Chương 1025
Lúc trước Lục Phảng bị mười quyền đánh cho trọng thương, một là bởi trong lúc vội vã căn bản không kịp ứng đối, còn Đinh Anh từ vừa bắt đầu đã súc thế đợi sẵn, hai là Lục Phảng một lòng tu tập kiếm thuật, công phu chỉ ở trên kiếm, thể phách xa xa không cách nào sánh bằng Đinh Anh. Lục Phảng ăn xuống mười quyền của Trần Bình An, hệt như một chi bộ binh gặp phải một chi kỵ binh tinh nhệ ngoài dã ngoại, khẽ đụng liền vỡ, tự nhiên binh bại như núi đổ. Mà cùng là mười quyền, Đinh Anh lại chiếm cứ thành cao hào sâu, binh lực hùng hậu.
Thế nên chênh lệch giữa Lục Phảng và Đinh Anh thực sự đã khác xa đến mức một trời một vực.
Nói đến cùng, Đinh Anh ứng đối nhẹ nhàng như thế, phần nhiều là nhờ vào vết xe đổ của Lục Phảng và Chủng Thu.
Sau quyền thứ mười một, Đinh Anh đứng cách một trượng, thừa dịp quyền tiếp theo còn chưa tiếp cận, đột nhiên run tay áo, chấn tan quyền cương nấn ná ở lòng bàn tay, hài hước nói: “Lại đến tiếp ba bốn quyền nữa đi, chỉ sợ ta phải chịu chút thương nhẹ.”
Quyền thứ mười hai đã tới trước mặt, Đinh Anh lần đầu tiên ra quyền, một quyền cứng đối cứng với Thần Nhân Lôi Cổ thức của Trần Bình An.
Trần Bình An lui đi mấy bước, nhưng chỗ huyền diệu của Thần Nhân Lôi Cổ thức qua đó cũng được triển hiện, Trần Bình An lấy quỹ tích và tốc độ vượt quá tưởng tượng đánh ra tiếp một quyền.
Đinh Anh không kịp ra quyền ngăn đỡ, đành phải giơ khuỷu tay lên che ở trước người.
Khuỷu tay nhọn đụng vào nơi ngực.
Đinh Anh ầm vang bay rớt ra ngoài, nhưng chân khí tuôn động bên trong trường bào đã trợ giúp hắn dỡ đi hơn phân nửa lực đạo quyền cương.
Trong chớp mắt, phát giác đối thủ dường như thoáng chậm một nhịp, Đinh Anh nheo mắt lại, thân hình đảo trượt ra sau, tiếp lấy quyền thứ mười bốn quyền, đồng thời mỉm cười nói: “Trước kia trong chỗ ngươi ở có một con tinh quái không biết chết sống, tính thử len lén mang theo phi kiếm luồn đất tới tìm ngươi, bị ta phát hiện, không biết đã bị chấn chết dưới lòng đất hay chưa.”
Quả nhiên, thanh niên kia tuy đã phát giác ra điều gì, lại vẫn không thu tay, quyền thứ mười lăm tấn mãnh ập đến.
Một quyền qua đi.
Đinh Anh lần nữa đảo lui, hai ngón kẹp phi kiếm Mười Lăm khe khẽ run rẩy.
Đinh Anh không kinh phản hỉ, chỉ là giấu không lộ ra ngoài.
Vị Đoạn ma ổn định chiếm cứ bảo tọa đệ nhất nhân sáu mươi năm này nhìn như khinh địch tự phụ, kỳ thực sâu trong nội tâm Đinh Anh, hắn muốn giành được tôn chỉ tinh nghĩa của một quyền này hơn ai hết.
Cực có khả năng, hiểu được một quyền này, có thể khiến hắn thêm phần nắm chắc sẽ hoàn thành được chuyện đang toan tính trong lòng.
Lay chuyển thiên đạo phương này!
Đinh Anh căn bản không để ý tới chuyện mở miệng nói chuyện sẽ khiến một thân chân khí kịch liệt trút nghiêng đi mất, mỉm cười nói: “Bốn cái đầu khi trước là ta để Nha Nhi và Chu Sĩ xách ra cho ngươi xem. Đứa hiếu tử kia, nếu ta không có nhớ lầm thì tên là Tào Tình Lãng, hắn gặp phải Trích Tiên Nhân ngươi, đúng là bất hạnh.”
Dù Đinh Anh không thấy rõ nét mặt Trần Bình An, nhưng lão nhân có thể cảm nhận rõ nét “một chút” sát ý đến từ người kia.
Đây không phải nộ ý, thậm chí không phải loại sát ý điên cuồng lưu tán, mà bị cố ý áp chế thành một sợi dây nhỏ, rồi vặn lại thành một hạt.
Thú vị.
Tâm cảnh người này, theo những gì Đinh Anh từng thấy thì là duy nhất trong đám Trích Tiên Nhân hắn giết.
Đinh Anh một đời sở học hỗn tạp, không sách nào không lật qua, từng đọc thấy đoạn này ở trong một điển tịch: Đi ở trong nước, không né Giao Long, đấy là cái dũng của người đi thuyền. Đi ở rừng núi, không sợ sài lang, đấy là cái dũng của tiều phu. Dao sắc cắt qua trước người, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, đấy là cái dũng của phường hào kiệt. Biết thân trong hiểm cảnh, gặp đại nạn mà thong dong, đấy là cái dũng của bậc Thánh nhân.
Muốn thong dong, cần trước tiên tâm định.
Cái gì gọi là thân trong hiểm cảnh? Chính như Trần Bình An bây giờ. Hắn cho là cả nhà kia chết hết rồi, tinh quái kia khả năng cũng chết rồi. Trên tiền đề đó, không chỉ phải biết hết thảy hổ thẹn hối hận đều không còn ý nghĩa, không được tự tìm đường chết, mà phải dụng tâm dốc lòng vượt qua khó khăn.
Biết đã không dễ, làm được lại càng khó.
Nhưng Trần Bình An không khiến Đinh Anh thất vọng.
Ra quyền không chút dây dưa, không có gì bó tay bó chân, dù biết rõ mỗi một quyền sẽ chỉ khiến Đinh Anh hiểu rõ hơn về Thần Nhân Lôi Cổ thức, song vẫn ra quyền càng lúc càng quyết liệt, thương địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Quyền thứ mười sáu!
Đinh Anh khẽ gật đầu, sảng lãng cười lớn, chỉ thấy từ trong chiếc mũ hoa sen màu bạc có quang thải như thác nước trút nghiêng mà xuống, rải khắp toàn thân.
Lần này Đinh Anh chỉ lui ba bước mà thôi, không tổn hao chút nào.
Trần Bình An thu quyền, mượn thế quyền bắn ngược lướt ra sau vài trượng.
Đứng vững, giơ cánh tay lên, lấy mu bàn tay chà lau máu tươi.
Đinh Anh hoàn toàn không có ý niệm chuyển đổi công phòng, cười hỏi: “Sao không ra quyền nữa? Nhìn khí tượng của ngươi, ít nhất còn có thể chống đỡ hai quyền, đấy là ít nhất…”
Đinh Anh thấy người thanh niên kia trầm mặc không nói, bèn hất lên tay phải: “Không nghĩ thử xem, lỡ như nhiều thêm vài quyền sẽ có thể đánh cho ta buông ra hai ngón tay?”
Đinh Anh thở dài một hơi, có phần tiếc nuối, nếu không tế ra mũ hoa sen, trực giác mách bảo hắn sẽ gặp nguy hiểm, cực có khả năng lưỡng bại câu thương.
Chẳng qua không cần mọi chuyện đều quá cầu toàn, mười mấy quyền này đã đủ cho hắn nghiền ngẫm nghiên cứu.
Có thể nhìn ra được, một quyền này đã là chiêu có sát lực lớn nhất của thanh niên Trích Tiên Nhân kia.
Đinh Anh cảm thấy đã đủ rồi, tiếp theo nên làm chính sự.
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía.
Hết thảy đều vẫn cứ như bình thường.
Nhưng chính bởi thế, Trần Bình An mới cảm thấy trong lòng bất an, tâm tình như muốn nổ tung.
Tựa như năm đó lúc tuổi trẻ nhìn thấy Lưu Tiện Dương nằm trên giường bệnh, sau khi rời khỏi hắn liền lặng lẽ đi tới cây cầu đá kia.
Loại cảm giác tuyệt vọng này, dù đã qua đi mấy năm, Trần Bình An vẫn nhớ rõ như in.
Trời đất bao la, một mình một người, sau đó gặp phải cửa ải nào đó, ngươi chết sống bước không qua được, hoặc là chết biệt khuất, hoặc là tự tìm chết, còn có thể làm sao?
Thời này khắc này, hồ lô dưỡng kiếm giữa eo vẫn như bị phong ấn, Mùng Một không cách nào ra được.
Pháp bào Kim Lễ trên người vẫn tử khí trầm trầm.
Còn Mười Lăm thì một mực bị Đinh Anh kẹp chặt cứng giữa hai ngón tay.
May mà Trần Bình An rốt cục đã không phải tên học đồ năm xưa.
Trần Bình An nhổ ra một búng máu: “Ngươi có phải bỏ quên một thứ không quan tâm tới?”