Chương 1059
Lòng người không phải mặt đường, để chỉ sau một trận mưa to thôi sẽ lập tức trở nên sạch sẽ.
Tràng sóng gió thần tiên đánh nhau trong mắt đế vương quan tướng cùng người buôn bán nhỏ của kinh sư kia vẫn không ngừng gợn sóng, lúc Trần Bình An giúp Chủng Thu dạy quyền cho bọn Diêm Thực Cảnh thì những người bạn thiếu niên tham gia giúp vui chính là một trong những gợn sóng. Lão tướng quân Lữ Tiêu sau khi đi xuống khỏi đầu thành, thổi phồng với cháu trai cháu gái mình và Trần Bình An là bạn vong niên, cũng đúng, rất nhiều hộ gia đình ở gần ngõ Trạng Nguyên dời đi, lại càng đúng.
Đinh Anh vừa chết được trăm ngày, Du Chân Ý ngự kiếm đi xa, chỉ để lại Chủng Thu thu thập tàn cục.
Đưa Tào Tình Lãng đi đến trường học xong, Trần Bình An quay về đường cũ, bung dù đi ở trên đường cái vẫn tịch liêu lạnh lẽo như cũ. Khi triều đình dần dần thả lỏng giới nghiêm đối với phường thị này, trên đường đã có thể nhìn thấy người qua đường thưa thớt, nhưng hơi người vẫn rất nhạt, phần lớn là một ít nhân sĩ giang hồ gan tương đối to, tới đây chiêm ngưỡng chiến trường, chậc chậc tấm tắc khen khe rãnh trên đường cái bị kiếm tiên Điểu Khám phong bổ ra.
Về phần vùng núi Cổ Ngưu sơn vẫn là cấm địa, bị rào lại cấm đoán, triều đình hạ lệnh ai vượt qua giới hạn giết không tha, xuất hiện bóng dáng rất nhiều quan viên Khâm Thiên Giám, căn nhà tranh đơn sơ Du Chân Ý lưu lại cũng chưa tháo dỡ.
Một ít võ lâm hào hiệp nhìn thấy Trần Bình An, chỉ cho rằng là kẻ giống như bọn họ tới đây ngưỡng mộ phong thái tông sư.
Trần Bình An do dự một phen, đi về phía tòa võ quán kia, tới cửa bái phỏng. Người gác cổng thấy hắn không giống nhân vật “đốt cửa tiệm, đập bảng hiểu”, khí chất lại không tầm thường, không dám chậm trễ, nhanh chóng đi mật báo với quán chủ, lão sư phụ dạy quyền tự mình tới đón tiếp Trần Bình An, nghe nói người sau là mộ danh mà đến, rất tự đắc, đệ tử tùy tùng cũng cảm thấy nở mày nở mặt, chủ yếu là về kết cấu lộ số võ quán dạy quyền, Trần Bình An nói đâu vào đấy, ít ỏi vài câu, đã nói đúng tâm khảm của lão nhân, hiển nhiên trước đó quả thật từng nghe tiếng tăm của võ quán. Võ quán ở kinh thành, thu nhập thật sự, vẫn là vớt được mấy con cá lớn khát khao giang hồ mà trong túi có bạc, có đám con em nhà giàu không lo ăn uống đó chống lưng, võ quán mới có thể có nước béo, đệ tử chịu được khổ, có thiên phú là nền tảng, công tử ca đến võ quán lăn lộn cho náo nhiệt là mặt mũi, hai bên thiếu một thứ cũng không được.
Lão sư phụ khoản đãi Trần Bình An ở chính sảnh, bảo đệ tử bưng nước trà lên, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tán gẫu tới chuyện liên quan căn bản võ học hiệu đại long, lão nhân không nói vào sâu, cũng không thể không chú ý như vậy, tùy tiện truyền ra bên ngoài chi tiết nhỏ, chỉ là cảm khái nào có dễ dàng tìm được hạt giống tốt như vậy, vận khí tốt, bốn năm năm, thu được đệ tử đắc ý như vậy, vận khí không tốt, mười năm cũng không gặp được một người.
Lão sư phụ còn nói luyện quyền không đơn giản là cường thân kiện thể, càng giống hành động đưa binh khí cho người học quyền, coi trọng võ đức hàng đầu, bằng không dạy dỗ đệ tử võ nghệ càng cao, nếu tâm tính không tốt, sẽ thích cậy thế bắt nạt người khác, thì càng có thể gây họa, một lời không hợp, hai ba quyền liền đánh chết người ta, cuối cùng còn không phải liên lụy tới môn phái cùng võ quán hay sao.
Trần Bình An lại hỏi một ít quyền lý ngoại gia quyền, lão sư phụ lúc bắt đầu giấu giấu diếm diếm, mặt lộ vẻ khó xử, Trần Bình An ra vẻ giật mình, nói mình quên chính sự, lấy ra hai mươi lượng bạc, đặt ở trên khay trà trong tay, nói tính sắp tới học quyền ở võ quán, nhưng khó bảo đảm mỗi ngày đều đến võ quán. Lão sư phụ mắt sáng ngời, lúc này mới không biết thì thôi biết sẽ nói hết, nói với Trần Bình An những quyền lý phổ biến nhất..
Trần Bình An lần lượt ghi tạc trong lòng, thử đối chứng với《Hám Sơn Quyền Phổ》, nghe xong những quyền lý thô thiển này, Trần Bình An rốt cuộc hạ quyết tâm, sưu tập võ học của mảnh thiên địa này, từ thấp đến cao, không cần quá nhiều, về sau ngoài việc luyện quyền, có thể tùy tay lật xem chút, nói không chừng có thể có niềm vui bất ngờ, tựa như lúc trước lục bộ tẩu thung của Hám Sơn Quyền, dung hợp bộ khung đỉnh phong của Chủng Thu, sẽ thành công khiến Trần Bình An một lần hành động đã phá vỡ bình cảnh tứ cảnh, hơn nữa nước chảy thành sông, tự nhiên mà vậy, đặc biệt là loại “khí thế” Đinh Anh kia đi vào đại điện Bạch Hà tự, Chủng Thu lần đầu tiên lộ diện đi về phía mình, cái gọi là thiên nhân hợp nhất của mảnh thiên địa này, Trần Bình An cảm thấy có huyền cơ to lớn, nói không chừng sau khi quay về Hạo Nhiên Thiên Hạ còn có ích lợi kèm theo.
Hơn nữa vô cùng có khả năng, tương lai ngũ cảnh phá lục cảnh, cơ hội ngay tại trong đó. Trần Bình An đoán sau khi rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa linh khí loãng, mình sẽ lâm vào hoàn cảnh lầy lội, tình trạng có chút giống với Phàn Hoàn Nhĩ lúc trước ở ngoài đại điện Bạch Hà tự, chính là loại cảm giác trì trệ thân vác đá nặng, dây dưa lôi thôi đó, lại hơi giống Dương lão nhân lúc trước ở trên tay chân mình khảm vào bốn tấm Chân khí phù.
Đây là lần đầu tiên từ khi Trần Bình An luyện quyền tới nay, bắt đầu thử tự mình suy nghĩ lợi hại, trong lúc nghênh địch, ngộ được bộ khung lớn đỉnh phong của Chủng Thu chính là ví dụ.
Ngay từ đầu luyện tập Hám Sơn Quyền, vì để giữ mạng, cho nên là vùi đầu khổ luyện, làm từng bước, không dám có chút lệch lạc, lục bộ tẩu thung cùng kiếm lô lập thung, một lần lại một lần, hầu như cũng sắp bị hắn đập nát bộ khung quyền, tan vào trong lòng, dung nhập hồn phách. Cho dù về sau ở lầu trúc được lão nhân họ Thôi dạy quyền, hay là lão nhân dạy cái gì, Trần Bình An ta sẽ học cái đó.
Không phải nói như vậy thì không tốt, mà là quyền luyện đến một bước này, nếu để lão nhân họ Thôi nhìn thấy, gọi là nửa chết nửa sống đã là rất khó khăn rồi, chỉ như vậy còn chưa đủ, muốn tiến thêm một bước, cũng không phải có thể chịu được khổ thì có thể có thành tựu, cần cơ duyên để khai khiếu, người ngoài không thể nói, nếu nói ngược lại sẽ mất linh.
Nhưng Trần Bình An chưa ý thức được sau khi hắn luyện quyền trăm vạn mới có sự thông suốt này, nhưng chuyện luyện kiếm, hắn lại sớm học được học là dùng luôn. Một kiếm Tề tiên sinh ở chùa cổ phá vỡ Liễu Xích Thành mặc áo bào màu hồng, Kiếm Linh ở bức họa quyển sơn thủy một kiếm “ra khỏi vỏ”, một kiếm tự mình bổ về phía Tuệ sơn.
Đều đã là kiếm của Trần Bình An hắn.
A Lương từng nói Trần Bình An hắn luyện kiếm nhất định có tiền đồ hơn so với luyện quyền.
Chính là đạo lý này.
Người dạy quyền hoặc là dạy kiếm, quyền pháp quá cao, kiếm thuật quá cao, người học quyền học kiếm lại càng khó từ chết đến sống (1).
(1) có nghĩa là từ cái khô cứng đi đến sự vận dụng linh hoạt của bản thân)
Những gian khổ trầy trật trong đó, Trịnh Đại Phong chính là chứng cứ rõ ràng, thiên tư đủ tốt, cảnh giới đã đủ cao, đường đường võ phu cửu cảnh, nhưng mãi đến khi tới Lão Long thành, khi rơi vào lằn ranh sống chết mới bởi vì lời nói của người ngoài là Trần Bình An, mà ngộ ra đạo lý “Đệ tử không cần không bằng thầy”, mới phá vỡ được bình cảnh.