Chương 1074
Trên đường núi, Trần Bình An làm cho mình một cái hòm trúc lớn, theo lý mà nói, trừ bọc hành lý vải bông kia, còn có thể bỏ vào không ít vật, nhưng Trần Bình An vẫn bảo Bùi Tiền đeo bọc hành lý, cùng với cây cần câu trúc xanh kia, lại làm cho nó một cây gậy chống leo núi, khéo léo thuận tay.
Núi sông xa xôi sau đó, Trần Bình An giống như ngay từ đầu vội vàng đi đường, sốt ruột rời khỏi Đồng Diệp châu, quay về quê nhà Bảo Bình châu, biến thành một lần nữa trầm lòng xuống, chỉ là hại tiểu cô nương Bùi Tiền khổ sở mệt mỏi thê thảm, phải nói là tiếng oán than dậy đất, chỉ là so với lúc đầu quen biết thẳng như ruột ngựa, lời nói đâm chọc người ta, không biết là đọc được một ít sách, hay là lo lắng bị Trần Bình An căm giạn bỏ nó lại mặc kệ, mặc dù là câu oán hận, Bùi Tiền cũng đã học được nói chuyện quanh co lòng vòng.
Trần Bình An đối với việc này từ trước tới giờ như gió thoảng bên tai, càng khiến Bùi Tiền u oán không thôi.
Suốt quãng đường sau đó, hai người kiến thức rất nhiều cảnh tượng, khiến Bùi Tiền mở rộng tầm mắt, ví dụ như đêm thu lần nào đó gặp vô số đom đóm, như là treo đầy đèn lồng nhỏ, thừa dịp Trần Bình An không chú ý, nó liền dùng cây gậy chống leo núi kia bộp bộp một trận, đánh cho xác nằm ngổn ngang khắp nơi, Trần Bình An vừa quay đầu, nó liền lập tức thu tay lại, làm bộ làm tịch vùi đầu chạy đi.
Bọn họ còn đi qua một mảng rừng rậm cổ quái đến cực điểm, đất đai màu mỡ, cành cây vươn ra, treo đầy thi thể khô quắt của các loại chim bay thú chạy.
Bùi Tiền sợ tới mức nắm lấy tay áo Trần Bình An, mới dám đi đường. Trần Bình An trước khi vào rừng, lấy ra một tấm Dương Khí Thiêu Đăng Phù, ném về phía núi rừng, phát hiện tấm phù lục chất liệu bình thường đó bỗng nhiên cháy lên, chỉ là cháy chậm chạp, Trần Bình An liền lập tức đi vào trong đó. Bùi Tiền xin Trần Bình An cho nó một tấm phù lục làm bùa hộ mệnh, Trần Bình An ngoảnh mặt làm ngơ, nói với nó nếu sợ những thứ cổ quái kia, thì lớn tiếng đọc thuộc lòng sách, đạo lý thánh hiền có thể trừ tà.
Bùi Tiền nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn vừa nắm chặt cổ tay áo Trần Bình An, vừa dốc sức ngâm nga nội dung trên quyển sách nọ.
Thật ra quyển điển tịch nho gia đó rất mỏng, toàn bộ chữ bên trên đều đã nhận biết, sách cũng đọc xong, Bùi Tiền lúc trước muốn đổi sang một quyển mới, đừng để nó lật đi lật lại chỉ đọc một quyển sách nữa, quá nhàm chán. Nhưng Trần Bình An lại không cho phép, muốn nó đọc sách nhiều lần, còn không chỉ là xem sách, cần đọc ra, lúc sáng sớm, hắn luyện tập kiếm lô lập thung, nó phải bắt đầu đọc, lúc hoàng hôn, hắn vẫn luyện tập lập thung, nó vẫn phải đọc, đến cuối cùng thật sự khiến nó học thuộc làu toàn bộ văn chương.
Đợi tới lúc hai người đi ra khỏi rừng rậm, chưa có bất cứ động tĩnh gì khác thường.
Bùi Tiền đầu đầy mồ hôi, là đọc sách đọc tới mức mệt, cổ họng cũng nghẹn rồi.
Mãi cho đến khi hai người đi ra ngoài mười mấy dặm, từng cái cây to mới bắt đầu điên cuồng lay động, như là đang phát tiết tức giận.
Sau đó hai người còn đi ngang qua một thung lũng, cạnh đầm nước dưới thác nước, bướm bay tán loạn, làm người ta hoa cả mắt.
Bùi Tiền thừa dịp Trần Bình An nấu cơm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh giết mười mấy con bướm, chọn con đẹp nhất, ‘BỐP’ một cái, kẹp ở trong trang sách, kết quả trúng một cú ký đầu mạnh của Trần Bình An, nó đau đến mức ngồi ở trên mặt đất ôm đầu kêu rên, trán sưng đỏ, lúc ăn cơm sắc mặt cũng chưa tốt lên.
Hai người còn gặp tiều phu đốn củi xuống núi, còn ăn của người ta một bữa cơm, Trần Bình An muốn cho chút tiền, người hàm hậu thuần phác kia không chịu, như thế nào cũng không chịu cầm, Trần Bình An chỉ phải bỏ cuộc, đi ra hàng rào trước sân, đòi Bùi Tiền nói lời cảm tạ với người ta, Bùi Tiền ăn cơm không ít lại không quá vui vẻ, chỉ là trong lúc vô tình sau khi thoáng nhìn ánh mắt Trần Bình An, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu nói lời cảm tạ với người ta.
Hai người đi ra khỏi dãy núi kéo dài, lại gặp sông lớn. Bùi Tiền lần đầu tiên thấy được người kéo thuyền kéo thuyền lớn, dưới mặt trời chói chang, các nam nhân đó hô khẩu hiệu, nó nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó vui trộm, hình như những người sống khổ sở trên đời này, thật đúng là không ít. Nhưng rất nhanh thu hồi nụ cười, nếu để gã kia nhìn thấy, lại không có kết cục tốt đâu. Lần trước là mình nhặt củi ít một chút, hắn chỉ cho phép mình đang bụng đói kêu vang ăn một bát cơm nhỏ, ài, Trần Bình An này thật sự là khó hầu hạ, đại gia có tiền đúng là thích ăn đòn, chờ nó lấy cây gậy leo núi trong tay vụng trộm luyện ra tuyệt thế kiếm pháp, nhất định phải đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, đến lúc đó xem hắn còn dùng mắt trừng lên nhìn mình như thế nào.
Ở núi ăn núi, ở nước ăn nước.
Hành tẩu ở bên sông, nó đột nhiên muốn câu cá, liền đòi Trần Bình An làm giúp nó một cây cần câu, nhưng hắn không thèm để ý tới nó, Bùi Tiền đành phải tự mình cầm dao chẻ củi đi chặt cây trúc xanh to, sau khi chặt đổ, mới ý thức được đây nào phải cần câu, làm sào trúc còn được hơn, vẻ mặt đau khổ chọn cây nhỏ, cũng may Trần Bình An tên quỷ keo kiệt thần giữ của này cũng không quá đáng, cho nó móc câu dây câu, chỉ là hai người cùng câu cá, cách không bao xa, Trần Bình An không ngừng câu được cá, còn có con cá chép dài bằng cánh tay của nó, nhưng nó từ đầu tới đuôi không có con tôm nào cắn câu, chẳng lẽ ngay cả những thứ trong nước cũng mắt chó nhìn người thấp? Hận không thể nhảy xuống nước, dùng cần câu đập chết toàn bộ cá tôm dưới sông.
Nhưng đêm đó làm một nồi canh cá to, Bùi Tiền ăn mà mặt mày hớn hở, thấp thỏm lo lắng yêu cầu Trần Bình An cho ăn ba bát cơm, nói hôm nay câu cá tiêu hết sức lực, phải lấy cơm bồi bổ, canh cá nó sẽ ăn ít đi một chút, sẽ không tranh với hắn là được. Nó vốn tưởng sẽ không được đáp ứng, nào ngờ tên kia thế mà gật đầu, một bữa này ăn no nê, canh cá chan cơm, trên đời không có mỹ vị nào hương thơm ngào ngạt hơn thứ này nhỉ, dù sao nó ăn tới mức bụng căng tròn.
Về sau nó lại cùng Trần Bình An câu cá một lần, vẫn là ném lung tung cùng vung cần câu loạn, tóm lại móc câu vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào hết.
Ngược lại gã kia câu được một con cá trắm đen rất lớn, chỉ là phân cao thấp, đã tốn ít nhất một khắc đồng hồ, nhìn Trần Bình An ở bên bờ chạy tới chạy lui, nó nhìn tới mức trợn trắng mắt, ngươi một kẻ biết kiếm thuật lại biết tiên pháp, bị một con cá ngu xuẩn trêu chọc như vậy, không mất mặt sao?
Nhìn cần câu “vững như núi cao” của mình, thầm oán lũ trốn ở đáy nước không nể mặt nó chút nào cả, Bùi Tiền thở dài nặng nề, chỉ cảm thấy uổng cho có một thân bản lãnh tốt, ngại là ông trời không tốt, làm hại nó không có đất dụng võ.
Cho nên nó tính cả đời này sẽ không câu cá nữa, tốn nhiều sự kiên nhẫn và sức lực như vậy, không có thu hoạch, còn làm để làm gì?