Chương 1173
Tráng hán cũng không muốn được voi đòi tiên, tiếp tục nói móc lão già đứng cạnh mình, lỡ như đối phương đột nhiên đổi ý, chẳng phải sẽ hỏng mưu đồ của chủ nhân, thế là nhẹ giọng an ủi nói: “Kiện bảo bối kia quý hiếm cỡ nào, đừng nói là ngươi động tâm, không tiếc vì thế mà khổ cực gầy dựng tính toán lâu như vậy, thật ra ta cũng thèm muốn, chờ ngươi lấy đến tay, ta làm một chuyện mua bán với ngươi, tặng ngươi kiện pháp bảo chủ nhân ban cho trên người ta, chỉ cần ngươi truyền ta nửa thiên là được, sau này sẽ bán mạng cho ngươi sáu mươi năm, sự thành rồi, tiếp tục truyền ta nửa thiên còn lại, thế nào?”
Lão nhân thoáng suy nghĩ một lát, gật đầu đáp ứng nói: “Cứ quyết định vậy đi!”
Tráng hán nhắc nhở: “Trước khi đi, chủ nhân nhà ta có dặn, trừ phi là cứu mạng ngươi, bằng không không thể ra tay, còn muốn ngươi tốt nhất cũng đừng tùy tiện ra tay, dù có ra tay cũng kiềm chế chút, bằng không rất dễ rước lấy chú ý từ Thánh nhân văn miếu, vị Thánh nhân kia tuy hiện nay đang bận bịu tìm kiếm con khỉ già Thái Bình sơn, nhưng một khi hắn chạy nhanh tới, giá lâm nơi này, đám kiến hôi như Lưu Tông thì còn đỡ, chứ chúng ta nhất định phải chịu không nổi mà chạy.”
Nghe hán tử khôi ngô nhắc tới vị Thánh nhân kia, đặc biệt là hai chữ “Văn miếu”, lão nhân tâm trạng vốn đã nặng nề lại càng thêm thêm rơi xuống đáy cốc, tòa “tư văn chính tông” Trung thổ thần châu này đề tên bảy mươi hai thánh, có ai là dễ chọc đâu, đây đều không phải hạng sơn chủ bảy mươi hai thư viện, càng không phải “Thánh nhân” thư viện được vương triều thế tục khen tặng, mà là Nho thánh danh xứng với thực! Lão nhân sắc mặt âm trầm, gật đầu nói: “Chuyện liên quan tới tính mạng, ta đương nhiên hiểu rõ.”
Mưa trút xuống càng lúc càng lớn, chỉ là hạt mưa hệt như rơi trên một chiếc ô giấy dầu vô hình, bắn tóe ra tứ xứ trên đỉnh đầu hai người.
Tráng hán ngáp một cái, thật ra hắn không hiểu lắm, với thân phận và khả năng của chủ nhân, cần gì phải chấp nhất với người thanh niên kia đến thế.
Đổi thành vài vị đứng đầu bản châu ở Đồng Diệp tông hay Ngọc Khuê tông thì còn miễn cưỡng hiểu được, bằng không thì như là quân tử Chung Khôi, hoặc đại tế tửu học cung Nho gia nào đó, vậy mới đủ tư cách.
Chỉ đáng tiếc chủ nhân ngàn tính vạn tính, cơ hồ phủ trùm lên toàn bộ Đồng Diệp châu, bất ngờ Phù Kê tông bên kia chợt bật ra tên thiếu niên tạp dịch ngoại môn, đánh bậy đánh bạ liền phát hiện sự tồn tại của vị tiền bối mười hai cảnh kia, kéo một sợi tóc động đến cả người, đến nỗi hoàn toàn gây rối loạn bố cục chủ nhân trù tính ủ mưu đã lâu.
Chẳng lẽ khí số Đồng Diệp châu này dày đặc đến thế? Ngay cả Bà Sa châu cách Đảo Huyền sơn gần nhất cũng không bằng?
Phải biết nam Bà Sa châu có Trần lão nhân vai gánh nhật nguyệt, theo như lời chủ nhân, thì ở quê hương của hắn có danh khí rất lớn, được xếp vào hạng kình địch hàng đầu, ngay cả chủ nhân cũng nói hắn chỉ cần thân ở Hạo Nhiên thiên hạ thì tuyệt đối đánh không lại Thuần Nho Trần Thuần An.
—-
Có thanh niên đạo sĩ đầu đội Phù Dung quan đi tới trấn nhỏ biên thùy phía nam Đại Tuyền, hắn không bước vào Hồ Nhi trấn mà men theo ngoài tường thành đắp bằng đất vàng cao cao chậm rãi đi tới, giơ ra một bàn tay, nhè nhẹ trượt qua vách tường thô ráp, trên mặt mang theo ý cười.
Sau cùng hắn men theo quan lộ đi tới quán trọ gần trấn nhỏ, bên trong người buôn kẻ bán thưa thớt, thằng nhóc què gục xuống bàn ngủ gật, lão lưng gù ngồi bên kia rèm rít thuốc, phụ nhân ngồi ở phía sau tủ quầy tính sổ sách, tính đi tính lại, khiến nàng hận không thể đập nát bàn tính trong tay.
Thanh niên đạo sĩ vượt qua bậc cửa khách sạn, ánh mắt hiền dịu, nhẹ giọng hô gọi Cửu nương Cửu nương.
Thằng nhóc què mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên, khá là bực bội, thư sinh nghèo kia vừa đi, lại tới một tên thanh niên ngấp nghé sắc đẹp của chưởng quầy? Chẳng lẽ dưới gầm trời hết sạch nữ nhân xinh đẹp rồi ư? ! Cứ phải tới quán trọ của bọn họ để dây dưa với bà chủ?
Phụ nhân ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Tiểu đạo trưởng, chúng ta quen nhau sao?”
Thanh niên đạo sĩ bộ dạng không có gì khác thường, trừ mũ đạo quan khá hiếm thấy ra thì những phương diện khác đều không bắt mắt, tướng mạo bình thường, thân hình không cao không thấp, đạo bào mặc trên người cũng có vẻ đã cũ.
Phụ nhân cảm thấy ánh mắt người này rất kỳ quái, vừa không có cảm giác tục tĩu như nam tử thanh tráng Hồ Nhi trấn, cũng không có loại si tình khiến người khó hiểu như Chung Khôi, giống như người quen lâu ngày gặp lại, lên tiếng chào hỏi, rõ ràng là nhìn nàng, lại như đang nhìn về nơi càng xa hơn.
Cửu nương có phần không vui, sau khi nghe được câu hỏi của nàng, thanh niên đạo sĩ kia chỉ cười nhìn nàng, ánh mắt hắn càng lúc càng sáng ngời, càng lúc càng khiến người sững sờ.
Thanh niên đạo sĩ vô duyên vô cớ chảy lệ đầy mặt, lại cười hỏi: “Cửu nương, chúng ta về nhà đi?”
Không đợi Cửu nương mở miệng mắng to.
Thanh niên đạo sĩ kia đã xoa xoa nước mắt, tự giễu nói: “Là ta nhận lầm người, thứ lỗi thứ lỗi.”
Hắn ngồi xuống cạnh bàn rượu, từ cửa tay áo lấy ra mấy khối bạc vụn, vỗ xuống trên bàn, mỉm cười nói: “Mua rượu hết, mua được bao nhiêu thì mua.”
Quán trọ chốn biên thùy, ngư long hỗn tạp, lui lui tới tới đủ mọi hạng người, thường xuyên có khách lữ hành không phải hạng lương thiện, thiếu niên què phục vụ tại khách sạn mấy năm nay, gặp không ít khách nhân đầu óc bị nước vào, cũng không cảm thấy cần phải hắn nghĩ nhiều cái gì, liền cầm bạc vụn nói: “Thanh Mai tửu của quán trọ bọn ta có ba loại, nếu là loại tốt nhất, khách quan chỉ có thể mua một vò…”
Thanh niên đạo sĩ không đợi thằng nhóc què nói xong, cười nói: “Thế lấy một vò Thanh Mai tửu loại tốt nhất.”
Rời quê đi xa, trời đất bao la, không thể tâm giao với ai, du lịch như thế so ra còn tịch mịch hơn cả thánh hiền, không uống rượu sao được.
Hắn gần như uống khắp các loại mỹ tửu liệt tửu Đồng Diệp châu.
Hắn yêu thích uống rượu, lại có hồ lô dưỡng kiếm phẩm tướng cũng được làm bầu rượu, vừa khéo.
Còn về hai thanh phi kiếm bản mạng lai lịch cổ quái trong hồ lô dưỡng kiếm, hủy không sao, lưu lại thì càng tốt.
Sau này về lại quê nhà, tặng cho vãn bối trong gia tộc làm lễ vật, cũng tính là chút bù đắp cho việc lỡ qua lễ thành niên của bọn họ. Ở quê hương hắn, tặng kiếm là món quà quý giá nhất.
Lần biến cố ở Đồng Diệp châu này, thiên cơ sớm lộ, hai vị thủ hạ chưa thể chập phục đến sau cùng, không trách được hắn, thật sự là hai chữ thiên thời còn đứng về phía Hạo Nhiên thiên hạ, hiện tại phải xem hai nơi Bà Sa châu cùng Phù Diêu châu liệu có thuận lợi hơn không.
Vốn Thái Bình sơn và Phù Kê tông đều nên phúc diệt, Thiên Quân tổ sư gia và tông chủ Thái Bình sơn cùng hai vợ chồng Kê Hải đều sẽ chết, thiên kiêu chi tử chiếm phần lớn số mệnh một châu như nữ quan Hoàng Đình cũng không ngoại lệ.
Còn về quân tử Chung Khôi của Đại Phục thư viện, trong danh sách thanh niên đạo sĩ Thái Bình sơn, xếp hạng thực ra rất cao.
Chung Khôi chết rồi, ý nghĩa lớn lắm, không thua kém đạp bằng tòa Thái Bình sơn.