trọng ẩn giấu ở trong đó.
Từ đầu chí cuối, Lư Chính Thuần vẫn đưa lưng về phía bậc thang lên cầu.
Lần đầu tiên gặp mấy vị khách quý này ở nhà họ Lư, đệ đệ ruột của gã do tuổi trẻ khí thịnh, định lực không đủ nên nhất thời quên mất lời dặn dò của ông nội, nhịn không được mà trộm nhìn bộ ngực của phụ nhân này. Thế là bị ông nội nổi trận lôi đình, sai người kéo xuống đánh chết ngay giữa sân. Hình như lúc đánh còn bị nhét vải vào miệng nên Lư Chính Thuần đang bàn chuyện với ông nội ở sảnh không nghe thấy tiếng hét thảm hay thảm cảnh của đệ đệ mình. Đợi đến khi xong việc, cả nhóm đi ra ngoài tìm thiếu niên họ Lưu kia, Lư Chính Thuần bước ra khỏi cửa mới phát hiện vết máu giữa sân đã được dọn sạch. Bốn vị khách từ xa đến lại dửng dưng như không, như thể đây là chuyện hiển nhiên vậy.
Khoảnh khắc đó, Lư Chính Thuần bỗng thấy mờ mịt.
Sao việc chết một người lại thua cả chết một con chó như thế?
Huống hồ người chết còn mang họ Lư. Đêm hôm trước, khi cùng vị ca ca này uống rượu, đệ đệ hắn hứng chí còn nói sau này nhất định phải thăng tiến thật nhanh, làm rạng rỡ gia đình. Huynh đệ hai người cũng không thể làm ếch ngồi đáy giếng mãi, phải cùng nhau ra ngoài gầy dựng sự nghiệp.
Sau khi ra khỏi nhà, đầu óc Lư Chính Thuần vẫn trống rỗng.
Tiếp sau đó, Lư Chính Thuần bắt đầu thấy sợ hãi, khi đám quý nhân xa lạ hỏi chuyện, gã trả lời với giọng run rẩy. Lúc dẫn dường, bước chân cũng loạng choạng. Gã biết bộ dạng này của mình sẽ thành trò cười cho thiên hạ, sẽ khiến ông nội thất vọng, làm gia tộc hổ thẹn, nhưng gã thật sự không thể khống chế nỗi sợ của mình, toàn thân luôn lạnh toát.
Cuối năm ngoái, ông nội dẫn huynh đệ gã đi vào một mật thất, báo với họ một tin rằng Lư gia sắp sửa làm việc cho vài quý nhân. Đây là phúc phận lớn bằng trời, nhất định phải làm cẩn thận. Nếu làm tốt, nhà họ Lư sẽ dùng thù lao ưu tiên bồi dưỡng hai huynh đệ bọn họ, chỉ cần quý nhân chịu gật đầu thì con đường của họ sẽ rộng mở, một bước lên trời, cuối cùng nhận được vinh hoa phú quy không cách nào tưởng tượng nổi. Khi ấy, gã mới hiểu được vì sao từ nhỏ hai huynh đệ đã phải học đủ loại phương ngữ kỳ lạ như vậy.
Lư Chính Thuần nhìn Lưu Tiễn Dương đang tới gần, đột nhiên cảm thấy hận tên này. Tên này từng bị gã dẫn người vây trong con ngõ của đám nhà nghèo, đánh cho nằm như chó chết, nếu không phải tên khốn nào chạy ra hô chết người rồi thì gã và đám kia đã cởi quần tưới cho tên thiếu niên không biết điều đang nằm trên đất một trận mưa nước tiểu như dự định ban đầu. Đến giờ Lư Chính Thuần vẫn không hiểu tại sao những quý nhân cao cao tại thượng này lại để ý Lưu Tiễn Dương như thế. Về phần bảo giáp, Kiếm Kinh, núi Chính Dương, trường sinh đạo gì gì đó, rồi tranh cơ duyên đoạt số mệnh các thứ, thoạt nhìn có vẻ Lư Chính Thuần đều hiểu cả, thực chất đều là nghe không hiểu gì.
Nhưng có một việc Lư Chính Thuần có thể xác định, bản thân gã rất muốn Lưu Tiễn Dương chết ở nơi này.
Về phần nguyên nhân thật sự, Lư Chính Thuần không dám thừa nhận, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
Từ tận đáy lòng, Lư Chính Thuần tuyệt đối không mong tên Lưu Tiễn Dương ti tiện như chó kia thấy cảnh đại thiếu gia quen thói ăn ngon mặc đẹp nhà họ Lư như gã lại rơi vào cảnh thấp hèm như y.
Nhục nhã tột cùng quá lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Mỹ phụ nhân nhìn thiếu niên đang tới, miệng lẩm bẩm: “Đến rồi.”
Thiếu niên cao lớn một đường luyện quyền mà đến, càng về sau quyền ra lại càng mạnh mẽ, càng đánh càng nhanh, toàn thân thiếu niên bị thế quyền cuốn đi nên hơi lảo đảo.
Trong mắt chuyên gia, trong quyền ý của những đường quyền cơ bản kia đã lộ ra phong phạm đại thành, đủ cả cương nhu.
Võ đạo quyền pháp một có một câu khẩu quyết nhập môn: Không nắm ý của quyền, trăm năm chỉ người thường. Nắm được ý quả quyền, mười năm đánh quỷ thần.
Mỹ phụ nhân như trút được gánh nặng, quả nhiên thiếu niên họ Lưu là người mà bọn họ muốn tìm. Thiên phú quả thật không tầm thường, cho dù xếp vào trong phủ đệ tiên gia bọn họ thì tư chất căn cốt cũng không thể xem thường.
Đương nhiên, trong thế giới rộng lớn của mỹ phụ nhân và lão nhân tóc trắng thì nhưng người như thế cũng không phải số ít.
Mỹ phụ nhân đứng thẳng lên, ra lệnh cho Lư Chính Thuần đang đứng dưới bậc thang: “Ngươi đi nói với thiếu niên kia, hỏi hắn muốn cái gì mới đồng ý lấy hai món đồ gia truyền là áo giáp với thư tịch.”
Lư Chính Thuần vừa xoay người cúi đầu, vừa dùng một loại phương ngữ mà dân tiểu trấn này nghe không hiểu để đáp: “Vâng, phu nhân.”
Phụ nhân thản nhiên nói tiếp: “Nhớ kỹ, lúc nói chuyện với thiếu niên kia thì phải ôn hòa một chút, chú ý đúng mực.”
Đứa bé trai giơ tay chỉ xuống, nghiêm giọng nói: “Làm hỏng đại sự thì bản công tử sẽ rút gân lột da ngươi, chế hồn phách ngươi thành bấc đèn, để ngươi sống không bằng chết mỗi giây mỗi phút trước khi đèn tắt!”
Lư Chính Thuần sợ chết khiếp, lại cúi mình thấp hơn, run rẩy đáp: “Tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc!”
Tiểu cô nương cuối cùng cũng ttìm được cơ hội trả đũa, chế giễu: “Ở trước mặt đám phàm phu tục tử thì ra vẻ uy phong. Lúc tới đây, không biết là ai bị người đồng đạo mắng là con hoang cũng không dám đánh trả.”
Từ đầu lão nhân cao lớn đã không ưa mẹ con nhà này, nên không ngại bồi thêm một câu: “Tiểu thư nói sai rồi, làm gì không dám đánh trả, rõ ràng là không dám cãi lại.”
Đứa bé trai nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chặp vào bé gái, vẻ mặt âm trầm nhưng cũng không mở miệng nói gì. Cuối cùng còn nhoẻn miệng cười tươi.
Phụ nhân từ đầu chí cuối chỉ đưa mắt nhìn con đường phía trước, sắc mặt vẫn ung dung như thường, còn chuyện trong lòng có sinh khúc mắc hay không thì có trời mới biết.
Bé gái hừ lạnh một tiếng, chạy xuống bậc thềm ngồi xổm bên dòng suối, cúi đầu nhìn cá bơi trong nước.
Thỉnh thoảng lại có từng đàn cá chép bơi qua trước mắt cô bé, xanh đỏ có đủ.
Lúc ngồi buôn chuyện dưới gốc Hòe, một vài cụ già trong tiểu trấn thường kể, khi trời nổi dông gió, bọn họ đi ngang qua cầu đều thấy có một con cá chép với chiếc đuôi vàng rực bơi ở phía dưới.
Có điều, người thì nói con cá chép vàng kia lớn lắm chỉ chừng bàn tay, có người lại bảo con cá chép kỳ lạ kia nhỏ nhất cũng dài bằng nửa ngưởi, sắp sửa thành tinh rồi.
Mỗi người kể mỗi kiểu khiến các cụ cãi nhau chí chóe, nên bọn nhỏ nghe kể chuyện đều không tin là có thật.
Lúc này, cô bé ngồi bên dòng suối trong veo đó, hai tay chống cằm, nhìn không chớp mắt.
Lão nhân tóc trắng ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, nhẹ giọng cười bảo: “Tiểu thư, nếu như lời Lư gia không sai, phần đại cơ duyên này đã rơi vào túi người khác rồi.”
Cô bé quay đầu, nhoẻn miệng cười, đáp: “Viên gia gia, lỡ như có hai con thì sao!”
Vì cười nên để lộ hàm răng bị sún mất một chiếc răng cửa, trông rất buồn cười.
Cô bé sực nhận ra, lập tức đưa tay che miệng lại.
Lão nhận cố nén cười, giải thích: “Giao long khi chưa ra sông lớn luôn chú ý phân chia địa bàn, không cho phép đồng loại tới gần. Nên…”
Cô bé ồ một tiêng, lại quay đầu về trước, hai tay chống cằm ngẩn ngơ, miệng lẩm bẩm: “Lỡ có thì sao.”
Lão nhân trước giờ luôn hiền hòa khi ở cạnh cô bé, lại ra vẻ uy nghiêm của trưởng bối, đặt tay lên đầu cô bé, trầm giọng căn dặn: “Tiểu thư nhớ kỹ, hai chữ ‘lỡ như’ chính là tử địch số một của chúng ta, nhất định không được ôm tâm lý may mắn! Tiểu thư người tuy là thân lá ngọc cành vàng…”
Cô bé giơ tay lên xua, nũng nịu than phiền: “Biết rồi biết rồi, Viên gia gia, lỗ tai của ta sắp kết kén luôn rồi này.”
Lão nhân nói: “Tiểu thư, ta đi tra xét động tĩnh bên kia đây. Dù trên danh nghĩa, đối phương là minh hữu với núi Chính Dương chúng ta, nhưng tính tình của bọn họ, ầy, đừng nói còn hơn, tránh làm bẩn tai tiểu thư.”
Bé gái chỉ phất tay đuổi người.
Lão nhân đành phải rời đi.
Vị lão nhân cao lớn với thân phận như gia nô này rũ tay xuống ngang gối, lúc đi đường thì lưng hơi còng xuống như vác thứ gì rất nặng.
Cô bé ngồi bên bờ đột nhiên ra sức dụi dụi mắt.
Cô phát hiện mực nước trong suối đang từ từ dâng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Nếu là ở ngoài trấn, ví dụ như ở núi Chính Dương hay bất kỳ chỗ nào khác, dù nước trong suối đột nhiên khô cạn trong nháy mắt cũng không khiến cô bé ngạc nhiên chút nào.
Tiểu cô nương nghi hoặc tự hỏi: “Không phải nói thiên nhiên nơi này phong cấm hết thảy huyền thuật, thần thông và đạo pháp, hơn nữa tu vi càng cao thì phản phệ càng lợi hại mà? Viên gia gia cũng đã nói, dù có là người trong truyền thuyết đã sống ở đây suốt bao lâu. Đế nay tình cảnh cũng gian nan khôn cùng, khó mà chính thức ngăn cản người khác động thủ tranh giành…”
Cuối cùng, cô bé lắc đầu, chẳng muốn suy nghĩ về câu hỏi này nữa.
Cô bé quay đầu nhìn lại, dõi theo bóng lưng cao lớn của Viên gia gia.
Nàng hân hoan nghĩ, đợi tới lúc nơi đây bị gỡ hết các loại phong cấm thì cô sẽ năn nỉ Viên gia gia mang ngọn núi tên Phi Vân này về nhà, làm vườn hoa cho cô.
Chú giải:
1. Quên mọc mông: Một cách ví von đứa trẻ tăng động, thích chạy nhảy không chịu ngồi yên một chỗ.