Chương 1052
Trần Bình An tất nhiên không thấy có vấn đề gì, dù hắn cảm thấy mình cũng không có tư cách làm thầy người ta, dạy cho người khác cái gì.
Chỉ là Trần Bình An không ngờ Chủng Thu sẽ đích thân dẫn hắn đi gặp hai vị đệ tử, nhịn không được hỏi: “Sẽ không chậm trễ quốc sư xử lý công việc chứ?”
Chủng Thu cười nói: “Nếu Chủng Thu ta không có mặt, sự tình sẽ trở nên hỏng bét, nói rõ ta nhiều năm như vậy ở triều đình Nam Uyển quốc, cũng chưa làm tốt việc trong bổn phận, chỉ biết khoa tay múa chân…”
Nói tới đây, Chủng Thu mang theo Trần Bình An từ cửa nhỏ sân sau rời khỏi, đột nhiên hỏi: “Tể tướng một triều đình, ở trên đường gặp người qua đường tranh chấp đánh giết, nên xử trí như thế nào?”
Trần Bình An nghĩ nghĩ, “Nếu không ảnh hưởng chính nghiệp của mình, vẫn phải quản một chút.”
Chủng Thu lại hỏi, “Sau đó?”
Trần Bình An lắc đầu.
Chủng Thu cười nói: “Vị quan viên mũ quan lớn bằng trời này, dựa theo ngươi nói, trong điều kiện tiên quyết không trở ngại công việc thuộc về mình, quả thật có thể quản những chuyện lông gà vỏ tỏi đó, nhưng chuyện quan trọng nhất, là nên lập tức tự xét lại, trong khu vực cai quản, vì sao trên đường sẽ xuất hiện chuyện gây hấn đánh giết.”
Trần Bình An cân nhắc xong, rất tán đồng.
Chủng Thu và Trần Bình An đi ở trên đường phố yên tĩnh, tán cây rậm rạp. Thời gian giữa hè, rất nhiều phường thị của kinh sư như lồng hấp, nóng tới mức làm người ta không chỗ nào để trốn, ở bên này lại khiến người đi đường cảm thấy mát mẻ gấp bội. Chủng Thu cảm khái nói: “Đây vốn là điển cố trên một bộ sách thánh hiền, vị tể tướng kia nói với người bên cạnh, việc này không thuộc ta quản, nên hỏi trách quan viên trực thuộc, hắn không nên vượt quyền làm việc. Lúc còn trẻ lần đầu đọc sách đến chỗ này, cảm thấy tuyên truyền giác ngộ, mở rộng tầm mắt, nhưng đọc sách càng nhiều, thấy nhiều người và chuyện hơn, liền khó tránh khỏi tâm còn nghi hoặc, nghĩ mãi không hiểu.”
Chủng Thu không tiếp tục nói.
Trần Bình An cũng không nói gì, chỉ là nghĩ nếu là Tề tiên sinh, hoặc là Văn Thánh lão gia ở đây, nhất định có thể giải trừ lo nghĩ cho Chủng Thu, giải nghĩa đạo lý của nó.
Chủng Thu ha ha cười, không còn u sầu nữa, nói về chính sự với Trần Bình An, “Du Chân Ý đã quay về tông môn Tùng Lại quốc, mang theo Tí Thánh Trình Nguyên Sơn lặng lẽ ra khỏi thành, lúc ấy mọi người ở đầu thành, trừ Chu Phì, ma giáo Nha Nhi, Lưu Tông phi thăng rời đi, chúng ta những người đi xuống đầu thành này đều có chút thu hoạch. Du Chân Ý giống như tìm được một bộ gia phả vàng ngọc, hòa thượng Vân Nê được một đoạn củ sen bạch ngọc, Đường Thiết Ý đoạt được vật gì, tình báo kinh sư vẫn chưa tra được, Chủng Thu ta thì lấy được một quyển Ngũ nhạc đồ tập, trên sách nói, đều là chuyện thần tiên, giảng như thế nào sắc phong Ngũ nhạc, tụ lại sơn thủy linh khí một quốc gia, chỉ là ta lại không tu tập đạo pháp tiên thuật, quyển sách này với ta mà nói không có ý nghĩa, bỏ thì tiếc mà giữ thì vô dụng.”
Chủng Thu thở dài, tiếp tục nói: “Trình Nguyên Sơn bởi vì trốn ở trong thành, bỏ lỡ tiếng trống, cuối cùng hai tay trống trơn, các đệ tử kia của hắn đã bị trục xuất, nhưng nếu là bản thân Trình Nguyên Sơn chạy chậm, ta sẽ giữ hắn ở chỗ này, dù sao Trình Nguyên Sơn người này có thù nhất định báo, lần này ở kinh thành Nam Uyển quốc âm thầm chịu thiệt lớn như vậy, nhất định sẽ giựt giây kỵ quân thảo nguyên nam hạ tấn công quan ải đánh cướp.”
Về quyển sách tiên gia này, vẫn luôn là tai hoạ ngầm, Chủng Thu thế mà không có cách nào phá huỷ nó, chỉ có thể cẩn thận giấu kín.
Một khi Du Chân Ý được biết việc này, bắt buộc sẽ phải có được nó.
Nói không chừng, còn có thể khiến Du Chân Ý hoàn toàn không để ý vốn đối với chuyện nhân gian lần đầu tiên sinh ra dã tâm nâng đỡ con rối, tranh đoạt thiên hạ, chính là vì có thể lấy thân phận chính thống thiên hạ sắc phong Ngũ nhạc, sau đó hắn có thể mang Ngũ nhạc linh khí thu được để bản thân sử dụng, trở thành lục địa thần tiên thật sự.
Chủng Thu nói với Trần Bình An đại thế thiên hạ, “Vị nữ quan Hoàng Đình kia đánh ngang tay với Du Chân Ý đã mang tông chủ Kính Tâm trai chuyển cho hoàng hậu nương nương. Bản thân Hoàng Đình rời khỏi kinh sư, không biết tung tích, chỉ nói nàng muốn tìm một khối phong thuỷ bảo địa, luyện tập kiếm thuật cho tốt.
Hoàng hậu Chu Thù Chân rất nhanh sẽ ‘qua đời vì bệnh’, đi tọa trấn Kính Tâm đình, vì thế hoàng đế bệ hạ cũng bất đắc dĩ. Kính Ngưỡng lâu bên kia, gần đây xuất hiện phản loạn, cấu kết với dư nghiệt của ba môn phái ma giáo, Chu Thù Chân đã hoàn toàn mất đi khống chế. Kính Ngưỡng lâu lên tiếng với giang hồ, từ nay về sau, Kính Ngưỡng lâu không bình định mười người thiên hạ nữa. Vị Bắc Tấn đại tướng Đường Thiết Ý kia, hắn còn đang do dự nên đầu nhập vào Nam Uyển quốc chúng ta hay không.”
Trần Bình An nghe rất nghiêm túc.
Chủng Thu cảm khái nói: “Nếu là ngươi đứng ở trên vị trí đó, mà không phải Đinh Anh một lòng tranh thắng với thiên đạo, thì tốt bao nhiêu.”
Trần Bình An nghi hoặc không hiểu.
Chủng Thu cười nói: “Dù sao là một câu nói khen người, không cần quá nghiêm túc.”
Trần Bình An cười lên.
Không phải loại khách khí xã giao ở quán rượu đêm hôm đấy cùng hoàng đế Ngụy Lương.
Ở chung với Chủng Thu, như cá với nước.
Chỗ hai vị đệ tử của Chủng Thu ở cách nơi này hai phường thị, tòa nhà diện tích rất lớn, treo danh một tòa võ quán, không mở ra với bên ngoài, là đại đệ tử của Chủng Thu bỏ tiền mở. Người này sống kiếp quân đội hai mươi năm, lên làm tướng quân, về sau xông pha trận địa sa trường bị thương nặng, mới rời khỏi biên quân. Đệ tử của Chủng Thu mỗi lần vào kinh thành, không dám quấy rầy sư phụ, thường thường đều sẽ ở chỗ này tụ tập chạm mặt. Những đệ tử này tuổi tác cách xa, nhiều tuổi nhất đã sắp năm mươi, hai đệ tử nhỏ tuổi nhất, mới là một đôi thiếu niên thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi.
Kết quả đợi hai người đi đến luyện võ trường bên kia, Chủng Thu bật cười, tính cả hai vị đệ tử trong đó, mười mấy người ở bên kia vô cùng náo nhiệt, có cháu gái của lão tướng quân Lữ Tiêu, còn có hảo hữu hai vị đệ tử kết bạn ở kinh thành, phần lớn là đứa nhỏ phẩm tính thuần hậu, hơn nữa khát khao giang hồ trong hào phiệt thế tộc ở kinh thành, mấy người sớm hẹn sẵn, về sau phải lấy cớ nói với gia tộc muốn ôm tráp du học, theo hai vị đệ tử của Chủng Thu cùng nhau xông pha giang hồ.
Đối với những thứ này, Chủng Thu không can thiệp.
Những điều tốt đẹp của tuổi trẻ, cho dù mang theo nét trẻ con, không nên một mặc lấy kinh nghiệm cuộc đời của người già đi phủ định, càng không thể tùy ý đánh giết.
Chủng Thu nhìn những đứa nhỏ này, có những lúc cũng sẽ vì bọn họ bất hảo mà căm tức, nhưng càng nhiều thời điểm vẫn là cảm thấy bọn họ đáng yêu, vì thế sẽ cảm thấy tòa thiên hạ này, không phải Ngẫu Hoa phúc địa gì cả, không có trích tiên nhân gì.
Trần Bình An có chút kinh ngạc, ở trong những người đó phát hiện một người quen.