Chương 1145
Con đường đi về phía bắc của đội ngũ Diêu gia gặp rất nhiều chuyện không biết nên khóc hay cười.
Một vị giang hồ hào kiệt có chút danh tiếng, xách một cây Bát Bảo linh lung thương rèn từ tinh thiết, mộ danh mà đến, nói muốn lĩnh giáo Diêu gia thương uy chấn biên quan.
Người này gọi bạn kéo bè, mười mấy người cưỡi ngựa gào thét mà tới, đồng loạt đứng ở trên đường cái, hắn ngồi cao trên lưng ngựa, rung một đóa hoa thương xinh đẹp. Thật ra không thể nói là công phu mèo ba chân, thân là võ phu hạng hai hạng ba, mười mấy năm công phu mài nước vẫn phải có, chỉ là loại người trong võ lâm này luận bàn quyền thuật, so với thiết thương Diêu gia đương nhiên không ở cùng một cảnh giới, kẻ sau trong tích tắc đã có thể phân ra sống chết.
Diêu Trấn lúc ấy ngồi trong thùng xe lật xem binh thư, chỉ cảm thấy buồn cười, chưa chấp nhặt với đám giang hồ hảo hán muốn nổi tiếng tới phát điên này. Diêu Cận Chi ra lệnh một tiếng, kỵ tốt Diêu gia im lặng tháo nỏ nhẹ, dọa đám người kia lập tức chạy ra khỏi đường cái, đợi đội ngũ Diêu gia đi xa, lải nhải, thầm oán thiết kỵ Diêu gia này là gối thêu hoa, có tiếng không có miếng, ngay cả kẻ tự tin đi ra đọ thương pháp cao thấp cũng không có.
Kết quả hôm đó đám người này liền bị quan phủ châu thành truy bắt quy án, đám không phải anh cũng không phải em nhất định phải ăn cơm tù.
Về sau còn có một vị dã tu hạ ngũ cảnh, tuổi không lớn, ngoài hai mươi, ý đồ trở thành cung phụng đi theo quân Diêu gia, lại không dám lỗ mãng, nói rõ ràng đại khái thân thế bối cảnh, cùng với thổi phồng vừa phải về thuật pháp thần tiên của mình, ngủ ngồi ngay tại bên ngoài dịch quán, ăn lương khô uống rượu dở, chờ xử lý. Diêu Trấn bảo người ta tặng một trăm lượng bạc cho hắn, dã tu đỏ mặt, nhưng vẫn nhận bạc mới rời khỏi.
Càng lúc càng gần thành Thận Cảnh, tin tức Diêu Trấn sắp đảm nhiệm Binh bộ Thượng Thư không chân mà chạy, truyền khắp triều dã.
Lại có một vị tu sĩ binh gia nghèo túng không được như ý, đang tuổi tráng niên, dáng người khôi ngô chặn đường đi, tuyên bố Diêu gia chỉ cần có người thắng được hắn, hắn lập tức cút đi. Sau đó Thiệu Uyên Nhiên liền lộ một chiêu, hắn liền cút đi.
Thật sự dẫn lên lòng hiếu kỳ của đội ngũ Diêu gia, là liên tiếp hai chuyện kỳ lạ sơn thần chạm nước, thuỷ thần lên núi.
Chẳng qua hai vị thần linh sơn thuỷ này, còn xa mới có thể so với thủy thần Mai Hà phẩm trật bực đó, là thần linh địa phương hạng kém nhất, sơn thần kia quản hạt địa giới phạm vi trăm dặm, thuỷ thần là hà thần phụ trách một dòng sông dài hai trăm dặm, hai bên sơn thủy liền nhau, quan hệ cũng không hòa thuận, thỉnh thoảng có ma sát, nhưng trước kia đều là đánh nhỏ quậy nhỏ, ở biên giới sơn thủy cách không mắng nhau mà thôi, kết quả gần đây bởi vì một vị khách hành hương lớn đổi mới môn đình thắp hương, từ sơn thần miếu đi sang từ đường thuỷ thần, quan hệ hàng năm mười vạn lượng bạc vào túi tiền ai. Tiểu sơn thần bảo một vị thổ địa dưới trướng ngầm đi khuyên bảo khách hành hương hồi tâm chuyển ý, không ngờ bị hà thần đụng phải, đánh cho thổ địa mặt xám mày tro, sơn thần nổi cơn giận dữ, trực tiếp vượt lãnh địa xuống nước, hai cây rìu lưỡi to lớn đánh cho mười mấy dặm nước sông nhấc lên sóng lớn ngập trời, dân chúng kinh hãi, thuỷ thần sao chịu nổi mất mặt như vậy, cuốn theo nước sông, ngược dòng lên núi, lao thẳng tới sơn thần miếu.
Đội ngũ Diêu gia lúc ấy vừa vặn ở gần bên bờ sông, hai vị cung phụng và tu sĩ theo quân Diêu gia liền bảo vệ Diêu Trấn cùng ba người họ Diêu đi xem náo nhiệt.
Trần Bình An đi theo giữa đoàn người, chỉ có Bùi Tiền và Chu Liễm theo ở bên cạnh.
Vì thế liền thấy được cảnh tượng hà thần quát tháo sơn thần miếu.
Hai bên chém giết một trận, sơn thần chiếm địa lợi, đánh hà thần trở lại dưới nước, hà thần liền một lần nữa khống chế nước sông đục ngầu, càng chiến càng dũng.
Ngươi tới ta đi, cùng thi triển thần thông, một ngọn núi tú lệ bị nước lớn bao phủ rối tinh rối mù, cây che trời gãy đổ vô số.
Ngoài chiến trường, thổ địa công và sơn tiêu tinh mị trên núi, lính tôm tướng cua cùng thủy quỷ người hầu bờ sông phất cờ hò reo, tên nào cũng khàn cả giọng, nhìn qua so với ra trận chém giết còn mệt hơn, hơn nữa phân cao thấp với nhau, bờ sông dựng lên trống lớn da đỏ, nổi trống trợ uy cho hà thần lão gia nhà mình, tiếng trống như sấm, trên núi liền nhanh chóng dọn ra một lá cờ xí cao tới mấy trượng, dùng sức vẫy, bay phất phới.
Thiệu Uyên Nhiên đứng ở bên cạnh Diêu Cận Chi, giải thích cho nàng tin tức sơn thuỷ thần linh, kể chuyện đầy thú vị, thiếu nữ Diêu Lĩnh Chi ở bên nghe say sưa, chỉ là không biết tỷ tỷ Diêu Cận Chi dưới nón che là tâm tư thế nào.
Bùi Tiền vội vàng ở bên bờ nhặt lấy đám cá sông vui vẻ kia, thế này thoải mái hơn quá nhiều so với chính bản thân nó đi câu cá.
Trò khôi hài này, bị một vị thành hoàng gia châu thành sắc mặt xanh mét cắt ngang, hắn cưỡi gió mà đến, lơ lửng giữa không trung, mắng hai vị thần linh xối xả.
Vị thành hoàng gia này mặc quan phục đặc chế của Đại Tuyền Lễ bộ, quan bổ tử (1) trước sau giống với lễ chế của quan viên dương gian, cụ thể phẩm trật gì, thì là hình ảnh đó, chỉ là quan phục thành hoàng gia giống nhau đều là màu đen, ý nghĩa là quân chủ nhân gian hành tẩu âm phủ, ước thúc đám đông quỷ mị âm hồn ban đêm lui tới. So sánh với dâm từ phân tán các nơi trong thiên hạ, nhiều lần cấm mà không hết, thành hoàng gia càng cần triều đình sắc phong, hơn nữa gần như không tồn tại tình huống “danh bất chính”, bất cứ một dòng họ nào nắm giữ quốc gia, đối với thành hoàng gia phải cắm rễ trong thành trì tự nhiên dễ dàng khống chế nhất, hơn nữa thành hoàng gia trời sinh trung thành đối với triều đình.
(1) Quan bổ tử: miếng vải được đính giữa ngực và giữa lưng của quan phong kiến.
Trần Bình An nhìn vùng sơn thủy này ồn ào, tâm cảnh bình thản.
So với những gì mình trải qua ở trấn nhỏ Long Tuyền cùng hai lần du lịch chứng kiến nghe thấy, hình ảnh trước mắt chung quy là đánh nhỏ quậy nhỏ, chưa nói tới buồn cười, chỉ là rất khó có một lần nữa leo lên núi Phi Vân quê nhà, cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy bao la hùng vĩ giang hà.
Chu Liễm đứng ở bên cạnh Trần Bình An. Trong bốn tùy tùng, người Diêu gia khắc sâu ấn tượng đối với người này, bởi vì so sánh với ba người còn lại, lão nhân lưng còng này thật sự quá giống một vị tùy tùng. Hơn nữa cũng đã nghe nói biểu hiện của bốn người trong chém giết ở quán trọ, mơ hồ biết nữ tử tuyệt sắc đeo kiếm là một vị Kiếm Sư, Lô tiên sinh diện mạo hiên ngang tông sư dùng đao, Ngụy Tiện như hũ nút một mình đã đủ giữ quan ải, chặn luyện khí sĩ hoàng thất quần công, mà tiểu lão đầu vẻ mặt hiền lành này ra tay hung tàn nhất, lúc đại chiến kết thúc, xung quanh chỗ lão nhân đứng, trên mặt đất đều là mảnh thi thể không trọn vẹn.
Chu Liễm chưa đi nhìn Trần Bình An.
Rất nhiều lúc, lòng người không cần dùng mắt để nhìn.