Chương 1121: Vì sao chỉ có kiếm tu

Vì sao chỉ có kiếm tu

Chương 1121

Tối nay nó lại không chút hồi hộp thua thêm một trận, nhanh chóng mãnh liệt rút lui về hướng thượng du.

Nữ tử nhỏ lùn thấy nó hạ quyết tâm, chỉ cần mình đuổi giết không thôi, nó sẽ lên bờ gây họa dân chúng, lúc này mới căm giận thu tay lại.

Cây thương sắt kia sớm rơi vào đáy sông trong đại chiến, nàng thu đao kiếm vào vỏ, tìm được món binh khí tiện tay nhất đó, hùng hùng hổ hổ, thân hình chợt lóe rồi biến mất, quay về Bích Du phủ.

Chung Khôi lúc này mới cùng nhau hiện thân với Trần Bình An.

Hai người lên bờ đi về phía miếu thủy thần trên núi.

Dân chúng tới đây chờ đợi mở cửa thắp hương thế mà có gần ngàn người, chân núi đỗ đầy xe ngựa và la, cho nên ngoài miếu bày rất nhiều sạp ăn khuya, cộng thêm vừa rồi hiện tượng lạ ở khúc sông thượng du, mỗi người hưng phấn không thôi.

Chung Khôi và Trần Bình An nhìn những tấm bia văn bạch ngọc kia, từng khối mọc lên như nấm.

Phần nhiều là văn cầu mưa của các đời hoàng đế Đại Tuyền và quan viên địa phương, trong đó còn có một số nội dung tương chiếu tự kể tội mình, cùng với văn tạ mưa sau khi cầu mưa thành công. Những bia văn đó Trần Bình An đọc rất nhanh, đảo qua, Chung Khôi đã sớm đi chỗ trước nhất rừng bia, ngồi trên đất, nhìn một tấm bia đá cổ xưa mài mòn nghiêm trọng, bi văn chỉ còn sót lại mấy chục chữ, nội dung đứt quãng, thiếu rất nhiều văn tự.

Trần Bình An tới bên cạnh Chung Khôi, phát hiện là một bài thơ, cũng không kí tên lạc khoản, đại khái là năm tháng dài đằng đẵng, gió thổi dầm mưa dãi nắng, chỉ để lại ước chừng một nửa văn tự.

Thiên địa lung, nhật nguyệt cổ… Sơn hà tiều tụy thảo mộc khô, thiên thượng khoái hoạt nhân tố khổ. Phược dĩ thiết trát tống phong phủ, khu lôi công, dịch lôi điện, tu tẩu thiên địa gian, phong vân tự thôn thổ… Thiện thần vũ, nhất tích thiên thượng kim bình thủy, mãn không phi tuyến nhược ky trữ… Tảo khước thiên hạ thử.

Chung Khôi hỏi: “Có thể nhìn ra chút gì không?”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Nhận được mặt chữ mà thôi.”

Chung Khôi cảm khái nói: “Tiên sinh từng nói, văn tự tấm bia đá này, thật ra là một thiên khẩu quyết tu chân đạo môn thất truyền đã lâu.”

Trần Bình An hỏi: “Vậy ngươi nhìn ra bí quyết rồi?”

Chung Khôi nghiêm trang nói: “Nhận được mặt chữ mà thôi.”

Trần Bình An cười ha ha.

Hai người đứng lên, cửa chính từ miếu bên kia kín người hết chỗ, Chung Khôi thầm oán: “Vì ngươi, ta xem như không được đốt nhang đầu rồi?”

Nhưng Chung Khôi rất nhanh thôi liền bất đắc dĩ nói: “Cửa sau bên kia, khẳng định sớm có quan viên hoặc quyền quý đang chờ, cánh cửa nhỏ đó sẽ mở sớm hơn cửa chính bên này một hai khắc đồng hồ, cho nên dân chúng bình thường ngoài miếu bên này, mặc ngươi đợi vài ngày vài năm, chỉ cần không đi phía sau, có thể khiến người trông miếu tự mở cửa sau, đời này cũng không được đốt nén nhang đầu.”

Trần Bình An do dự nói: “Quê nhà ta bên kia, có bốn chữ phật ngữ, gọi là mạc hướng ngoại cầu.” (đừng cầu xin bên ngoài)

Chung Khôi ừm một tiếng, “Lời này cực diệu. Phật gia chú ý một chính tín, chính là muốn người ta hết lòng tin theo chính pháp chi tâm. Về chuyện nén hương đầu, thật ra là rất nhiều khách hành hương trên đời hiểu lầm, đốt nén hương đầu, không phải nén nhang đầu tiên vào miếu thắp hương trong lư hương, tựa như ngươi nói ‘mạc hướng ngoại cầu’, nén hương đầu chỉ là hương đầu của bản thân từng người thành tâm, nén hương đầu cuộc đời này, năm nay, tháng này, đều là nén hương đầu.”

Trần Bình An gật đầu nói: “Có đạo lý.”

Chung Khôi cười nói: “Ngươi cho rằng trở thành quân tử thư viện rất dễ dàng sao? Học vấn cần rất lớn mới được.”

Trần Bình An hỏi: “Vậy ngươi làm một bài thơ cho ta được không? Đề mục chính là xem văn bia cầu mưa có cảm khái? Ta thấy văn nhân trên giấy bút thường xuyên có hành động này, ngươi thử xem?”

Chung Khôi ngẩng đầu nhìn trăng, “Kim dạ nghi thượng sơn hạ thủy, nghi đăng môn phóng phủ, nghi cận thần kỳ, duy độc bất nghi ngâm thi (Tối nay nên lên núi xuống nước, nên tới nhà thăm phủ, nên gần thần linh, riêng chỉ có không nên ngâm thơ).”

Trần Bình An lại cười ha ha.

Chung Khôi thẹn quá hóa giận, “Trần Bình An, ngươi nhàm chán như vậy à.”

Chung Khôi cười hê hê, hỏi: “Có muốn theo ta cùng đi Bích Du phủ một chuyến, đó là thuỷ thần cung tương lai, rất hiếm có, ở toàn bộ Đồng Diệp châu cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu vận khí tốt, ngươi còn có thể nhìn thấy vị thủy thần Mai Hà nương nương kia…”

Trần Bình An nói: “Mới vừa rồi không phải từng thấy sao?”

Chung Khôi vỗ trán, chỉ là cái vỗ này, đã khiến hắn hiện ra linh quang, “Cơ duyên! Cơ duyên ngươi lần này âm thần dạ du, nói không chừng ngay tại Bích Du phủ và trên người nàng!”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Thôi, ta phải nhanh chóng trở về.”

Chung Khôi vẻ mặt gặp quỷ, trên đời còn có người không coi cơ duyên ra gì như vậy?

Chân núi bên kia ầm ầm, Chung Khôi kéo lấy Trần Bình An, “Chuyện phiền toái đến rồi, đi xem.”

Bà lão trông coi tòa từ miếu này, cùng một vị lão tu sĩ trú miếu tiên phong đạo cốt sóng vai đứng ở chân núi, cản đường một vị thiếu nữ áo trắng lên núi.

Dân chúng chỗ ăn khuya xa xa chỉ trỏ.

Thì ra sắc mặt nữ tử thể hiện ra bệnh trạng trắng bệch, không chỉ như thế, tuy nhìn như quần áo không khác gì dân chúng, nhưng nhìn kỹ, trên đường phía sau nàng đi tới đây, như một cái giỏ trúc luôn bị rò nước, trên đường ướt sũng, dấu vết rõ ràng.

Bà già cầm gậy chống đầu rồng gõ mạnh xuống đất, cười lạnh nói: “Thủy quỷ nho nhỏ, cũng dám mạo phạm miếu thuỷ thần nương nương, tự tìm đường chết!”

Lão tu sĩ cười nói: “Vốn là một con ác quỷ dưới nước, cái gọi là đường chết, tựa như không quá thỏa đáng.”

Bà già cười âm trầm, nhìn thẳng thủy quỷ Mai Hà đại nghịch bất đạo này.

Nhóc con mà thôi, một phát gậy chống hạ xuống có thể hồn phi phách tán, đánh chết nó, cũng coi như một công đức.

Nữ tử thủy quỷ kia nơm nớp lo sợ, cắn cắn môi, cố lấy dũng khí, nhìn về phía hai vị đại nhân vật cao cao tại thượng, nàng rụt rè mở miệng nói: “Lão thần tiên trông miếu, vị tiên sư này, ta tới đây là vì tìm kiếm một người đọc sách, hắn nói có thể giúp ta giãy thoát hà yêu trói buộc, không cần tiếp tục vẽ đường cho hươu chạy…”

Bà già khẽ nhíu mày, “Nói đùa! Ngươi vô cớ lên bờ, nhất định là âm mưu quỷ kế của hà yêu kia!”

Lão tu sĩ vuốt râu cười nói: “Ta đến hay là ngươi đến?”

Bà già nắm chặt gậy chống, muốn đánh chết con quỷ này.

Lại phát hiện gậy đầu rồng chết sống không nhấc lên được, kinh hãi quay đầu, nhìn thấy một thư sinh khuôn mặt mang nụ cười, nói với bà: “Có chuyện từ từ nói, vị cô nương này không nói dối, ta quả thật từng đáp ứng nàng việc này, nàng dám mạo hiểm bị thủy yêu tra tấn, lên bờ tìm ta là rất không dễ dàng, nhỡ đâu ta là kẻ lừa gạt ăn nói lung tung, nàng mười năm trăm năm về sau liền thê thảm rồi, nói không chừng phải trở thành bấc đèn hồn phách dưới đáy Mai hà, ở trong nước thiêu đốt mãi đến khi hồn phách tan hết, loại tra tấn này, so với bất cứ khổ hình nào của nhân gian cũng đáng sợ hơn.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset