Trần Bình An về đến nhà rồi mà mí mắt vẫn giật, mắt trái giật tài, mắt phải giật tai.
Hắn ngồi xuống ngưỡng cửa, bắt đầu tưởng tượng mình đang kéo phôi, hai tay đưa lên không trung, chẳng mấy chốc thiếu niên tiến vào trạng thái vong ngã. Chăm chỉ là một phần, chủ yếu hành động này có thể chống đói. Nên Trần Bình An cũng quen thói cứ có tâm sự là lại kéo phôi. Chuyện làm gốm cốt ở ý trời, bởi trước khi mở lò, chẳng ai có thể biết hình dạng hay màu men của thành phẩm có được như ý hay không, đành phải nghe ý trời cả. Nhưng trước khi đưa vào lò, kéo phôi chính là khâu quan trọng nhất. Nhưng Trần Bình An bị Diêu lão đầu đánh giá là tư chất kém nên chủ yếu chỉ được giao làm mấy việc nặng nhọc như nặn đất. Trần Bình An chỉ có thể đứng một bên nhìn theo, sau đó tự mình nặn đất, kéo phôi để tìm kiếm cảm giác.
Tiếng đẩy cổng tre vang lên ở nhà bên cạnh, hóa ra Tống Tập Tân dẫn theo tỳ nữ Trĩ Khuê quay về. Thiếu niên anh tuấn chạy nhanh vào, nhẹ nhàng nhảy lên bờ tường thấp. Sau khi ngồi vững thì xòe tay ra, trong tay cầm mấy viên đá xanh trắng đủ màu, lớn bằng móng tay. Loại đá này không đáng tiền, có đủ kích thước, có thể dễ dàng tìm thấy bên dòng suối trong trấn. Trong số đó có một loại đá màu đỏ tươi như máu gà là đẹp nhất, Tề tiên sinh bên trường học bèn dùng nó để khắc thành con dấu tặng cho học trò Triệu Diêu. Tống Tập Tân cảm thấy hợp mắt nên nhiều lần muốn lấy đồ đổi với tên kia, nhưng đối phương nhất quyết không chịu.
Tống Tập Tân ném một viên đá ra, lực ném cũng không mạnh, nện đúng ngực Trần Bình An, nhưng hắn vẫn mặc kệ.
Ném thêm lần nữa, lần này ném trúng trán Trần Bình An, nhưng hắn vẫn cứ lù lù bất động.
Tống Tập Tân thấy vậy cũng chẳng lấy làm lạ, một hơi ném hết bảy tám viên đá qua. Tuy Tống Tập Tân cố ý làm Trần Bình An bị đau rồi phân tâm, nhưng vẫn không ném thẳng vò cánh tay với bàn tay của Trần Bình An, vì Tống Tập Tân cảm thấy làm thế mà đạt được mục đích cũng chẳng hay ho gì.
Tống Tập Tân ném đá xong thì vỗ tay rõ to. Trần Bình An thở phào một hơi, lắc lắc tay, không thèm để ý tới Tống Tập Tân. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi cúi đầu xuống, năm ngón tay trái chặp lại như lưỡi đao.
Kỹ thuật khiêu đao cũng chẳng phải tuyệt chiêu độc môn của ai trong cánh thợ gốm ở tiểu trấn, nhưng ai thấy chiêu khiêu đao của Diêu lão đầu cũng phải giơ ngón tay cái lên khen.
Diêu lão đầu có nhận vài đồ đệ, nhưng không ai có thể khiến ông thật sự hài lòng. Mãi cho tới khi gặp Lưu Tiễn Dương mới khiến ông cho rằng mình đã tìm được người có thể kế thừa y bát của bản thân. Trước kia, lúc Lưu Tiễn Dương luyện tập, chỉ cần Trần Bình An không bận việc gì thì sẽ ngồi một bên nhìn thật kỹ.
Lưu Tiễn Dương rất sĩ diện, cũng biết ý của Trần Bình An nên hay lấy khẩu quyết bí truyền của Diêu lão đầu ra dọa hắn, ví dụ như “Muốn đao đi ổn thì tay không được cứng quá, cuối cùng là tâm ổn.”
Nhưng khi Trần Bình An hỏi tâm ổn là sao thì Lưu Tiễn Dương lại á khẩu.
Tống Tập Tân nhìn một lúc, cảm thấy chán nên nhảy xuống tường để đi vào nhà.
Tỳ nữ Trĩ Khuê đứng bên tường, nếu cô không đi khập khiễng, đúng lúc để lộ nửa bên mặt thì có thể thấy loáng thoáng sau này sẽ là một mỹ nhân.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, nhón chân lên nhìn xung quanh thiếu niên nhà nghèo kia, cuối cùng tìm được hai viên đá sáng rực nằm trên đất, trong đó có một viên đỏ rực mà lại láp lánh, viên còn lại thì trắng noãn, đều là thứ mà công tử nhà cô vừa vứt đi.
Cô do dự một lúc, cố thấp giọng, rụt rè nói: “Trần Bình An, ngươi có thể nhặt hai viên đá kia giúp ta được không, ta thích lắm.”
Trần Bình An từ từ ngẩng đầu lên, động tác trên tay không hề dừng lại, dùng mắt ra hiệu bảo cô chờ một lúc.
Trĩ Khuê mỉm cười như lộc non đầu tiên hé mở giữa tiết xuân sang, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng thiếu niên đã cúi đầu xuống, bỏ lỡ cảnh tượng động lòng người này.
Cô nhoẻn môi, trong đôi mắt ánh sáng đủ màu lóe lên như có sinh vật cực nhỏ đang tung tăng bơi lội bên trong.
Đợi đến khi Trần Bình An xong xuôi, hỏi thăm là hai viên đá nào thì ánh mắt của tỳ nữ Trĩ Khuê đã khôi phục như cũ, vẫn mềm mại như lớp bùn xuân sau cơn mưa phùn.
Trần Bình An nhặt hai viên đá mà cô chỉ rồi đi đến bên tường, cô vừa giơ tay ra thì thiếu niên giày rơm đã đặt hai viên đá trên đầu tường.
Cô cầm lấy hai viên đá, siết chặt trong lòng bàn tay.
Người có lòng tìm kiếm thì như mò kim đáy bể, mười năm khó gặp.
Người có duyên, dù không cố tình thì cũng dễ dàng tìm thấy, cứ như hàng nằm chỏng chơ bên vệ đường, phải xem có hứng nhặt hay không.
Trần Bình An cười hỏi: “Không sợ thằng nhóc kia đến nhà các người mắng cả ngày à?”
Cô không thừa nhận công tử nhà mình trộm đồ của người ta, nhưng hình như cũng không dám mặt dày phủ nhận, nên chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Bản lĩnh mắng chửi của hai mẹ con ngõ Nê Bình đó đúng là vô địch ở tiểu trấn, chỉ có Tống Tập Tân mới đủ bản lĩnh so chiêu với họ. Thằng nhóc con kia là tệ nhất, lúc nào cũng vác theo hai hàng núi mũi, thích ra suối bắt cá, nhặt đá. Cá nó bắt được đều để nuôi trong một chum nước lớn, đá thì xếp ở bên cạnh chum cá. Tống Tập Tân lại thích chọc ghẹo thằng nhóc này, cứ vài ba hôm lại qua đấy thó mấy vài viên. Một khi thằng nhóc đó xác nhận bảo bối của mình bị mất thì sẽ như con mèo hoang bị giẫm đuôi, có thể đứng ngoài cửa mắng cả canh giờ. Mẹ nó cũng chẳng buồn khuyên con, còn nhiệt tình cổ vũ, châm dầu vào lửa, chuyên môn nói chuyện Tống Tập Tân là con riêng của quan giám sát tiền nhiệm ra. Nhiều lần khiến Tống Tập Tân tức đến nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa đã xách ghế ra ngoài choảng nhau, tỳ nữ Trĩ Khuê phải khuyên can mãi cậu mới chịu thôi.
Bỗng nhiên một tiếng hét chói tai vang lên: “Tống Tập Tân, Tống Tập Tân! Mau đi bắt gian kìa, tỳ nữ nhà ngươi đang mắt đi mày lại, tằng tịu với Trần Bình An đây này! Nếu ngươi không chịu quản nha hoàn thông phòng nhà mình thì có khi tối nay cô ta sẽ trèo tường qua nhà Trần Bình An đấy! Lượn ra mà nhìn này, chà chà chà, Trần Bình An đã sờ tay lên mặt cô ả rồi này, ngươi không thấy Trần Bình An cười gian cỡ nào đâu…”
Tống Tập Tân không thèm thò mặt ra, chỉ ngồi trong nhà quát vọng ra: “Thế đã là gì, tối qua ta còn thấy Trần Bình An ôm ấp mẹ ngươi đấy. Sau khi bị ta bắt gặp, Trần Bình An mới rút tay ra khỏi áo của mẹ ngươi. Cũng do mẹ ngươi cả, chỗ đó của bà ta đúng là vừa to vừa căng, chỉ tội Trần Bình An, làm đến mướt cả mồ hôi…”
Thằng nhóc kia tức giận đạp cửa nhà Tống Tập Tân, quát to: “Tống Tập Tânt, ngươi ra đây đấu vói ta này! Ngươi thua thì phải đưa Trĩ Khuê qua làm nha hoàn cho ta, mỗi ngày đút cơm, trải giường, rửa chân cho ta! Ta thua thì sẽ để Trần Bình An làm tạp dịch cho ngươi, sao hả? Ngươi có dám đấu không, ai không dám thì là đồ rùa đen rụt đầu!”
Tống Tập Tân ở trong nhà lười nhác đáp: “Lượn qua một bên đi! Cha ngươi xem hoàng lịch rồi, hôm nay không thích hợp đánh con trai, Cố Sán, xem như ngươi may mắn vậy!”
Thằng nhóc bên ngoài ra sức đập cửa: “Trĩ Khuê, ngươi đi theo tên thiếu gia hèn nhát đó thì tội nghiệp biết bao. Thà bỏ trốn cùng Lưu Tiễn Dương cho rồi, tên ngốc kia nhìn cứ như muốn nuốt trọn ngươi ấy.”
Trĩ Khuê xoay người, đi về phía nhà mình.
Trong nhà, Tống Tập Tân đang cẩn thận lau chùi một chiếc hồ lô màu xanh biếc. Đây là một món đồ cổ không rõ niên đại, cũng là một trong số những gia sản mà vị Tống đại nhân kia để lại. Ban đầu Tống Tập Tân cũng không để ý lắm, sau này vô tình phát hiện cứ đến ngày mưa gió thì hồ lô lại kêu lên ong ong. Nhưng khi Tống Tập Tân mở nắp ra thì lại không thấy có thứ gì rơi ra. Đổ nước hay cát vào đó thì cũng không có gì thay đổi. Tống Tập Tân hết cách, lại thâm có lần bị mẹ của thằng nhóc Số Sán ở ngoài cửa mắng là thứ con hoang có mẹ sinh không có cha dạy, hắn nghe đến nổi cáu nên cầm đao chém một nhát về phía hồ lô. Kết quả lại khiến thiếu niên nghẹn họng nhìn trân trối, lưỡi đao hì bị uốn cong, còn hồ lô thì vẫn nguyên vẹn, không để lại vết xước nào.
Trong một lá thư từng bị Tống Tập Tân đốt có viết: “Tiền bạc chuyển đến có thể đảm bảo hai chủ tớ về sau không lo chuyện ăn mặc, nếu rảnh rỗi thì có thể mua một vài món đồ cổ mà mình thích, xem như hun đúc tính tình. Tiểu trấn này tuy nho, nhưng gạo thóc có thể nuôi dưỡng dạ dày, sách vỡ có thể dưỡng khí, cảnh vật có thể dưỡng mắt, cô đơn có thể dưỡng tâm. Kể từ hôm nay, mọi chuyện phải nghe ý trời, tiềm long tại uyên, ngày sau tất có phúc báo.”
Tuy Tống Tập Tân luôn oán hận người đàn ông kia, nhưng có tiền mà không tiêu thì sẽ bị trời đánh. Trong tiểu trấn dân phong thành thật này, muốn tiêu tiền như nước chẳng phải dễ dàng gì. Bao nhiêu năm nay, Tống Tập Tân thật sự rất thích thu mua mấy thứ đồ rách nát, mấy món kỳ lạ như chiếc hồ lô này, hắn đã chứa cả rương lớn. Nhưng Tống Tập Tân có một loại trực giác kỳ lạ rất khó giải thích, cả rương lớn chứa hơn ba mươi món thì có chiếc hồ lô này là quý nhất, sau đó là một chiếc chuông màu tím rỉ sét, lắc lên thì thấy rõ là có bi thép nện lên thành trong, đáng lẽ phải có tiếng vang mới đúng, nhưng cuối cùng lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Khiến Tống Tập Tân vừa sởn tóc gáy vừa sinh lòng tò mò. Cuối cùng là một chiếc ấm trà cũ với lạc khoản là Sơn Tiêu. Mấy thứ còn lại, Tống Tập Tân chẳng thích gì mấy.
Thằng nhóc Số Sán vẫn đứng mắng chửi hùng hổ ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, tiếng mắng đột nhiên im bặt.
Sau đó Trần Bình An nhìn thấy thằng nhóc đó đẩy cửa nhà của hắn ra, mặt mũi có vẻ hoảng sợ. Sau khi chốt cửa thì ngồi xổm ở đó, liên tục nháy mắt ra hiệu cho mình tới ngồi bên cạnh nó.
Trần Bình An không hiểu ra sao, nhưng vẫn cúi người rón rén tới bên cạnh nó, sau khi ngồi xổm xuống thì thấp giọng hỏi: “Số Sán, ngươi làm cái gì đấy? Lại chọc mẹ ngươi giận đấy à?”
Thằng nhóc ra sức hít mũi, nhỏ giọng nói: “Trần Bình An, ta nói cho ngươi biết, vừa rồi ta gặp một quái nhân. Cái bát trắng trong tay ông ra có thể rót nước ra liên tục. Ngươi nhìn đi, cái bát có chút xíu như thế, nhưng ta tận mắt thấy ông ra rót nước suốt một canh giờ! Ông ta vừa mới đi ngang qua đầu ngõ Nê Bình của chúng ta, hình như còn dừng lại nữa, không biết có phải tại vì thấy ta hay không? Tiêu rồi…”
Thằng nhóc khua tay mô tả kích thước của cái bát, sau đó vỗ ngực cảm khái: “Đúng là dọa chết cha Tống Tập Tân mà.”
Trần Bình An hỏi: “Ngươi nói người kể chuyện dưới gốc hòe đấy à?”
Thằng nhóc gật đầu cật lực: “Đúng rồi, ông già đấy ốm yếu lắm, đến ta cũng không bế nổi, nhưng cái bát sứt đấy đáng sợ lắm, cực kỳ đáng sợ luôn!”
Thằng nhóc bỗng bắt lấy cánh tay của Trần Bình An: “Trần Bình An, lần này ta thật sự không lừa ngươi đâu! Ta có thể thề, nếu ta mà lừa ngươi thì Tống Tập Tân sẽ chết không nhắm mắt!”
Trần Bình An giơ một ngón tay lên, ra dấu im lặng.
Thằng nhóc lập tức nín thinh.
Một tràng tiếng bước chân từ từ vang lên ngoài cửa.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thằng nhóc vốn không sợ trời không sợ đất nay lại ngồi bệch dưới đất, giơ tay lau mồ hôi, mặt mày thì tái mét. Rõ ràng thằng nhóc tên Số Sán này đã bị dọa sợ chết khiếp.
Thằng nhóc chợt hỏi: “Trần Bình An, không phải ông già kia tới nhà ta đấy chứ? Phải làm sao bây giờ?”
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Hay là ta cùng ngươi về nhà ngươi xem thử nhé?”
Chắc là thằng nhóc chỉ chờ Trần Bình An nói thế, bèn đứt phắt dậy, sau đó lại uể oải ngồi xuống, mếu máo nói: “Trần Bình An, chân ta nhũn ra rồi, không đi nổi.”
Trần Bình An đứng dậy, cúi người kéo cổ áo sau của thằng nhóc, một tay xách nó, một tay mở cửa đi ra ngoài.
Nhà của thằng nhóc cũng ở gần đây, chỉ cách chừng trăm bước. Qủa nhiên, Số Sán thấy ông già kia đang ở trong sân nhà mình, mẹ nó lại còn kéo ghế cho ông ta ngồi.
Lúc này, thằng nhóc cảm thấy như bầu trời sắp sửa sập xuống đến nơi, nên nó quyết định nấp sau lưng Trần Bình An, để Trần Bình An che cho nó.
Trần Bình An cũng không khiến thằng nhóc thất vọng, vẫn đứng chắn phía trước.
Khi thằng giặc con Số Sán này cầm tay áo Trần Bình An thì không khỏi bạo gan hơn.
Lão nhân không quan tâm lắm, chỉ ngồi trên ghế dõi mắt nhìn quanh, cái bát trắng trong tay bỗng chốc biến mất.
Hai chân Số Sán lại xụi lơ, nấp sau lưng Trần Bình An, nơm nớp lo sợ.
Lão nhân nhìn vị thôn phụ quê mùa với vẻ mặt bình tĩnh kia, rồi lại nhíu mày nhìn thiếu niên giày rơm. Cuối cùng mới nói với thằng nhóc đang co đầu rụt cổ kia: “Nhóc con, có biết trong chum nước nhà ngươi đang nuôi cái gì không?”
Thằng nhóc nấp sau lưng Trần Bình An, nói vọng ra: “Còn cái gì được nữa, thì là tôm cua ta bắt được ở trong suối với lươn, cá câu được ngoài ruộng chứ gì! Nếu ông thích thì cứ lấy đi, đừng khách khí…”
Thằng nhóc ngày càng nhỏ giọng hơn, khí thế cũng tụt hẳn.
Phụ nhân vén sợi tóc bên tai, nhìn về phía Trần Bình An, dịu dàng nói: “Bình An.”
Trần Bình An hiểu ý, xoa đầu Số Sán vài cái rồi xoay người rời đi.
Sâu trong ánh mắt của phụ nhân lóe lên vài phần hổ thẹn với thiếu niên giày rơm này.
Bà xua hết những ý nghĩ vẩn vơ khác đi, quay đầu hỏi lão nhân: “Dám hỏi tiên sư là muốn mua, hay là đoạt phần cơ duyên này?”
Lão nhân lắc đầu cười nói: “Mua à? Ta mua không nổi. Đoạt ư? Ta cũng đoạt không được.”
Phụ nhân cũng lắc đầu: “Trước kia là vậy, nhưng sau này thì chưa chắc.”
Lão nhân vốn có vẻ bình thản nghe xong thì như sét đánh ngang tai, đột nhiên phẩy tay áo, năm ngón tay bấm như bay.
Lão nhân bùi ngùi thở dài: “Sao lại đến thế!”
Phụ nhân bình tĩnh như thường, cười khẩy: “Tiên trưởng cho rằng tiểu trấn này có mấy ai tốt lành?”
Lão nhân đứng dậy, nhìn thằng nhóc đang ngơ ngơ ngác ngác kia một cái, giống như hạ quyết định cực kỳ quan trọng nào đó. Ông lật tay, cái bát trắng kia lại xuất hiện.
Lão nhân đi tới bên cạnh chum nước cao cỡ nửa người, múc một bát nước trong đó.
Phụ nhân tuy vẫn ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Lão nhân quay về, ngồi lại trên ghế, ngoắc Số Sán vài cái: “Nhóc con, tới đây cho ta xem.”
Thằng nhóc nhìn mẹ mình, bà bèn gật đầu, dùng ánh mắt cổ vũ nó.
Sau khi thằng nhóc tới gần, lão nhân thổi một hơi vào bát nước.
Lão nhân cười nói: “Há miệng.”
Cùng lúc đó, tay của lão nhân kéo một cái, không biết lấy đâu ra một chiếc lá hòe từ trên người thằng nhóc.
Hai ngón kẹp nhẹ chứ không nắm chặt.
Thằng nhóc vô thức a một tiếng.
Lão nhân cong tay bắn ra, chiếc lá hòe xanh mướt này chui tọt vào trong miệng nó.
Thằng nhóc ngây ra như phỗng, sau đó lại phát hiện hình như trong miệng mình không có gì bất thường cả.
Lão nhân không cho nó có cơ hội hỏi hạn, chỉ vào cái bát trắng trong lòng bàn tay: “Nhìn kỹ xem, trong này có gì.”
Số Sán chớp mắt, tập trung nhìn lại. Đầu tiên là thấy một đốm đen nhỏ xíu, sau đó từ từ biến thành một đường đen bắt mắt, cuối cùng từ từ phình to ra, như biến thành một con lươn nhỏ màu vàng đất tung tăng bơi lội trong bát.
Thằng nhóc đang mít đặc như chợt hiểu gì đó, reo lên: “Ta nhớ con này! Là ta lấy được ở chỗ Trần Bình An…”
Trần Bình An tát con mình một cái, tức giận mắng: “Câm miệng!”
Lão nhân không hề bất ngờ, chỉ thản nhiên nói: “Tu sĩ bọn ta vì chứng trường sinh mà đại nghịch bất đạo. Chút việc tranh giành ấy chẳng đáng là gì. Không cần căng thẳng như thế, thứ nên thuộc về con ngươi thì không thoát được. Không phải là của thiếu niên kia thì hắn cũng chẳng giữ được.”
Thằng nhóc tên Số Sán này nặng chưa tới bốn mươi cân.
Nhưng “căn cốt” của nó lại nặng không tưởng.
Nên khi vị lão nhân cầm bát thân giữ thần thông này phá lệ thi triển bí thuật tổ truyền, sờ cốt đo cân cho nó mới không thể nhấc lên nổi.
Đây cũng là điều kiện tiên quyết để ông thu đồ đệ.
Nếu không tam tuế tiểu nhi, trì kim quá thị* chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
*Ý chỉ rêu rao quá mức, dễ chuốc nguy hiểm.
Lão nhân bật cười, ánh mắt lại lạnh như băng, khoan thai nói: “Đương nhiên, cho dù vốn dĩ là của thiếu niên kia thì đã aao? Hôm nay có lão phu tự mình toa trấn thì không còn là của hắn nữa.”
Thằng nhóc câm như hến, hàm răng va nhau lập cập.
Phụ nhân thì như trút được gánh nặng.
Lão nhân lại đổi sang vẻ hiền lành, hòa ái: “Nhóc con, cái bắt này chứa toàn nước sông, nay còn nuôi một con Giao nhỏ. Từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử đích truyền của ta.”
“Lão phu là một vị Chân Quân, một vị tổ sư chỉ thiếu nửa bước là có thể khai tông, tuy là hạ tông… Tóm lại, sau này ngươi sẽ tự hiểu phân lượng của bốn chữ Chân Quân và khai tông này.”
Lão nhân cười lớn: “Sẽ hiểu nó còn nặng hơn bát nước sông này.”
Thằng nhóc phá lên khóc: “Như vậy là không đúng! Nó là của Trần Bình An!”
Phụ nhân thẹn quá hóa giận, giơ tay lên định dạy dỗ thằng con ngu ngốc này một trận.
Lão nhân xua tay, mỉm cười nói: “Có lòng dạ thế này cũng không phải chuyện xấu.”
Thằng nhóc cúi đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt nước mũi.
Phụ nhân im lặng nhìn về phía lão nhân.
Lão nhân mỉm cười, hiểu ý gật đầu.
Giữa cánh đồng đạo, không cần nói ra miệng.
Lúc thằng nhóc ngẩng đầu lên lại thì mẹ nó và ông sư phụ từ trên trời rơi xuống kia đều đang mỉm cười.
Thằng nhóc quay đầu nhìn lại, lúc Trần Bình An rời đi đã quên không đóng cửa.
—
Tiểu trấn giống như một thửa ruộng sắp sửa vào mùa thu hoạch bội thu.
Nhưng có một vài người chỉ là những ngọn lúa ma mọc xen giữa lúa thật, người ta chỉ nhìn qua một lần rồi thôi.
Cũng như thiếu niên giày rơm đang lẻ loi đi trong ngõ Nê Bình vậy.