Chương 1021: Cái kia một 1

Cái kia một 1

Chương 1021

Nhưng Chu Thù Chân không cách nào quyết định danh thứ cuối cùng trên bảng, bởi vì mười người được xếp là do vị “lão thiên gia” nào đó quyết định.

Lúc này ngồi trong viện, Đinh Anh bật cười ha hả.

Hắn rất hiếu kỳ, một vị Trích Tiên Nhân như vậy, ở quê hương bên kia sẽ là người tu đạo kiểu gì.

Còn về lúc này Đồng Thanh Thanh đang lấy “thân phận” nào, lén lút trốn ở đâu, Đinh Anh đã không hiếu kỳ, dù sao cũng đã rất thú vị.

Dù mình đã đoán sai chân tướng, Đồng Thanh Thanh thắng được Đinh Anh hắn lần này, Đinh Anh cũng không sao hết.

Thứ Đinh Anh hắn mưu cầu là muốn chiếm ít nhất tám phần vũ vận của thiên hạ, lấy nhục thân thuần túy bạch nhật phi thăng, hoàn thành hành động hoành tráng tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, đi được càng xa càng cao hơn so với Chu Liễm và Tùy Hữu Biên!

Hắn muốn thắng lão thiên gia của phương thiên địa này.

Ít nhất cũng phải bức đối phương không tiếc phá hỏng quy củ bản thân lập ra, tự thân ra tay đánh giết mình, như vậy Đinh Anh hắn chết cũng không tiếc.

Đinh Anh quay đầu nhìn cửa sổ một cái, cười nói: “Đừng gấp gáp, ta sẽ thả ngươi đi ra, chẳng qua lúc đó cũng là lúc chủ nhân ngươi thân tử đạo tiêu, hi vọng tương lai ngươi còn có thể tìm được chuyển thế của hắn, cùng hắn đi tranh cơ hội sáu mươi năm sau, chỉ thế mà thôi.”

Đinh Anh đứng dậy.

—-

Trần Bình An đứng ở bên khe rãnh, hai tay áo không gió mà rung.

Ma Đao Nhân Lưu Tông hướng tới Trần Bình An, hoàn toàn không để ý biến cố bên phía Tí Thánh Trình Nguyên Sơn, Đường Thiết Ý cùng với Phùng Thanh Bạch.

Nói về người chuyên tâm nhất, Lưu Tông được công nhận là một trong ba người đứng đầu thiên hạ, đối với điều này Du Chân Ý sớm có định luận, vì thế Du Chân Ý còn từng ly khai Hồ Sơn phái, đi tìm Lưu Tông, khuyên bảo người này bỏ đi thanh đao trong tay, như vậy con đường võ học dưới chân sẽ càng rộng.

Chỉ là Lưu Tông không đáp ứng, nói thanh đao kia chính là vợ hắn, không bỏ được, cái này gọi là không cô phụ thê tử tào khang.

Du Chân Ý trước nay luôn nghiêm túc nghe vậy cũng phải sảng lãng cười lớn, lần đầu tiên uống rượu cùng Lưu Tông, rồi cứ thế rời đi.

Đây không phải lời đồn giang hồ lấy ngoa truyền ngoa, là một vị đệ tử đích truyền của Du Chân Ý chính miệng nói ra.

Ma Đao Nhân Lưu Tông cũng chính cũng tà, thanh danh không tốt cũng không xấu, tuyệt không lạm sát vô tội, chỉ là những người chết ở trên tay hắn thường đều vô cùng thê thảm, càng là cao thủ tông sư, tướng chết lại càng thảm, có thể khiến người nhìn mà dịch mật phun hết cả ra.

Chủng Thu đã quay lại trên phố.

Hắn, Trần Bình An, Lưu Tông tạo thành thế tam giác.

Chủng Thu cười nói: “Trận này giữa ta với hắn còn chưa xong, Lưu Tông, ngươi có thể đợi chúng ta phân ra thắng thua hẵng xuất đao cũng không muộn, còn về đến lúc đó ngươi so chiêu cùng ta, hay là giao thủ với hắn, giờ chưa nói trước được.”

Ánh mắt Lưu Tông nóng rực, trước lúc xuất đao giết người hắn theo quán tính mài răng như mài đao, nghe rợn cả người.

Lão nhân suy nghĩ một lát rồi nói: “Được. Chỉ cần các ngươi đừng ghét bỏ ta lợi dụng lúc khó khăn, có được lòng tin sống đến sau cùng là tốt. Nếu không có thì…”

Hắn chỉ chỉ Trần Bình An: “Giờ Chủng quốc sư ngươi có thể rời đi, để hắn lại cho ta là được. Lưu Tông ta đời này còn chưa mổ ngực mổ bụng Trích Tiên Nhân lần nào.”

Đối với quốc sư Nam Uyển quốc ở chung trong cùng một tòa thành này, Lưu Tông bội phục từ tận đáy lòng. Lúc trước khi ở cửa hàng mình, hắn cũng từng thẳng thắn nói qua với Tí Thánh Trình Nguyên Sơn.

Chủng Thu chỉ chỉ bộ quần áo rách nát tàn tạ trên người, mỉm cười nói: “Ngươi nhìn ta có vẻ sẽ cam tâm thu tay ư?”

Lưu Tông thở dài một hơi: “Được rồi, vậy ta chờ đợi các ngươi phân ra kết quả.”

Chủng Thu hỏi: “Chu Phì cũng là Trích Tiên Nhân, vì sao không giết hắn?”

Lưu Tông lắc đầu nói: “Ta không ngốc, tên thanh niên trước mắt này cùng một con đường với ngươi, nếu đem băm ra, nhất định đao đao vào thịt, cảm giác rất sướng. Chu Phì kia biết yêu thuật, nói không chừng chết rồi đến cả thi thể cũng không có, ta liều mạng phí sức lớn như vậy, đến cuối cùng thành giỏ trúc múc nước, ta không làm.”

Chủng Thu lắc đầu đành chịu.

Trần Bình An không để ý Ma Đao Nhân Lưu tông, hướng về phía trước mở ra một chưởng, tỏ ý Chủng Thu có thể tái chiến.

Lưu Tông ngẩn người, giậm chân: “Ai u, bộ dáng này, tư thế này… đẹp quá, may mà lão tử không phải cô nương tuổi trẻ, bằng không cũng phải động tâm. Không được không được, nếu cứ mặc ngươi bước chân vào giang hồ, không phải họa hại bao nhiêu cô nương xinh đẹp. Đáng giết đáng giết, chọn ngươi không chọn Chu Phì, quả nhiên không sai.”

Chủng Thu và Trần Bình An đều như đã định tâm “Nhập Đạo”, ngoảnh mặt làm ngơ, tâm cảnh như mặt hồ không chút gợn sóng.

Lưu Tông đột nhiên ngưng nói chuyện.

Bởi vì hắn ở cách hai người gần nhất, loáng thoáng nghe được tiếng giọt nước rơi tí tách.

Khắc sau, một cỗ cương phong bàng bạc đập mặt mà đến, Lưu Tông tuy tơ vân bất động, nhưng mà tay áo và đầu tóc đều bị thổi phất tứ tung.

Thì ra là quyền của Chủng Thu và thanh niên kia đụng vào nhau, quyền cương tứ tán, bụi đất xung quanh hai người tung bay, đá xanh trên mặt đường nứt vỡ, gào thét tung tóe.

Lưu Tông đưa tay vỗ bay một viên phi thạch nhanh như mũi tên bắn ra từ cường nỏ, trừng mắt mà nhìn, không nguyện lỡ qua một tia chi tiết nào.

Ghê thật, hai người này ra tay, quả thực như muốn đánh cho đất văng núi lở.

Chủng Thu một thân áo xanh cùng Trần Bình An một thân áo trắng, cả hai đã nhanh đến thân hình lần lượt hóa thành sương trắng và khói xanh.

Nơi hai người lao đến, trời long đất lở.

Một trường đánh giết cận thân hung hiểm vạn phần, hai thân ảnh không lần nào kéo giãn cự ly quá một trượng, cùng lắm là không đến ba bắp tay, điều này đồng nghĩa với hai người dù bị một quyền nện trúng cũng tuyệt đối không lui đi quá nửa thước!

Hai đạo thân ảnh mờ mịt gần như hủy nát cả con phố.

Nhưng hệt như ước định từ trước, kiến trúc và tường cao hai bên đều không tổn haị chút nào.

Đối với khống chế quyền ý, song phương đều đã thực sự đạt tới cảnh giới diệu đến đỉnh phong.

Sau ước chừng một nén hương.

Chu Phì đột nhiên vỗ tay lên trán: “Hay cho Chủng Thu, ngươi thuần tâm làm càn mà.”

“Đi đi, thật sự là không nhìn được nữa. Dù sao vẫn còn có Đinh Anh và Du Chân Ý thu dọn tàn cuộc.”

Hai tay Chu Phì lần lượt xách lấy đầu vai Chu Sĩ và Nha Nhi, như xách túm cổ gà cứ thế lướt đi.

Đám mỹ nhân Xuân Triều cung tuy ai nấy đều ngơ ngác song vẫn cùng Chu Phì bay lên không.

Phía cuối con phố, tro bụi che khuất bầu trời.

Nơi góc rẽ, Chủng Thu cười rặng rỡ mà đi, men theo một con phố khác rời đi, vị quốc sư này tuy mặt xám mày tro, nhưng không có nửa điểm nản lòng, ngược lại như vừa làm một chuyện khoái ý.

Trần Bình An thì vẫn ở lại trên phố, một mình bước ra khỏi tro bụi mịt mù, quyền ý và khí thế đều biến mất tăm.

Giống như một thanh niên hết sức tầm thường, chỉ là vừa sải bước ra liền đi tới trước người Ma Đao Nhân Lưu Tông.

Lưu Tông nháy mắt mấy cái, hỏi: “Có thể không đánh được không?”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset