Chương 1195
Còn tràn đầy hào khí nói với ta tìm thấy một vị đồng đạo, là lão bang chủ của Vô địch thần quyền bang ở Bảo Bình châu kia. Còn muốn tìm cơ hội đi gặp một lần? Còn mười phần thương tiếc Tô Giá tiên tử nào đó của Chân Võ sơn chết yểu? Có đôi lúc Khương Thượng Chân thật không hiểu nổi, lão tông chủ rốt cục làm sao mà tu thành Tiên Nhân cảnh.
Lão tông chủ trước nay hầu như không đàm luận đại đạo cùng Khương Thượng Chân hắn, sau khi hắn rũ bỏ thân phận Trích Tiên nhân Chu Phì quay về tông môn, lão đầu tử không ngờ lại bám lấy hắn nửa ngày, nghiêm túc chân thành nói không nên đối xử với nữ tử thế gian như thế, nữ tử Xuân Triều cung Ngẫu Hoa phúc địa quả thực đáng thương. Khương Thượng Chân chịu dạy bảo nửa ngày, lão gia hoả liền bắt hắn đi Tây Hải chặn giết đại yêu, lại không đưa cho kiện trọng khí tông môn nào, chắc là vẫn giận trong lòng.
Ngược lại Nha Nhi được Khương Thượng Chân mang ra khỏi phúc địa vừa đến tông môn liền được thưởng một kiện pháp bảo do lão đầu tử đích thân cất kỹ, đương nhiên là giả mượn danh nghĩa Khương Thượng Chân.
Một hàng sáu người đi trên bậc thềm ba ngàn bậc Thanh Hổ cung, Trần Bình An không khỏi cảm thấy kỳ lạ, sao đi nãy giờ mà không gặp bất cứ người nào.
Ngẩng đầu nhìn lại, mây mù che đậy tầm nhìn, không thấy được tòa Thanh Hổ cung.
Bùi Tiền kéo kéo tay áo Trần Bình An, nhẹ giọng nói: “Bên trên có hai người đang đứng, hình như đang chờ chúng ta.”
Lòng Trần Bình An nặng trĩu.
Chẳng lẽ còn có người ở vương triều Đại Tuyền chưa chịu thu tay?
Nhưng vào lúc này, dường như phát giác ra mình đã bị phát hiện, hai người đi xuống bậc thềm, từ trong biển mây chậm rãi đi ra.
Một vị là thanh niên ngọc thụ lâm phong, một vị là lão thần tiên tiên phong đạo cốt, có điều lão giả rõ ràng đi chậm nửa nhịp, như là hỗ trợ.
Bước chân Trần Bình An vẫn cứ không vội không chậm, hai ngón tay để trong tay áo kẹp lấy Trấn Kiếm phù.
Xa xa nhìn lại, bước chân hai người bên trên nhìn có vẻ chậm bớt, thực ra lại cực nhanh, chớp mắt đã đứng cách đám người Trần Bình An bảy tám bậc thềm.
Bùi Tiền cảm thấy người thanh niên kia có vẻ hơi quen, tránh ở sau lưng Trần Bình An.
Khương Thượng Chân nói thẳng: “Trần Bình An, chia tay ở Ngẫu Hoa phúc địa, nay lại gặp mặt, xem ra duyên phận chúng ta không cạn.”
Trần Bình An hỏi: “Xuân Triều cung Chu Phì? Ngọc Khuê Tông Khương Thượng Chân?”
Khương Thượng Chân mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Vị đại tu sĩ đứng ở đỉnh Đồng Diệp châu này quay đầu cười nói với Lục Ung: “Đây mới thực sự gọi là tinh mắt.”
Lục Ung không lời để đáp.
Trần Bình An cười nói: “Không ngờ ngươi tìm tới cửa nhanh như vậy.”
Khương Thượng Chân thu lại ý cười, thần sắc nghiêm túc nói: “Trần Bình An, ân oán giữa ngươi và Chu Sĩ cùng Nha Nhi, ta không quản. Bất luận ngươi tin hay không, lúc trên đầu thành ở Ngẫu Hoa phúc địa ta đã nghĩ sau này rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa sẽ đến tìm ngươi, mời ngươi tới Khương thị làm cung phụng, Vân Quật phúc địa có rất nhiều cơ duyên, chỉ cần ngươi có bản lãnh, mặc ngươi ngắt lấy, Khương Thượng Chân ta hoàn toàn không để ý. Chỉ là sau đó ngươi chấp ý muốn giết Lục Phảng và Chu Sĩ, ta quả thực động sát cơ, muốn về lại Đồng Diệp châu sẽ động chân động tay. Chỉ là mời tu sĩ Âm Dương gia giúp đỡ vẫn không thể nào tìm được ngươi, về sau lại có chuyện muốn làm, nên mới kéo dài.”
Trần Bình An thở dài một hơi: “Còn không phải do ngươi tìm đến?”
Khương Thượng Chân không khỏi kinh ngạc trong lòng.
Rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa mới được bao lâu, vì sao cảm giác Trần Bình An đã như người khác.
Không ở tu hành, mà ở tâm cảnh.
Đừng xem thường người đăng đỉnh võ phu đệ nhất nhân Ngẫu Hoa phúc địa.
Cảnh giới võ đạo tuy không cao, nhưng đó là bị “đại đạo” của vị đạo nhân nào đó áp ở trên vai.
Hết thảy những gì Đinh Anh làm, xét theo ý nghĩa nào đó chẳng qua là hành vi “bỏ gánh”.
“Chu Phì” và Lục Phảng đều không thể làm được thiên hạ đệ nhất nhân? Một phần nguyên nhân là bởi chí không ở rèn luyện võ đạo, mà ở phá cửa ải tâm ma. Nhưng thật ra vẫn là “khổ cầu mà không được”.
Còn về bốn người sau lưng Trần Bình An, hẳn chính là những nhân vật truyền thuyết trong lịch sử phúc địa, nữ tử đeo kiếm hẳn là nữ tử kiếm tiên Tùy Hữu Biên mà Lục Phảng thường xuyên nhắc tới. Ba người còn lại hắn đều đại khái đoán được thân phận, chỉ là tạm thời không cách nào xác định. Nam tử cao lớn đeo đao là Vũ phong tử Chu Liễm tuổi trẻ anh tuấn vô song trong truyền thuyết? Hán tử thấp bé tinh hãn là khai sơn thủy tổ Ma giáo Lô Bạch Tượng? Lão nhân khom còng cười cười kia là hoàng đế khai quốc Nam Uyển quốc Ngụy Tiện?
Trần Bình An có thể được bốn vị này hỗ trợ, Khương Thượng Chân không khỏi kinh diễm và hâm mộ, chỉ là còn chưa đến mức đố kị thái quá.
Võ phu thuần túy cần nhất là thời gian mài dũa cảnh giới, bước từng bước bền chắc, nước chảy đá mòn, không quá chú trọng thiên phú và phúc duyên như Luyện Khí sĩ.
Lục Ung không ngừng kêu khổ trong lòng.
Nghe giọng điệu Khương Thượng Chân thì hình như đối phương là kẻ địch đã kết thành đại cừu, tiểu tiên sư kia tu vi có vẻ không cao, vậy nhất định là bối cảnh thâm hậu, đến nỗi gia chủ Khương thị dù có lộ diện cũng không dám tiện tay đánh giết? Chẳng lẽ là tử tôn đích hệ của lão biến thái Đồng Diệp Tông?
Khương Thượng Chân cười tươi nói: “Trần Bình An, ngươi không có vừa thấy mặt đã bày ra bộ dáng liều mạng, ta an tâm. Chúng ta vừa leo núi vừa tán gẫu nha?”
Trần Bình An đáp ngắn gọn: “Được.”
Trần Bình An và Khương Thượng Chân sóng vai mà đi.
Lục Ung theo sát ngay sau, Bùi Tiền khe khẽ đi cách vị Nguyên Anh Địa tiên này một bậc thang, đứng cách vài bước, len lén đánh giá lão thần tiên trên núi.
Chỉ cần Lục Ung vừa có dấu hiệu quay đầu, cô bé đen như than liền lập tức cũng quay đầu nhìn về phong cảnh nơi xa, Hành Sơn trượng trong tay đập bộp bộp lên bậc thang.
Lục Ung không khỏi kinh ngạc, tiểu khuê nữ này càng nhìn càng cảm thấy có linh tính.
Tuy bản lĩnh đánh nhau của vị cung chủ Thanh Hổ cung này không bằng ngườI khác, nhưng suy cho cùng vẫn là tu vi Nguyên Anh, một hạt giống tu đạo có được hay không, chỉ cần đi tới độ cao nhất định sẽ có thể nhìn ra được phần nào.
Khương Thượng Chân trước là hỏi qua thân phận bốn người tùy tùng, Trần Bình An không che dấu, biết được chân tướng rồi Khương Thượng Chân mới nhận ra mình đoán trật lất, tay vỗ đầu trán, tự giễu nói: “Ánh mắt ta có vẻ chỉ ngang với Lục Ung.”
Không khí không hề có vẻ nghiêm trọng, không giống kẻ thù gặp nhau hai mắt đỏ ngầu, mà như bạn cũ gặp lại, hoặc là gặp nhau cười nụ hết oan cừu.
Nhưng sự thực ra sao cũng chỉ có Khương Thượng Chân và Trần Bình An tự hiểu trong lòng.
Khương Thượng Chân hỏi: “Lần này đi về phương bắc có thuận lợi không?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Va va chạm chạm, xung đột không nhỏ với hai vị hoàng tử Đại Tuyền vương triều.”
“Hả?”
Khương Thượng Chân quay đầu hỏi: “Lục cung chủ, hoàng đế Đại Tuyền tên là gì?”
Lục Ung vội trả lời: “Lưu Đạt.”