Chương 1143
Tuy ngoài mặt chỉ là một khẩu quyết luyện hóa đồ vật, thật ra là nói ngũ hành đại đạo, nội dung văn tự sạch sẽ tinh vi, tôn chỉ cao xa. Bởi vì thuỷ thần nương nương ngộ được từ trong một tấm bia văn cầu mưa, nên nàng lợi dụng ngũ hành chi thủy làm mở đầu, để trình bày đại khái mạch lạc, thủy, trong ngũ tạng thận chủ thủy, ngũ quan là tai, ngũ giác là tiếng, năm ngón tay là ngón út, là nước bọt trong năm loại dịch, năm âm là nốt Vũ (1), ngũ chí là sợ, ngũ tự là Tỉnh, chủ thần là Huyền Vũ phương Bắc.
(1) Vũ: một âm trong ngũ âm thời cổ, tương đương với số 6 trong giản phổ, ứng với nốt La.
Mạch lạc rõ ràng, đề cập khí phủ khiếu huyệt, cụ thể nên luyện hóa như thế nào, ở mặt trái ngọc giản, thuỷ thần nương nương đều có giải thích chi tiết. Nàng có thể nói là không biết thì thôi biết sẽ nói hết, ngay cả chuyện môn đạo quyết tiên gia này có thể luyện hóa kim thân và hương khói, cũng nói rõ với Trần Bình An ở mặt trái ngọc giản.
Trần Bình An đọc mà kinh tâm động phách, mới biết được trên bia văn khắc dấu “Một giọt thiên thượng kim bình thủy”, thâm ý sâu sắc, là nói khẩu quyết sau khi tu hành đại thành, công hiệu quả thực chẳng khác nào là mang cả viên Kim Đan hòa tan thành thủy tinh, thấm nhuần lục phủ ngũ tạng, “phi tuyến đầy trời như khung dệt”, là liên kết hô ứng “Dịch lộ” kinh mạch trong thân thể con người, mà tứ thiên trong “Hóa tác tứ thiên lương, tảo khước thiên hạ thử” (2), lại đề cập đến Thanh Minh Thiên Hạ của Đạo gia, tầng bốn trong ngôi lầu cao bạch ngọc kinh, có thể lấy bốn loại đạo pháp giúp tu sĩ hàng phục tâm ma, cái này không phải bàng môn tả đạo, mà là phép chính tông nhất của Đạo gia, đây quả thực chính là con đường bằng phẳng thông thiên toàn bộ Nguyên Anh Địa Tiên tha thiết ước mơ, hành tẩu trong đó, chưa chắc nhất định thành công, nhưng tương đương Địa Tiên “sơn đăng tuyệt đỉnh”, dựng lên cây cầu để lên trời kia, tự dưng có thêm bốn lần cơ hội cam đoan sẽ không lầm đường lạc lối, thậm chí có thể quay về đường cũ, hơn nữa trong lúc tu hành, cũng có thể tẩm bổ cơ thể thần hồn, lợi ích bực này, ai không cực kỳ hâm mộ?
(2) Hóa thành bốn ngày mát mẻ, quét đi cái nóng trong thiên hạ.
Khó trách thuỷ thần nương nương nói thẳng pháp quyết này “vạn vật đều có thể luyện”, suy đoán cho dù là động phủ tiên gia hàng chữ ‘Tông’, đạo pháp quyết này cũng sẽ là trọng bảo sơn môn chỉ mình tông chủ có.
Trần Bình An nhắm mắt, ở trong lòng lẳng lặng ngâm nga năm ngàn chữ kia, hạ quyết tâm về sau không thể tùy tiện lấy ra ngọc giản nữa.
Không biết vì sao, Trần Bình An tay cầm ngọc giản, chỉ cảm thấy toàn thân mát mẻ, cả người thoải mái, thương thế lần trước ở quán trọ đã khôi phục lại với tốc độ cực nhanh.
Trần Bình An mở to mắt, ý thức được có chút kỳ diệu, chỉ là ngọc giản này rốt cuộc là loại mỹ ngọc nào, Trần Bình An không nhận ra, nghĩ về sau đến núi Lạc Phách sơn, có thể hỏi Ngụy Bách một chút.
Sau nửa đêm, một làn hơi nước chợt tràn ngập dịch quán, bao phủ trong đó, sương trắng mờ mịt, khiến Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên dứt khoát cắt ngang tọa vong thổ nạp, cùng lúc đi ra khỏi phòng, về phía vườn rừng bên kia.
Trần Bình An cũng dừng kiếm lô lập thung, mở cửa sổ, nhảy ra.
Rất nhanh sau đó, được vài vị tu sĩ đi theo quân vô cùng lo lắng nhắc nhở, người Diêu gia ở dịch quán ùn ùn khoác áo rời giường, đám lính lâu năm mặc giáp trụ cầm binh khí, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Trong phòng Chu Liễm một mảng tối đen, nhưng lão nhân lưng còng thật ra luôn quay quanh cái bàn, yên lặng đảo quanh, bước chân cực có chú ý.
Tùy Hữu Biên ngồi xếp bằng trên giường, mở mắt ra lại nhắm mắt lại.
Ngụy Tiện nằm thẳng tắp ở trên giường, hai tay nắm đấm chồng xếp ở bụng, không chút nhúc nhích.
Lô Bạch Tượng đi tới cửa sổ rồi dừng bước.
Rừng trúc bên kia, nhìn thấy vị khách không mời mà đến nọ, Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên nhẹ nhàng thở phào.
Bảo Chân đạo nhân cười ôm quyền chúc mừng: “Thuỷ thần nương nương kim thân đại thành, thật đáng mừng!”
Người đứng trước mắt, dáng người thấp bé, mặc một bộ đồ cáo mệnh hoa mỹ khác thường, chính là thủy thần Mai Hà từ Bích Du phủ vội vàng chạy tới.
Từ nay về sau, dù là quan chủ Kim Đỉnh quan đích thân tới nơi đây, gặp vị thủy thần Mai Hà tu vi tăng vọt này, cũng đã không thể đứng ở cao hướng xuống để nhìn nàng nữa, cần biết nếu là ở thủy vực Mai Hà kia, nhất là Bích Du phủ và phụ cận miếu thủy thần, thực lực vị nữ tử nhỏ lùn này tương đương một vị Nguyên Anh Địa Tiên.
Thuỷ thần nương nương cười nói: “Lần trước là Bích Du phủ ta chiêu đãi không chu toàn, thất lễ vạn phần, lần này ta đến, trừ một việc riêng, cũng muốn mời Doãn chân nhân sắp tới đi phủ ta làm khách, ta sẽ bồi tội với Doãn chân nhân, còn có Tiểu Thiệu chân nhân nữa.”
Bảo Chân đạo nhân thật sự có chút được yêu mà sợ.
Thứ nhất là đối phương tu vi nay đã khác xưa, cho dù thân ở nơi này, cũng có thể tính là một nửa Nguyên Anh đại lão rồi. Thứ hai Bích Du phủ đã đặt quan hệ với thánh nhân tương lai Chung Khôi kia, cho dù giũ bỏ Đại Tuyền Lưu thị không nhìn, triều đình cũng chỉ có thể bịt mũi tiếp nhận. Ba là thượng tầng Đại Tuyền đều biết vị thủy thần Mai Hà này tính tình thối, nàng nguyện ý tỏ thái độ như thế, Doãn Diệu Phong chỉ là một trong các cung phụng Lưu thị Long Môn cảnh, sao có thể không vừa kinh vừa sợ?
Dù là Thiệu Uyên Nhiên tâm cao khí ngạo, trên mặt cũng có ý cười chân thành.
Trần Bình An tới bên cạnh thầy trò hai người, trước vấn an bọn họ một tiếng, lúc này mới nhìn về phía vị thuỷ thần nương nương kia.
Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên biết điều rời khỏi, cùng lúc bảo lão tốt Diêu gia và tu sĩ đi theo quân đội đều không cần đề phòng như thế, Doãn Diệu Phong thuận thế vạch trần thân phận thủy thần Mai Hà.
Diêu Trấn cười hướng thuỷ thần nương nương ôm quyền từ xa.
Đủ loại lời đồn về Thủy thần Mai Hà, dù là ở biên cảnh cũng có không ít, tự nhiên hợp tính tình vị lão tướng quân này.
Thuỷ thần nương nương cũng ôm quyền hoàn lễ đối với Diêu Trấn, nói một câu ngay thẳng làm người ta dở khóc dở cười, “Ngày nào đó tướng quân cáo lão về quê, trở về biên quan, nhất định phải đi Bích Du phủ ta uống rượu, bao đủ!”
Diêu Tiên Chi và Diêu Lĩnh Chi, hầu như cùng lúc trợn trắng mắt.
Diêu Cận Chi đầu đội nón che, đứng bên cạnh Diêu Trấn, duyên dáng yêu kiều.
Cuối cùng thuỷ thần nương nương khẽ lật cổ tay, biến ra một vò rượu, vứt cho Trần Bình An, lấy tiếng lòng nói cho: “Cẩn thận cất giữ cái ngọc giản kia, bản thân ngọc giản chính là thứ tốt, bằng không đã sớm bị những văn tự đại đạo kia làm nổ tung rồi.”
Lời kế tiếp của thuỷ thần nương nương, thì không che giấu nữa, ai cũng nghe được, chỉ thấy nàng tùy tiện, hào sảng cười nói: “Dọc theo đường đi suy nghĩ, thiếu chút nữa đã muốn lấy thân báo đáp đại ân, may mà đi ta nhịn xuống, vò rượu Thủy Hoa này, lúc ta đến đã uống non nửa, vốn là muốn để cho bản thân thêm can đảm, chưa từng nghĩ sẽ vào dịch quán. Ta vẫn nhát gan, thật sự nói không ra được lời xấu hổ đó, Trần Bình An, thiếu một vị mỹ quyến như hoa như ngọc, có phải có chút tiếc nuối hay không? Ha ha, vừa vặn còn lại hơn phân nửa vò rượu ngon, liền mượn rượu giải sầu!”