Chương 1113
Lô Bạch Tượng lại không quá để tâm, Tùy Hữu Biên cũng tốt, Diêu Cận Chi cũng thế, hai ván cờ, cũng chưa thể khiến hắn ở bàn cờ dùng ra bảy tám phần sức, chẳng qua Tùy Hữu Biên là thua thật, Diêu Cận Chi lại là che giấu tài đánh cờ, nhưng mặc dù nàng dốc sức, vẫn là thua. Đối với kỳ lực cao cường của mình, Lô Bạch Tượng gần như tự phụ, trong giang hồ trăm năm xa xôi kia, Lô Bạch Tượng thân là ma giáo khai sơn chi tổ, trừ trên võ học một mình một ngựa, chơi cờ cũng là vô địch.
Lô Bạch Tượng thật sự tò mò Trần Bình An tuổi không lớn, cũng không phải con em nho gia của tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ này, thế mà còn có học sinh đệ tử.
Nói chuyện phiếm vài câu về phong thổ quận thành, Lô Bạch Tượng liền đi trả lại bàn cờ hộp cờ, một mình Trần Bình An ở lại trong đình.
Đã là cuối thu, dựa theo hành trình của đội ngũ, đến cửa ra bên ngoài thành Thận Cảnh kia, xấp xỉ vừa vặn bắt đầu mùa đông.
Nghe nói thành Thận Cảnh sau khi có tuyết lớn, là cảnh đẹp hiếm có trên đời.
Trần Bình An tâm cảnh tường hòa, chuyện võ đạo, so với lúc ấy vừa rời khỏi Đảo Huyền sơn mong muốn, mười năm sau chen thân cảnh giới thứ bảy, tức Kim Thân cảnh, tiến triển đã xem như cực nhanh, vượt xa so với tưởng tượng, quy công cho hai trận đại chiến sống chết trong ngoài Phi Ưng bảo, phía sau còn có Ngẫu Hoa phúc địa và quán trọ biên thuỳ liên tiếp chém giết, chẳng những thành công chen thân ngũ cảnh, hơn nữa tạo được trụ cột hùng hậu rắn chắc, mặc dù ngay bây giờ phá vỡ bình cảnh, một hơi tiến vào lục cảnh, Trần Bình An cũng sẽ không cảm thấy bước chân phập phù.
Không đề cập tới Chủng Thu trong đó, còn lại như là tu sĩ Kim Đan đầu đội nón ngũ nhạc, phúc địa đệ nhất nhân Đinh Anh, vương triều Đại Tuyền thủ cung hòe Lý Lễ, Trần Bình An có một người nào thắng không thoải mái?
Trần Bình An không dám tin lục cảnh vào thất cảnh khó bao nhiêu, rốt cuộc cần cơ duyên cùng nội tình như thế nào. Sau thất cảnh, là Vũ Hóa cảnh, hay còn gọi là Viễn Du cảnh, một vị võ phu thuần túy thật sự một bước lên trời, có thể như tiên nhân trên núi cưỡi gió đi xa.
Võ phu thuần túy chín cảnh giới, cộng thêm chỉ cảnh thật sự bí mật không xuất hiện trước mặt người đời, tổng cộng mười cảnh.
Trong đó cảnh thứ tám Viễn Du cảnh, là điều Trần Bình An hướng tới nhất.
Trong bóng đêm lạnh lùng vắng vẻ, Trần Bình An cho dù cưỡi ngựa cũng đang tu tập kiếm khí Thập Bát Đình, hiếm hoi có được những lúc rảnh rỗi, cũng chỉ ngồi ở đình nghỉ mát uống rượu ngây người.
Mãi đến khi Diêu Trấn và cháu gái Diêu Cận Chi tản bộ mà đến, Trần Bình An mới đứng lên, phát hiện sắc mặt lão nhân không quá dễ coi, Diêu Cận Chi thấp giọng nói: “Quận thủ nơi đây, trên tiệc chỉ tán gẫu chuyện cũ sa trường với gia gia, gia gia uống rượu tận hứng, quận thủ phủ lén lút sai người tặng một phần lễ trọng đến dịch trạm, ý tứ là hy vọng gia gia sau khi vào kinh, ở trên triều đường quan tâm môn sinh này đôi chút, chọc giận gia gia không nhẹ.”
Diêu Trấn nhẹ nhàng vỗ đầu gối, nét mặt cô đơn, cảm khái nói: “Nhớ năm đó một người trẻ tuổi tốt bao nhiêu, tinh thần phấn chấn bừng bừng, có một thân chính khí, ra trận chém giết cũng không sợ sệt, sao đến quan trường, chỉ hơn mười năm, đã thay đổi nhiều như vậy.”
Diêu Cận Chi cười nói: “Gia gia, mười năm không ngắn. Ô sa khẽ đội tâm tình đổi, lầu vàng đèn sáng diện mạo mới.”
Diêu Trấn hừ lạnh một tiếng, “Vẽ rắn thêm chân! Trên triều đình, đừng mơ ta giúp tiểu tử này nói nửa câu trái lương tâm.”
Diêu Cận Chi cười hỏi: “Không lẽ hắn không tặng lễ, gia gia sẽ vì giao tình trước kia, nói tốt cho hắn? Hiển nhiên là không, dù sao cũng sẽ không, hắn còn không bằng đánh cược một lần, cược gia gia hiểu được quan trường không thể tự chủ được, cũng phải nhập gia tùy tục, cược gia gia sau khi nhập chủ Binh bộ nha môn, cần mượn sức một đám người cũ binh nghiệp, miễn cho bị đám kinh quan huân quý xa lánh. Đến lúc đó tứ cố vô thân, tình thế bức bách, nói không chừng cái tên thứ nhất gia gia nhớ tới, chính là quận thủ bản địa.”
Diêu Trấn cười khổ không thôi.
Trần Bình An vẫn chưa nói chen vào, nhưng hai ông cháu nguyện ý trước mặt người ngoài nói những quy củ quan trường vòng vo này, Trần Bình An chỉ coi là một môn học vấn ngàn vàng khó mua, nghe vào tai là được.
Chỉ cần qua Mai Hà vắt ngang bản đồ Đại Tuyền, chẳng khác nào đi hết một nửa con đường bắc thượng.
Đội ngũ Diêu gia hoàng hôn hôm nay ngủ lại ở một tòa dịch quán bờ nam Mai Hà, cách Mai Hà chỉ nửa dặm đường, Diêu Trấn kéo Trần Bình An cùng đi bờ sông ngắm cảnh giải sầu.
Mới vừa rồi trên bàn cơm nói tới món mặn, cá chép Mai Hà là nhất tuyệt, cá chép trong dòng sông lớn này, vảy vàng đuôi đỏ, vô luận là hấp, đường dấm chua hay là nướng đều không có chút vị tanh mặn nào, ngon đến cực điểm, là một trong những cống phẩm của vương triều Đại Tuyền.
Đáng tiếc tòa miếu thủy thần Mai Hà danh chấn triều dã nọ cách dịch trạm và cửa ra hơi xa, cách hơn ba trăm dặm, trong lịch sử văn nhân nhà thơ mấy nước đều từng lưu lại nét bút quý giá ở trên tường tòa miếu thuỷ thần đó, sớm nhất có thể ngược dòng đến sáu trăm năm trước, thậm chí còn có rất nhiều đại văn hào thời đại khác nhau thi từ phụ xướng, kẻ trước người sau, một hỏi một đáp, hợp nhau lại tăng thêm sức mạnh, cùng với âm thầm phân cao thấp chung một đề tài, lại thêm nhân vật nổi tiếng giới văn sĩ đời sau đánh giá, khiến một tòa miếu thuỷ thần rạng rỡ tỏa sáng, văn thải sáng lạn, văn vận nồng đậm, quả thực so với văn miếu thành Thận Cảnh còn khoa trương hơn.
Đội ngũ tản bộ chia làm ba nhóm người, Diêu Trấn và Trần Bình An cầm đầu sóng vai mà đi, Bùi Tiền cầm gậy leo núi đi theo phía sau một chút.
Hai gã cung phụng Đại Tuyền đảm đương tu sĩ theo quân, ở cùng một chỗ với “ba Chi” Diêu thị.
Hai vị tu sĩ, là một đôi thầy trò đạo môn, bởi vì lần này tiềm hành, không mặc đạo bào bắt mắt, ngược lại đeo yêu đao đồng phục của biên quân, giấu tai mắt người ta. Dọc theo đường đi, thầy trò hai người xa cách mọi người, đạo sĩ trẻ tuổi mặt như quan ngọc, khí chất ôn hòa, như là một vị quý công tử từ gia đình cuộc sống xa hoa đi ra.
Ngụy Tiện, Chu Liễm, Lô Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên bốn người hiếm hoi được cùng nhau lộ diện.
Trong lòng Diêu Trấn thích ở chung với Trần Bình An, tuy đại đa số thời điểm Trần Bình An đều không nói chuyện gì cả, lão tướng quân ở trong gia tộc cùng với trong quân đều nghiêm túc, đến chỗ Trần Bình An, ngược lại nói nhiều hơn rất nhiều. Lúc này đang giới thiệu cho Trần Bình An cấp bậc sơn thuỷ thần linh của vương triều Đại Tuyền, trừ ngũ nhạc chính thần, thì lấy thủy thần Mai Hà này cao nhất, là một vị đại phủ quân, chẳng những có thể mở phủ đệ, quy cách còn ngang với phiên vương thế tục.
Chỉ là Thuỷ thần phủ quanh năm đóng cửa, thủy thần Mai hà gần như không tiếp xúc lui tới với người đời, hai trăm năm qua, chỉ có ít ỏi vài lần hiển lộ chân thân, trên đại thể luôn như giao long mây mù, như ẩn như hiện. Bởi vì hương khói quá mức cường thịnh, còn hơn ngũ nhạc thần linh cao thượng chính thống nhất, gặp mỗi hội chùa, mười mấy vạn người từ nam bắc hội tụ ở bờ Mai Hà, khiến tòa kim thân thần tượng kia thuỷ thần miếu cung phụng, quanh năm suốt tháng đều như là ở trong hơi nước.