Chương 1151: Tại vì 8

Tại vì 8

Chương 1151

Bốn phương tám hướng của Chung Khôi như là xuất hiện những thác nước trắng như tuyết, những dòng nước màu trắng này, do từng chữ cực nhỏ hào quang lấp lánh tạo thành.

Giống như cạnh giếng ngục núi Thái Bình, dựng lên từng trang điển tịch thật lớn.

Cho nên sát khí từ giếng ngục phát ra bị mạnh mẽ ép xuống, trấn áp yêu ma quỷ mị trong đó, từng con nổi hung, gào rống.

Tiếng vang chấn động kịch liệt của vô số sợi xích sắt dưới giếng ngục, như sấm sét nổ tung.

Vượn trắng nhìn quanh. Núi Thái Bình thật ra có hai tòa hộ sơn đại trận, chia ra hai loại trong ngoài, sáng tối, tòa lúc trước là hộ sơn trận Đồng Diệp châu đều biết, một khi khởi động, sẽ có một cái gương như mặt trăng trên không trung, ánh sáng chiếu rọi núi Thái Bình, khiến mọi yêu mị không chỗ nào để ẩn nấp, thân ở trong ánh sáng đó, chẳng những cảnh giới tu vi sẽ bị áp chế, nhất là yêu vật và quỷ vật, càng bị trời sinh áp thắng, đạo hạnh nông cạn một chút, ví dụ như dưới Địa Tiên, vừa đối mặt đã nháy mắt tiêu vong.

Nhưng thứ vượn trắng thật sự kiêng kị, không nằm ở tòa trận pháp đã bị động tay chân này, mà là đòn sát thủ thật sự của núi Thái Bình.

Minh Nguyệt kính đã đủ chấn nhiếp nửa châu, tác dụng thật sự của nó, người ngoài nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, nó tồn tại, chỉ là tiện cho núi Thái Bình tìm ra đối thủ, chỉ vậy mà thôi!

Đối với Đồng Diệp châu ai mới là tông môn lớn thứ ba sau Đồng Diệp tông, Ngọc Khuê tông.

Ngàn năm qua, tu sĩ Đồng Diệp châu đều nói là đạo lữ tông chủ đều là Phù Kê tông thượng ngũ cảnh, nhưng mặc kệ người ngoài lấy lòng thổi phồng, thành tâm tán thành như thế nào, Phù Kê tông chưa từng thừa nhận mình đứng thứ ba Đồng Diệp châu, tranh luận về điều này, tông chủ Phù Kê tông chỉ có một lần nhìn quanh mà nói ngôn luận tương quan của hắn, mỉm cười nói nếu là Phù Kê tông chuyển đến Bảo Bình châu, địa phương nhỏ nơi phương bắc, cho dù là tranh hạng nhất thì cũng có gì khó?

Dải cầu vồng lượn lờ không ngừng bên ngoài núi Thái Bình, lại lần nữa phá vỡ một tầng khí vận sơn thủy vô hình, kích động mà tới, từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng tắp về đỉnh đầu Chung Khôi.

Từng trang sách như thác nước ồ ạt ngược dòng mà lên, tại bốn phía và đỉnh đầu Chung Khôi hình thành một tòa đại trận trắng như tuyết hình nửa vòng tròn.

Mũi của trường kiếm kia, sau khi va chạm với thác nước phát ra vô số tia lửa điện.

Tốc độ hạ xuống của trường kiếm đã bị cản trở vài phần, nhưng thiên địa chính khí thác nước ẩn chứa không ngừng kịch liệt tiêu tán.

Cho dù chỉ là lác đác đốm lửa bắn tung tóe ra ngoài, đã khiến cổ thụ che trời, lương đình ngắm cảnh cùng động phủ tiên sư tu hành phụ cận giếng ngục núi Thái Bình hủy hoại chồng chất vết thương, vô số chim bay cá nhảy kêu rên chạy trốn.

Chung Khôi không để ý thanh kiếm cổ nọ sớm hay muộn sẽ phá vỡ dòng chảy thác nước, ngược lại gắt gao nhìn thẳng đại yêu lù lù bất động kia.

Vượn trắng nét mặt tự nhiên, khóe miệng mang theo một tia thích thú, rõ ràng là đang mỏi mắt mong chờ, muốn xem xem vị quân tử thư viện thuộc loại người nhất định phải giết này còn có bản lãnh áp đáy hòm gì.

Một kiếm kia trên đỉnh đầu Chung Khôi, chỉ là kiếm thứ hai của nó.

Yêu tộc tu hành, trời sinh đã không dễ dàng, muốn trở thành kiếm tu, khó khăn càng lớn hơn nữa, cho nên đại yêu kiếm tu chen thân thượng ngũ cảnh, không có ngoại lệ, đều sẽ là hùng chủ một phương hoàn toàn xứng đáng của Man Hoang thiên hạ. Yêu tộc kiếm tu trung ngũ cảnh, ở Man Hoang thiên hạ có được đủ loại thù vinh đãi ngộ, hầu như tương đương học sinh thư viện của Hạo Nhiên Thiên Hạ. Cho dù là báo thù hoặc là công phạt danh chính ngôn thuận, kiếm tu trung ngũ cảnh đều có thể miễn chết một lần, người không tuân thủ quy củ, tùy ý chém giết kiếm tu, vô luận thân phận cao bao nhiêu, một khi phát hiện, thì phải gánh vác trọng trách.

Luyện khí sĩ của Hạo Nhiên Thiên Hạ, có thể còn không quá rõ sự đáng sợ của một đại yêu kiếm tu, dù sao tuy yêu mị tinh quái số lượng rất nhiều, nhưng đại yêu thật sự thưa thớt, trình độ khó giải quyết của một đại yêu kiếm tu ra sao bên Kiếm Khí Trường Thành kia, đã được chứng minh bằng vô số kiếm tu Nhân tộc khẳng khái chịu chết, lĩnh giáo qua sát lực khủng bố cùng thủ đoạn tanh máu của chúng nó.

A Lương vì sao cường đại, vì sao ở Kiếm Khí Trường Thành được vô số kẻ ngưỡng mộ, người ủng hộ, là do A Lương ở Kiếm Khí Trường Thành mài kiếm đạo trăm năm, đối mặt kiếm tu đại yêu thượng ngũ cảnh cùng cảnh giới, từ trước tới giờ vô địch, chẳng những không một lần thất bại, còn có ghi chép đuổi giết đối phương mấy vạn dặm, thậm chí là chém ngay tại trận.

Cho nên về A Lương phi thăng rời khỏi Hạo Nhiên Thiên Hạ, cùng Đạo lão nhị đi tới địa phương kỳ quái nơi kém văn minh thiên ma hoành hành không kiêng kỵ kia để đánh cho long trời lở đất, luyện khí sĩ của Hạo Nhiên Thiên Hạ đều cảm thấy A Lương sẽ là tuy bại mà vinh, ngược lại Yêu tộc man hoang thiên hạ, tuyệt đại bộ phận đều tin tưởng vững chắc kiếm khách A Lương chết một vạn lần cũng không đủ kia, sẽ đánh cho vị “thực sự vô địch” kia biến thành thực sự có địch.

Yêu tộc kính trọng hơn nữa sùng bái người mạnh nhất, mặc dù hận thấu xương đối với A Lương tự xưng kiếm khách kia, nhưng sau khi có một vị đại yêu đỉnh phong gợi ý nếu A Lương, nhưng sẽ chỗ táng thân sẽ nằm ở Man Hoang thiên hạ, lấy kiếm làm bia. Cả tòa Man hoang thiên hạ, một nơi man di mà Hạo Nhiên Thiên Hạ coi là “Không có một tiếng đọc sách”, thế mà coi là lẽ đương nhiên đối với đề nghị này.

Hơn trăm vị đạo sĩ ở lại trên núi Thái Bình không khoanh tay đứng nhìn, hầu như đều là đạo sĩ bối phận thấp nhất trong sơn môn, rất nhiều người còn là tiểu đạo đồng sắc mặt trắng bệch lại ánh mắt kiên nghị.

Chung Khôi lại tàn khốc nói: “Lui về! Đừng chịu chết!”

Một vị lão tu sĩ cảnh giới Kim Đan trong các đạo nhân đó, tuy đã nhận ra thân phận con vượn già, vẫn là một câu đạo lý bịt họng toàn bộ người đọc sách của Chung Khôi, “Đạo sĩ núi Thái Bình ta, trảm yêu trừ ma, không có đạo lý chết trước mặt người khác.”

Vượn trắng nhìn cũng không thèm nhìn vị tu sĩ Kim Đan kia, tùy tay đấm một phát, quyền cương đã khiến một Kim Đan Địa Tiên trong mắt thế tục đánh cho thân thể vỡ vụn, Kim Đan sụp đổ.

Lấy thiện ý báo đáp thiện ý, tuy chết mà không hối hận.

Đạo sĩ núi Thái Bình là như thế.

Chung Khôi càng là như thế.

Vung lên hai tay áo, hai làn gió thu trong tay áo cuốn hết các đạo sĩ núi Thái Bình vào trong đó, ném từng người ra xa xa.

Vượn trắng đối với điều này coi như không thấy, tùy ý Chung Khôi ném các đạo sĩ đó ra ngoài chiến trường.

Một gã Chung Khôi, bằng với một ngọn núi Thái Bình.

Vượn trắng khẽ động tâm niệm.

Thanh kiếm cổ ra khỏi vỏ kia tăng tốc hạ xuống.

Hai ngón tay Chung Khôi lặng lẽ kẹp một tấm phù lục chất liệu màu xanh.

Bản thảo thánh nhân, lấy trùy Tiểu Tuyết khắc dấu “hạ bút có thần”, vẽ Trấn Kiếm Phù độc đáo do quân tử Chung Khôi sáng tạo!

Trường kiếm trong tích tắc phá vỡ thác nước, đỉnh đầu Chung Khôi hiện lên lá Trấn Kiếm Phù màu xanh nọ.

Thanh kiếm cổ đó giống như trích tiên nhân rơi vào một tòa động thiên phúc địa, thế mà hoàn toàn biến mất.

Ngay cả vượn trắng luyện hóa nó ngàn năm cũng không cảm ứng được.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset