Chương 1139
Thấy Lô Bạch Tượng không muốn nói chuyện với mình, ý cười của Chu Liễm càng đậm thêm.
Hai người thầy trò đạo môn ngồi ở góc xó, Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên liếc nhau, đều không nói lời nào.
Nhưng trong tâm hồ hai người đều có tiếng nói vang lên.
Thiệu Uyên Nhiên húp một bát cháo nhỏ, lấy tiếng lòng dò hỏi: “Hiện tượng lạ sau nửa đêm của miếu thủy thần Mai Hà, có thể có liên quan với người này hay không?”
Doãn Diệu Phong đáp: “Không nói chắc được. Theo lý mà nói, khả năng không lớn, dù sao vị thuỷ thần nương nương kia đưa tới thiên địa cảm ứng, là đại khí tượng kết thành Kim Đan, quân tử Chung Khôi cũng chưa chắc có năng lực để có thể giúp bà ta đôi chút. Chỉ là vị Trần công tử lai lịch không rõ này, thật sự là không thể đo theo lẽ thường được, chúng ta không cần để ý tới, chỉ cần không phải tự nhiên đâm ngang, chúng ta cũng có thể báo cáo kết quả công tác với Đại Tuyền Lưu thị. Bích Du phủ thăng cung hay không, đều có một vị quân tử thư viện, đã là vạn hạnh, hôm nay thủy thần Mai Hà dựa vào bản lãnh của mình để lên cấp, đêm qua chúng ta tới cửa bái phỏng một chuyến, thật ra cũng có thể lấy ra để nói, thơm lây chút, nói không chừng vi sư có thể giúp ngươi lấy được một phần lợi ích.”
Thiệu Uyên Nhiên gật gật đầu. Khóe mắt liếc nữ Diêu thị đeo nón che thêm một lần, không nói gì nữa.
Diêu Tiên Chi và Diêu Lĩnh Chi tuy là con cháu đích hệ Diêu gia, hơn nữa được coi trọng, nhưng đều không có tư cách ngồi ở cùng bàn với gia gia Diêu Trấn, ba chỗ ngồi, đều là lính già theo Diêu Trấn chinh chiến hơn nửa đời người, không quan hệ phẩm cấp cao thấp. Diêu Trấn coi là đương nhiên, ba vị lính già trải trăm trận cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Diêu Tiên Chi nháy mắt mấy cái về hướng Diêu Lĩnh Chi, bĩu bĩu môi.
Diêu Lĩnh Chi hỏi: “Làm gì vậy?”
Diêu Tiên Chi hạ thấp giọng, “Ngươi nói Trần công tử có phải gặp kẻ đui mù, đi trảm yêu trừ ma đại sát bốn phương hay không? Ngươi nghĩ đi, Trần công tử bằng vào sức một người, đánh cho yêu ma vài trăm dặm của Mai Hà, con nào cũng quỷ khóc sói tru, cảnh này, có phải có khí khái anh hùng hay không?”
Diêu Lĩnh Chi tức giận nói: “Ngươi còn chưa ngủ tỉnh à, thích nằm mơ giữa ban ngày?”
Diêu Tiên Chi nhướng mày nói: “Ngươi cảm thấy Trần công tử làm được không?”
Diêu Lĩnh Chi nói: “Ta là cảm thấy Mai Hà không nhiều quỷ mị như vậy, dù sao có miếu thủy thần trấn áp.”
Diêu Tiên Chi cười ha ha nói: “Ta đã nói mà, thật ra trong đầu ngươi cũng tin tưởng Trần công tử có năng lực này.”
Diêu Lĩnh Chi trừng mắt, “Húp cháo của ngươi đi!”
Diêu Tiên Chi vui vẻ cười nói: “Hôm nay cháo đặc biệt ngon!”
Thiếu niên nhà ai, không ngưỡng mộ chân hào kiệt.
————
Trần Bình An đột nhiên bừng tỉnh, sau khi từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.
Trần Bình An ngồi suy nghĩ cẩn thận một phen, mới hơi yên tâm vài phần. Trong trí nhớ, chỉ nói trình tự của Văn Thánh lão tiên sinh, không đề cập quá nhiều về chuyện tranh ba tư, cũng không nói nhiều về Tề tiên sinh. Nhưng dù vậy, đợi lát nữa gặp thủy thần nương nương Mai Hà, vẫn phải nhắc nhở vài câu, đóng cửa lại tán gẫu, có thể nói năng hành động không kiêng kỵ, mở cửa thì không đàm luận việc này nữa, bằng không Trần Bình An hắn một đi không trở lại, sớm quay trở về Bảo Bình châu, thuỷ thần nương nương ngươi lại là Bích Du phủ và từ miếu kim thân đều không thể chuyển khỏi ổ được.
Liếc đôi giày kia dưới giường, sửng sốt một phen, thế mà lại là mũi giày đặt hướng vào trong. Trần Bình An lắc đầu, tốt, sợ ta không biết là ngươi hỗ trợ cởi giày? Thật sự là cực kỳ thông minh, vì sao không muốn dùng thêm trí thông minh vào việc đọc sách?
Sau khi rời khỏi phòng, Trần Bình An đứng ở trong sân, nhắm chừng là cuối giờ Thìn, đội ngũ Diêu gia hẳn là đã sớm lên đường, hắn và Bùi Tiền cần tăng tốc chạy đi, không đề cập tới ba trăm dặm đường thủy Mai Hà đi dịch quán, đã trì hoãn hơi một canh giờ rồi.
Nhưng bữa rượu Thủy Hoa ủ trăm năm đêm qua, sau khi uống, lúc này thần thanh khí sảng, hơn nữa thân thể sau trận đại chiến quán trọ đã khỏi gần hết, tâm cảnh càng thoải mái tự nhiên, tựa như một gian phòng cũ, tích góp quá nhiều vật thượng vàng hạ cám, cho dù chủ nhân đều coi là bảo bối, nhưng nếu là ngày nào đó thu thập chỉnh tề, rồi liếc mắt nhìn lại, khẳng định sẽ càng thêm thuận mắt.
Bên kia cửa sân có một vị nữ tỳ trẻ trung đang đứng, chính là thủy quỷ tối qua dẫn Bùi Tiền xem ảnh bích phủ đệ, nàng cười rạng rỡ về hướng Trần Bình An, “Trần công tử, nương nương muốn ta ở bên cạnh chờ, chờ công tử tỉnh dậy sẽ dẫn đi tới sảnh lớn đêm qua uống rượu.”
Trần Bình An cười bước nhanh tới, hỏi: “Tiểu nha đầu kia ta mang đến đây?”
Tỳ nữ hé miệng cười, cẩn thận tìm từ, giải thích: “Vị tiểu thư đó thức dậy sớm hơn chút, chỉ ngủ không đến một canh giờ đã tỉnh, sau đó ta mang theo cô ấy đi dạo Bích Du phủ một chuyến, tiểu thư hoạt bát lanh lợi, mọi người trong phủ rất thích.”
Trần Bình An do dự một phen, vẫn hỏi trắng ra: “Nó không đòi Bích Du phủ các ngươi cái gì chứ?”
Tỳ nữ vội vàng lắc đầu nói: “Không có không có, thật sự không có.”
Lại là người không biết nói dối.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Nó đòi cái gì, nếu là quá quý trọng, chúng ta sẽ không mang đi, nếu là vật tầm thường, ta có thể trả tiền.”
Tỳ nữ thấp thỏm nói: “Cô ấy chỉ xin chút bút giấy Bích Du phủ mua từ trên phố, nói là từ hôm nay trở đi cô ấy muốn học tập vẽ bùa, còn nói số tiền này, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ trả lại cho Bích Du phủ. Trần công tử, chỉ là chút bút giấy tầm thường, thực không đáng tiền, khẩn cầu công tử đừng trách cứ tiểu thư, không bằng công tử coi như là ta tặng quà cho tiểu thư? Công tử không biết, đã nhiều năm ta chưa giao tiếp với con người, tiểu thư đồng ý nói chuyện phiếm với ta, ta rất vui vẻ, vui như Tết lúc ta vẫn còn là người sống.”
Trần Bình An cười nói: “Vậy ta coi như là ngươi tặng cho nó, nhưng đến lúc đó ta bảo nó nói tiếng cảm ơn với ngươi.”
Tỳ nữ cười rạng rỡ, nghiêng người nhún chân hành lễ, “Công tử rất biết nghĩ cho người khác, hy vọng về sau có thể thường xuyên đến Bích Du phủ chúng ta làm khách.”
Nhìn thấy Bùi Tiền, khuôn mặt của cô bé sáng lạn.
Trần Bình An hỏi: “Không có gì muốn nói?”
Bùi Tiền trừng mắt nhìn nữ quỷ phía sau Trần Bình An, hầm hừ từ trong tay áo lấy ra một cây bút lông chữ nhỏ bằng lông thỏ, sau đó nhấc lên áo khoác, thì ra mang một xấp lớn giấy Tuyên Thành cất giấu bên người.
Nó vội vàng nói: “Ta đã nói với Huyên Hoa tỷ tỷ, giấy bút này là ta mượn Bích Du phủ, sau này nhất định sẽ trả tiền! Chỉ là sợ ngươi không đồng ý nên ta đã giấu đi.”
Trần Bình An hỏi: “Cho dù tương lai ngươi kiếm được tiền rồi, biết Bảo Bình châu cách Đồng Diệp châu bao xa không? Sau này làm sao mà trả? Nếu như để độ thuyền tiên gia hỗ trợ gửi đưa, khoản tiền đó, ngươi cũng có thể mua được tòa nhà ở kinh thành Nam Uyển quốc. Ngươi cam đoan có thể kiếm được nhiều bạc như vậy?”
Bùi Tiền vẻ mặt hoang mang.