Chương 1122
Chung Khôi cười nói với vị nữ quỷ lúc trước bị mình túm tóc: “Cô nương thật can đảm, ánh mắt rất tốt. Tâm nguyện này, ta giải quyết giúp ngươi là được! Chỉ cần ngươi dám lên bờ, ta tranh thủ ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai của ngươi cũng xin thử…”
Sắc mặt bà già đỏ lên, cũng chưa thể hoạt động gậy chống đầu rồng trong tay chút nào, thẹn quá hóa giận nói: “Thằng nhãi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? ! Ngươi muốn ở dưới mí mắt thuỷ thần nương nương, bao che thủy quỷ dưới trướng con hà yêu kia? !”
Lão tu sĩ ánh mắt âm trầm, lời lẽ ngoài miệng càng thêm hiểm ác, “Người này bụng dạ khó lường, nói không chừng là muốn nội ứng ngoại hợp, giúp hà yêu mưu hại thuỷ thần nương nương của chúng ta.”
Chung Khôi ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là nhìn chằm chằm vào mắt vị thủy quỷ kia.
Trong mắt nàng có sợ hãi, hối hận, còn có một tia áy náy đối với thư sinh thất chí trước mắt.
Chung Khôi cười gật đầu, “Chỉ dựa vào phần thiện tâm này của ngươi, dù là tiên sinh quở trách, ta cũng phải cho ngươi ngoại lệ một lần, ít nhất ở trước người Chung Khôi ta, thiện có thiện báo, chẳng phân biệt nhân quỷ thần quái. Cô nương, xin chờ một lát.”
Chung Khôi đưa tay nhẹ nhàng giật xuống, gậy chống đầu rồng nặng tới trăm cân kia thế mà đóng đinh thẳng tắp xuống mặt đất, không còn tung tích, vỗ một cái đánh cho bà lão trông miếu kia ở không trung xoay tròn mấy chục vòng, ngã ở cách mười mấy trượng, lại một chưởng đánh cho lão tu sĩ kia một hơi ngã xuống Mai Hà.
Trần Bình An mỉm cười nói: “Hợp tình hợp lý, nhưng có chút không nói lễ nha.”
Đây là điều lúc trước Chung Khôi ở quán trọ nói với hắn.
Chung Khôi cười ha ha nói: “Để tay lên ngực tự hỏi thôi.”
Thu hồi nụ cười, Chung Khôi vẻ mặt vô lại nói: “Chiếm lý là được rồi, chữ Lễ này quá lớn, ta chỉ là quân tử, không phải thánh nhân, tạm thời còn không dùng tới.”
Nữ quỷ Mai Hà kia há hốc miệng.
Nàng đoán ra thư sinh trước mắt là một vị luyện khí sĩ đạo hạnh không cạn, nhưng tuyệt đối không ngờ được có thể một chưởng một người, đánh cho hai vị lão thần tiên kia không có sức chống đỡ.
Chung Khôi khí thế hùng hồn, sải bước về phía trước, hai tay áo tụ gió, đứng thẳng ở trước người nữ quỷ, trầm giọng nói: “Báo ra tên họ, quê nhà, ngày sinh tháng đẻ!”
Nữ quỷ nghe theo toàn bộ.
Chung Khôi gật gật đầu, ra hiệu tự mình biết, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng đặt ở chỗ mi tâm trán nữ quỷ, lạnh nhạt nói: “Ta, thư viện Đại Phục, quân tử Chung Khôi.”
Trần Bình An phát hiện trừ hắn cùng nữ quỷ, tựa như toàn bộ dân chúng ngoài miếu thuỷ thần đều lâm vào yên lặng, dòng sông thời gian xuất hiện tạm dừng ngắn ngủi.
Chung Khôi chậm rãi nói: “Ở đây chiêu cáo Phong Đô, nữ tử này đi hướng âm minh, vạn quỷ không thể xâm phạm, Diêm La không thể làm nhục, đủ loại nghiệp chướng xóa bỏ, ta đến nhận, thả nàng chuyển thế, được phúc báo lớn.”
Trần Bình An đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trăm trượng trên không Mai Hà mây đen dày đặc, che khuất trăng sáng, mơ hồ có đầu của một vị âm minh quỷ vật lớn như ngọn núi mơ hồ hiện lên, khí thế kinh người, bộ dáng không khác gì trên một số bức họa cuộn tròn tiên gia nào đó trên núi vẽ quỷ sai phẩm cấp cao nhất của Phong Đô, sau đó biển mây càng thêm dày nặng, trầm xuống, phủ kín nước Mai Hà. Vị quan lại âm phủ trong truyền thuyết kia từ trong sương mù đen chậm rãi đi ra, sau khi lên bờ rất nhanh liền dừng bước. Hắn cúi đầu, trên đầu là mũ quan minh phủ, ôm quyền nói: “Cẩn tuân pháp chỉ!”
Theo hắn nâng tay ôm quyền có tiếng vang rào rào, thì ra đôi cánh tay hắn quấn quanh hai sợi xích sắt, rủ mãi đến trên mặt đất.
Chung Khôi thu hồi ngón tay.
Nữ quỷ bắt đầu thần hồn tiêu tán, như những con đom đóm, ùn ùn bay về hướng quỷ sai đứng ở bờ sông.
Nàng khóc không thành tiếng, nói: “Cảm ơn Chung công tử, hy vọng kiếp sau có thể báo được ân lớn.”
Chung Khôi cười xua tay nói: “Không cần, đừng dây dưa quan hệ với ta, đời sau an tâm làm thiên kim tiểu thư của ngươi.”
Nữ quỷ cuối cùng được vị đại quỷ sai Phong Đô cùng loại sứ tiết tuần thú kia mang đi, sương mù đen của Mai Hà cùng mây đen không trung bỗng nhiên cuốn đi tiêu tán.
Phút cuối cùng, quỷ sai kia cố ý vô tình liếc âm thần Trần Bình An.
Chung Khôi lau mồ hôi ở trán, phun ra một ngụm khí đục nặng nề, quay đầu hướng Trần Bình An nhắc nhở: “Âm thần này của ngươi quả nhiên bất thường, thế mà có thể không chịu áp chế, chẳng lẽ ngươi trước kia từng đi dòng sông thời gian? Điều đó không có khả năng nhỉ?”
Trần Bình An chưa trả lời vấn đề này, chỉ là nói: “Ta cảm thấy Cửu Nương hẳn là sẽ thích ngươi.”
Chung Khôi mắt sáng ngời, “Ngươi thật cảm thấy như vậy? !”
Trần Bình An mỉm cười nói: “Khách khí với ngươi một phen, đừng coi là thật.”
Chung Khôi cười khổ không thôi, sau đó lẩm bẩm: “Bút tích không hợp quy củ bực này, thật sự ta làm được rồi?”
Chung Khôi đột nhiên nghiêng đầu, lấy lòng bàn tay vuốt ve cằm, chậc chậc nói: “Ta thực trâu bò, nam tử tướng mạo anh tuấn lại có bản lãnh như ta, không gặp nhiều đâu.”
Trần Bình An gật đầu phụ họa: “Còn có thể viết vè, làm tiên sinh phòng thu chi.”
Chung Khôi ca thán một tiếng, “Nói chuyện phiếm với ngươi, thực nhàm chán.”
————
Bích Du phủ không xây dựng ở bờ Mai Hà, mà là ở trong thung lũng, cách nước sông mười mấy dặm, cộng thêm đoạn sông này hai bờ sông đường núi không thông, dãy núi trùng điệp, hiếm thấy dấu chân người, toàn bộ quan viên địa phương muốn bái phỏng Bích Du phủ là một công việc vất vả, cũng may thuỷ thần nương nương thần long thấy đầu không thấy đuôi, miễn đi rất nhiều vất vả cho bọn họ, phủ đệ của rất nhiều sơn thuỷ thần kỳ địa phương, quan phụ mẫu châu quận một năm một lần tới cửa hàn huyên, sớm là lệ thường của quan trường.
Thầy trò hai người Kim Đỉnh quan, Doãn Diệu Phong cùng Thiệu Uyên Nhiên là người tu hành, đương nhiên sẽ không cảm thấy có gì khó xử. Tới trước cửa chính Bích Du phủ, Doãn Diệu Phong cao giọng báo ra danh hiệu, trừ thân phận cung phụng vương triều Đại Tuyền, còn báo ra sư môn Kim Đỉnh quan. Không có cách nào khác, thủy thần Mai Hà nương nương tính tình quái, tu sĩ Đại Tuyền đều từng nghe nói, Doãn Diệu Phong sợ mình nếu không nói ra Kim Đỉnh quan, Bích Du phủ đêm nay có khả năng sẽ không mở cửa.
Nhưng vị Bảo Chân đạo nhân này vẫn nghĩ lầm rồi.
Cho dù hắn đã báo ra Kim Đỉnh quan cùng thân phận sư tổ Thiệu Uyên Nhiên, Bích Du phủ vẫn đóng chặt cửa chính, ngay cả tạp dịch trông cửa gác cổng cũng chưa lộ mặt.
Vẻ mặt Doãn Diệu Phong không vui, lại không thể không nén giận, một lần nữa khẩn cầu thủy thần Mai Hà mở cửa gặp một lần, còn nói ra mình mang theo mật chỉ của hoàng đế bệ hạ.
Thiệu Uyên Nhiên thì càng thêm tò mò, rốt cuộc sư phụ là vì việc lớn gì, mới làm hại hai người bọn họ ăn bữa canh đóng cửa này.
Trong phủ đệ to lớn diện tích hơn trăm mẫu, trong một đại sảnh đèn đuốc huy hoàng, có nữ tử nhỏ lùn giẫm một chân trên băng ghế, vùi đầu ăn bát mỳ kia trên bàn.
Nói chính xác, là một chậu to.
So với hai cái đầu của nàng còn lớn hơn.
Chính là mỳ lươn chiên.