Chương 1109: Người đến từ phương nào

Người đến từ phương nào

Chương 1109

Chung Khôi mỉm cười nói: “Đó là bởi vì chưa gặp phải ta.”

Bùi Tiền giật giật khóe miệng, “Ngươi nói nhăng nói cuội à, ngươi từng đọc sách, có nhiều bằng cha ta không?”

Chung Khôi tát một cái ở trên mặt mình, không còn lời nào để chống đỡ, càng giống không có mặt mũi đối mặt các thánh hiền phu tử trên những thần đài kia, “Coi như ta thua.”

Trần Bình An đi đến bên Cửu Nương, lấy ra bạc đã chuẩn bị sẵn từ trước, lần này Cửu Nương không từ chối, chút bạc này, hai ba mươi lượng, vị ân nhân Diêu thị trước mắt này đã muốn cho, thì nàng cũng chỉ đành nhận lấy. Nàng cười khổ nói: “Trần công tử, lần này vào kinh, hy vọng có thể giúp ta chiếu cố Lĩnh Chi một chút, nó tính tình kiêu ngạo, quả thật không được lòng ai, công tử nhân nhượng thêm, coi như ta được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Trần Bình An gật đầu đáp ứng, sau đó cười vươn tay.

Cửu Nương không hiểu ra sao.

Trần Bình An cười nói: “Thù lao chiếu cố Diêu cô nương, không có hai ba mươi lượng bạc, nói không thông.”

Cửu Nương đã nhiều năm chưa cười thoải mái như vậy, cầm bạc vỗ mạnh lên lòng bàn tay Trần Bình An, phụ nhân vui vẻ không chịu được, “Ai u, chưa từng nghĩ công tử còn là thương gia khôn khéo!”

Trần Bình An thật sự thu hồi bạc, trêu ghẹo nói: “Ra ngoài, cần biết cách làm giàu.”

Chung Khôi quay đầu nhìn Cửu Nương và Trần Bình An hoà thuận vui vẻ, hướng phòng bếp bên kia dùng sức hét lên: “Đợi lát nữa mang đồ ăn sáng lên, nhớ rõ cho ta bát giấm chua (1), bát phải to vào!”

(1) ăn giấm nghĩa là đangghen

Mọi người ăn xong bữa sáng, trên đường cái bên ngoài quán trọ có từng đợt tiếng vó ngựa, càng lúc càng rõ ràng.

Ly biệt sắp tới.

Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Chung Khôi một câu mang tính thăm dò: “Có thể giúp ta viết một bức câu đối xuân hay không?”

Trần Bình An thầm nghĩ thư sinh áo sam xanh trước mắt, tốt xấu là một vị quân tử thư viện, nghĩ hẳn văn chương cực tốt, coi như cho mình một dấu hiệu tốt vào năm sau.

Mắt Chung Khôi sáng lên, “Có thù lao không?”

Cửu Nương tức giận cười nói: “Trong mắt ngươi chỉ có tiền? !”

Chung Khôi hầm hừ, lon ton chạy đến bên kia quầy, chà chà tay nói: “Cửu Nương, chuẩn bị bút mực.”

Cửu Nương trợn mắt, “Ngươi một gã tiên sinh phòng thu chi, không tự mình tìm được à?”

Quán trọ có bút mực cùng giấy đỏ câu đối xuân để trống, bởi vì tết nhất trước kia, đều là lão lưng còng tự mình động thủ, viết chữ rất khá, dù sao cũng là tam đệ của Diêu Trấn, Diêu thị tuy là hào phiệt đại tộc trong binh nghiệp biên quan, nhưng Diêu thị đối với thi từ văn chương cũng không trễ nãi, hành quân bày trận, binh pháp thao lược, con em Diêu thị nếu thật sự là một đám quân nhân thô bỉ, thì không đảm nhiệm được.

Trần Bình An nói không cần chuẩn bị bút mực, hắn có.

Trước khi nói lời này, đã lặng lẽ xoay cổ tay, từ trong vật phương thốn lấy ra cây chùy Tiểu Tuyết nọ.

Bùi Tiền rất nịnh nọt đi tiếp nhận đôi giấy đỏ câu đối xuân kia, trải ở trên một cái bàn rượu.

Nó không quên dặn dò Chung Khôi đứng đang xắn tay áo ở trước bàn, “Ngươi cần phải dụng tâm chút, viết tốt một chút, về sau phải treo trên tường cửa nhà ta!”

Bốn người bọn Chu Liễm đều xấn tới, rất tò mò vị quân tử này sẽ viết cái gì.

Về phần Trần Bình An lấy đâu ra bút lông, lại vì sao không cần chấm mực đã có thể viết, Cửu Nương làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Chung Khôi sau khi tiếp nhận bút, dồn khí đan điền, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ quát một tiếng, thoăn thoắt viết xuống năm chữ.

Chữ rất thẳng thì đúng rồi, nhưng khí khái ý vị, tựa như còn chưa đạt tới.

Nội dung là “Bút lạc kinh phong vũ”.

Rõ ràng dễ thấy, đây không phải văn tự câu đối xuân nên có, ngược lại như là Chung Khôi thật không dễ dàng gì đợi được một cơ hội, liền dùng sức múa may thân phận thư sinh của mình.

Chu Liễm luôn khom lưng cẩn thận xem năm chữ đó, cười tủm tỉm.

Tùy Hữu Biên đã quay đầu đi, nhìn về phía cửa chính quán trọ bên kia, người Diêu gia sắp đến rồi.

Cửu Nương mặt không biểu cảm nói: “Tên nhóc què, đi lấy cái chổi, có người ngứa da.”

Chung Khôi vẻ mặt vô tội nói: “Đừng mà, ta viết rất dụng tâm rồi. Nếu thật sự không được, ta viết một bức nữa, tiền hai tấm câu đối xuân trên bàn này, tính cho ta.”

Trần Bình An cười nói: “Rất tốt, bức này đi, viết năm chữ nữa là được.”

Cửu Nương nhìn chằm chằm Chung Khôi, người sau vội vàng đẩy tên nhóc què đang hả hê khi người gặp họa, “Đi tới phòng sư phụ ngươi lấy một đôi giấy nền tới đây, thôi, dứt khoát hai bộ đi, nhỡ đâu Cửu Nương không hài lòng, ta sẽ sửa.”

Chung Khôi trước tiên viết vế sau của bộ câu đối xuân đầu tiên, thi thành khấp quỷ thần.

Có lẽ là tự mình cũng cảm thấy mình viết “to”, Chung Khôi cười gượng một phen, tự mình tìm đường lui cho mình, “Ngượng tay, viết chưa tốt, viết chưa tốt, không bằng một nửa công lực lúc bình thường.”

Hai bức câu đối xuân sau đó, Chung Khôi viết rất quy củ, rất có không khí vui mừng, là câu đối xuân hẳn hoi, không phải loại cà lơ phất phơ của bức thứ nhất.

“Tân niên nạp dư khánh, gia tiết hào trường xuân.”

Sau khi viết xong bức thứ hai, Chung Khôi tự cảm thấy cực kỳ hài lòng, nói nội dung bức thiếp mùa xuân này, là lão tổ tông của toàn bộ câu đối xuân trên đời.

Bức thứ ba khiến Cửu Nương hài lòng nhất, bởi vì rất hợp với tình hình, là Quốc hưng vượng gia hưng vượng quốc gia hưng vượng, lão bình an thiếu bình an lão thiếu bình an.

(già bình an trẻ bình an già trẻ bình an)

Dù là Bùi Tiền cũng cảm thấy rất không tệ, cuối cùng sắc mặt dễ coi một chút với Chung Khôi.

Trần Bình An thật cẩn thận thu lại ba bộ câu đối xuân, ôm quyền cảm tạ Chung Khôi.

Chung Khôi thản nhiên nhận.

Sau đó hai người nhìn nhau.

Trần Bình An bất đắc dĩ nhắc nhở: “Bút.”

Chung Khôi hỏi: “Ta cũng đã tặng ngươi ba bộ thiếp xuân ngụ ý tốt đẹp như thế, ngươi không thể tặng ta một cái bút lông?”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Không thể.”

Chung Khôi còn muốn cò kè mặc cả, liền phát hiện sắc mặt Cửu Nương mây đen dày đặc, nhắm chừng là không cần tên nhóc què đi tìm chổi, chính nàng muốn tự tay đuổi mình ra khỏi nhà. Hắn thở dài một tiếng, lưu luyến mang cây chùy Tiểu Tuyết kia đưa trả lại cho Trần Bình An, lẩm bẩm: “Bốn chữ hạ bút có thần trên cán có duyên với ta, xứng đôi cỡ nào, Trần Bình An ngươi làm vậy là chia rẽ uyên ương, hỏng hết bầu không khí.”

Trần Bình An chưa cố ý che đậy, thu hồi cây chùy Tiểu Tuyết Lý Hi Thánh tặng, cười nói: “Thực sự không thể tặng cho ngươi.”

Thấy Chung Khôi vẻ mặt đáng thương, Cửu Nương cười nói: “Tiền vốn câu đối xuân miễn đi, không chỉ như thế, xem như nể mặt ba bức câu đối xuân, hôm nay ngươi có thể lấy một vò rượu mơ ủ năm năm.”

Chung Khôi lập tức mặt mày hớn hở.

Đường cái ngoài quán trọ đã có bụi đất bay lên.

Thiếu nữ đeo đao Diêu Lĩnh Chi và thiếu niên Diêu Tiên Chi cùng nhau xuống ngựa, tới cửa chính quán trọ bên kia, nghênh đón đoàn người Trần Bình An.

Cửu Nương nói câu lên đường cẩn thận với Diêu Lĩnh Chi, rồi nghẹn ngào.

Thiếu nữ cũng đã đỏ mắt, cúi đầu xoay người, không nhìn khuôn mặt u sầu của mẹ mình nữa.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset