Chương 1147
Bùi Tiền chạy tới nói muốn ra ngoài đi dạo, Trần Bình An bảo nó đến hỏi Lô Bạch Tượng có đồng ý dẫn nó ra ngoài hay không, nếu không được, vậy thì thành thật ở lại trong phòng đọc sách. Lúc trước Trần Bình An cho nó quyển điển tịch Nho gia thứ hai, được Bùi Tiền ngâm nga thuộc làu, có lần nó còn mặt mày hăm hở nhảy nhót tới phòng của Trần Bình An, nói nó có thể thật sự đọc làu làu, Trần Bình An cầm sách, bảo nó thử xem, thế mà thật sự không sai một chữ, ngâm nga hơn ngàn chữ, sau đó Trần Bình An liền véo tai nó, bảo nó về phòng đóng cửa suy nghĩ, chỉ nói một câu đọc sách phải dụng tâm, ngươi coi là gió thoảng bên tai?
Lần đó Bùi Tiền tức giận trở lại phòng của mình, đứng ở trên ghế, quan sát quyển sách xấu xa kia trên bàn, ôm cằm, chau mày, dụng tâm? Ý tứ gì? Mình vậy còn chưa đủ dụng tâm? Vì có thể đọc thuộc làu làu một quyển sách, đã tiêu tốn thời gian một nén nhang của nó đó. Nó ngồi xổm xuống, nhìn nhìn tên thánh hiền sáng tác quyển sách rắm chó này, nhớ kỹ, đợi mình luyện thành kiếm thuật và quyền pháp, về sau nhất định phải đánh cho lão vương bát đản này kêu cha gọi mẹ.
Nó đứng lên một lần nữa, cân nhắc linh tinh nửa ngày, chỉ là chưa thể nghĩ ra đáp án, nó liền nhảy xuống ghế dựa, mang theo cây gậy leo núi sống nương tựa lẫn nhau đã lâu, luyện tập côn pháp điên một lúc.
Sau khi đùa giỡn xong, ném cây gậy leo núi, nó nhất thời cảm thấy mình cách thiên hạ đệ nhất cao thủ lại gần thêm chút, lúc này tâm tình mới tốt lên, gục trên giường, ngủ say.
Hôm nay được Trần Bình An hứa hẹn, lon ton đi tìm Lô Bạch Tượng bị nó lén đặt cho tên hiệu “Tiểu Bạch” kia, nhưng Lô Bạch Tượng thế mà lại đang chơi cờ với Tùy Hữu Biên, nói chờ hắn nửa canh giờ. Bùi Tiền liền quay đầu, nhìn về phía Ngụy Tiện ngồi khô ở một bên, không biết xem cờ cũng chỉ vì chờ đợi phân ra thắng bại, nó đang muốn nói chuyện, Ngụy Tiện nhìn chằm chằm ván cờ, đột nhiên nói chữ đi, liền đứng lên, Bùi Tiền bừng tỉnh đại ngộ, hai người cùng nhau rời khỏi dịch quán đi dạo phố.
Bùi Tiền cười hỏi: “Lão Ngụy, trên người ông có mang theo tiền không?”
Trong bốn người, Bùi Tiền không sợ Ngụy Tiện nhất, luôn mồm gọi hắn là Lão Ngụy, Ngụy Tiện cũng không thể hiện hung dữ gì, trên thực tế là hắn căn bản không để ý.
Ngụy Tiện không lên tiếng.
Bùi Tiền thầm oán nói: “Vậy dạo phố cái rắm, nhìn thấy đồ chơi đẹp và đồ ăn ngon, chúng ta cũng không mua nổi.”
Ngụy Tiện đột nhiên nói: “Ta có chút bạc.”
Bùi Tiền nhíu mày nói: “Ở đâu ra? Trộm, cướp? Ông chia cho ta một nửa, ta sẽ không nói với Trần Bình An.”
Ngụy Tiện nói: “Dạy thằng nhóc què ở quán trọ một bộ quyền pháp, được vài đồng bạc, gần đây truyền thụ Diêu Tiên Chi quyền cọc, lại được mười mấy lượng.”
Vẻ mặt Bùi Tiền cực kỳ hâm mộ nói: “Lão Ngụy ông được đó, đi chỗ nào cũng có thể kiếm cả đống tiền, về điểm này ta phục ông.”
Bùi Tiền chắp hai tay sau lưng, ưỡn ngực đi đường, rất nhanh đã chậc chậc, nói: “Nhưng Lão Ngụy ông còn lừa tiền thằng nhóc què, thì không phúc hậu, lừa hắn còn không bằng lừa Cửu Nương kia, trong túi cô ấy mới thật sự có tiền, đáng tiếc. Lão Ngụy bộ dạng của ông không được lòng người, xa xa không bằng cha ta trẻ tuổi tuấn tú. Lão Ngụy, ông sinh ra có bộ dáng lầm lì này, sau khi lớn lên có oán cha mẹ ông hay không?”
Đường đường một vị đế vương lập nước, bị một tiểu khuê nữ nói như vậy, may mà Ngụy Tiện còn có thể thờ ơ.
Hán tử dáng người thấp bé nói đâu vào đấy: “Năm đó họa sĩ cung đình vẽ tranh cho ta, đều khen ngợi ta tướng mạo anh vĩ, ta cảm thấy bọn họ nói lời thật lòng.”
Bùi Tiền kinh ngạc nói: “Lão Ngụy, là ngươi mỡ heo phủ lòng, hay là mắt của bọn họ mọc ở trên mông?”
Ngụy Tiện tiếp tục tu Bế Khẩu Thiền.
Thành Kỵ Hạc không có lệnh cấm đêm, trong thành phú hào vô số kể, rất nguyện ý vung tiền như rác.
Ra khỏi dịch quán, sau khi rẽ ra một con phố, một lớn một nhỏ đi ở trong dòng người rộn ràng nhốn nháo, trong túi Bùi Tiền không có một quan tiền, nhưng khí thế như là người giắt túi bạc triệu.
Điều này cũng không kỳ quái, có thể ở trấn Hồ Nhi không quen thuộc con người hoàn cảnh lừa được một đám đông bạn cùng trang lứa, ai cũng cho rằng nó thật sự là một vị công chúa điện hạ lưu lạc dân gian, cuối cùng còn có thể khôn khéo láu cá lừa một đám bộ khoái xoay vòng vòng, cung kính hộ tống nó về quán trọ.
Bùi Tiền đột nhiên hỏi: “Lão Ngụy, ta luôn cảm thấy người đàn bà mỗi ngày không dám gặp ai kia, ánh mắt nhìn cha ta không được bình thường.”
Ngụy Tiện lạnh nhạt nói: “Cũng là đế vương tâm thuật.”
Bùi Tiền không hiểu ra sao, “Nói gì?”
Ngụy Tiện không nói nữa.
Bùi Tiền không xét hỏi tới tận cùng, nuốt nước miếng, có chút thèm, cười tủm tỉm nói: “Lão Ngụy, có thể mua tò he cho ta ăn hay không?”
Ngụy Tiện lắc đầu.
Bùi Tiền tức giận nói: “Lão Ngụy, sao mà ông keo kiệt như thế?”
Ngụy Tiện phá lệ lộ ra ý cười, “Ta không có bản lãnh cùng sự kiên nhẫn của Trần Bình An, không nuôi nổi ngươi.”
Bùi Tiền tỉnh tỉnh mê mê, đáng thương nói: “Vậy ta vay tiền ông mua tò he?”
Ngụy Tiện gật đầu, “Tính theo ba phần lãi.”
Bùi Tiền mặt mày đau khổ, “Tuy ta biết ba phần lãi là quy củ gì, nhưng ta cảm thấy hay là thôi đi, không ăn thì không ăn, không đói chết được.”
Tuy nói như vậy, nhưng lòng bàn chân nó đã nổi gió chạy tới phía trước một sạp thổi tò he, hai chân mọc rễ, chết sống không muốn dời đi.
Ngụy Tiện chung quy không thể bỏ lại một mình Bùi Tiền ở nơi này.
Để lạc mất Bùi Tiền, Trần Bình An loại người này, khẳng định sẽ ra quyền với hắn.
Bên kia sạp, lão ông thổi tò he thủ pháp thành thạo, lũ trẻ con tụ tập, đứa nào cũng mở to mắt chảy nước miếng, có trưởng bối ở bên cạnh, đều như ý nguyện lấy được tò he tạo hình khác nhau.
Đeo cái hộp hình chữ nhật, phía dưới có lồng tròn bằng gỗ, chứa lò than nhỏ, lão ông lấy cái muôi to rót nước đường đặc quánh màu vàng, xoay xoay, trong tích tắc có thể biến ra các loại tò he.
Ngụy Tiện bỏ tiền mua hai xâu, Bùi Tiền trông mong nhìn chằm chằm Ngụy Tiện mỗi tay một chuỗi.
Ngụy Tiện đưa cho Bùi Tiền, “Thưởng cho ngươi.”
Khẩu khí này, giống như là đế vương quân chủ ban cho một mảnh đất cát cứ lớn bao nhiêu.
Bùi Tiền mặt mày hớn hở, “Khi trở về ngày nào ta cũng sẽ nói tốt cho ổng ở trước mặt cha ta. Ta hôm nay là một nửa người đọc sách, một lời đã nói chắc như đính đóng cọc!”
Một lớn một nhỏ ăn tò he, trong biển người, cũng không có gì nổi trội.
————
Trong dịch quán, trên bàn cờ đã phân ra thắng bại, vẫn là Tùy Hữu Biên thua.
Tùy Hữu Biên đối với chuyện đánh cờ cũng không để ý thắng bại.
Lô Bạch Tượng ở trong phòng một mình dọn bàn, chăm chú nhìn ván cờ, hai ngón tay kẹp một quân cờ không dùng làm gì, đặt trên mặt bàn, nhẹ nhàng trượt đi.
Gian phòng nọ cách đó không xa, Trần Bình An đang điêu khắc cái ống trúc nọ, hắn muốn thử ở bên ngoài ống đựng bút khắc cả một thiên văn chương thánh hiền.