Chương 121
Lão viên một chưởng đập ngang phi kiếm đang bay tới, như đang đập con ruồi, đem chuôi phi kiếm đánh sâu xuống mặt đất gần hai tấc, phi kiếm cứ như nữ tử giãy dụa vòng eo, vất vả đem thân rút ra khỏi bùn đất, lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm run kịch liệt, như là mèo hoang phẫn nộ, rất nhanh liền hùng hùng hổ hổ lao về hướng lão viên.
Lão viên không nhịn được phiền, hỏi: “Cái chuôi phi kiếm này vì sao có thể không nhìn giới luật nơi đây? Ngươi với Tề Tĩnh Xuân hoặc là Nguyễn Cung, rốt cuộc có quan hệ như thế nào? !”
Trữ Diêu thiếu chút nữa bị một chưởng của lão viên đặt trên trán, thân thể ngưỡng về phía sau, đồng thời đưa tay cầm chuôi phi kiếm, sau đó tránh ra khỏi phạm vi một chưởng của lão viên, cả người giống như bị người kéo cánh tay, đi lùi về sau.
Sau khi bị phi kiếm lôi ra một khoảng cách, thiếu nữ không biết vì sao không mượn cơ hội này, để lui vào trấn nhỏ, mà là dừng thân hình, sau khi đứng thẳng thân thể, nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu tươi. Phi kiếm lơ lửng bên cạnh thân thiếu nữ, phát ra tiếng vang liên tục, như một đứa bé nghi hoặc không giải thích, ồn ào liên tục với trưởng bối.
Tay phải thiếu nữ đè lại đầu vai bên trái.
Lão viên bỗng nhiên thả chậm bước chân, cười to: “Quả thế, thanh phi kiếm nhận thức ngươi làm chủ nhân, quả thật có thể không dựa theo quy củ, nhưng phi kiếm chung quy là chỉ là phi kiếm, dù thông huyền linh tính, vẫn không bằng cô gái nhỏ ngươi tới chỉ huy nó, đáng tiếc thân thể của ngươi và hồn phách bị thương quá nặng trong trấn nhỏ, vẫn chưa khỏi hẳn, thế cho nên căn bản là không thể khống chế được nó, vì vậy vẫn gián đoạn, tiến công do nó tự chủ hành sự, dù sao ngươi cũng không nghĩ tới việc muốn làm tổn thương lão phu, chỉ là dùng chiêu thức phòng ngự để giữ mạng, phải do tâm ý của ngươi tới khống chế phi kiếm.”
Thiếu nữ rốt cục lần thứ hai mở miệng, “Ngươi nói thật nhiều.”
Miệng môi nàng đỏ tươi, sắc mặt trắng bệch, quần áo lại là trường bào màu xanh lục.
Hơn nửa đêm, thiếu nữ như là một nữ quỷ tinh mị buổi tối đi thôn dã.
Lão viên đi từng bước một về phía trước, tấm tắc nói: “Uổng cho một thanh hảo kiếm, thế nhưng thể phách không đủ. Mạnh được yếu thua, thật sự là đáng thương cảm! Ngươi cùng với thiếu niên hẻm nhỏ nghĩ biện pháp muốn lão phu hoán khí, để chọc khối thiên địa này phản công, cô gái nhỏ, hiện tại ngươi không ngại đoán thử, chờ hơi thở thứ ba của lão phu dùng xong, hơi thở tiếp theo, rốt cuộc có thể rước lấy thiên địa tức giận hay không? Mà lão phu có thể vượt qua trận tràng giang đại hải đó hay không?”
Thiếu nữ đột nhiên nụ cười nghiền ngẫm, đầu ngón chân điểm nhẹ, nhảy về phía sau, cao không quá một trượng, xa không quá nửa trượng.
Lão viên vốn định truy kích có chút khó hiểu, rất sợ có lừa gạt, liền tiếp tục chậm rãi bước đi tới, hạ quyết tâm tĩnh quan kỳ biến.
Sau đó thân thể bay lên không của thiếu nữ lại dậm chân một chút, lần này lực chân lớn hơn, mắt cá chân cũng có chuyển hướng, cho nên cũng không phải là ngửa thẳng ra sau, mà là nhảy về phía bên phải.
Thì ra không đợi thân hình thiếu nữ rơi xuống, phi kiếm đã lướt tới khoảng không trung bên dưới chân của thiếu nữ, vì vậy thiếu nữ mỗi lần đều mượn lực rất chuẩn, tiếp tục thả người hướng về phía sau.
Ngay cả lão viên đã nếm trải rất nhiều cũng có chút sững sờ, một màn trước mắt, cổ quái mà buồn cười.
Thiếu nữ như một chú nai con đang nhảy chân sáo, dồi dào sức sống, tràn ngập sự mềm mại linh động, rất nhanh biến mất giữa bầu trời đêm.
Đại khái là lo lắng lão viên giữa đường phát lực đánh lén, thiếu nữ mỗi lần nhảy có vẻ cực kỳ không có kết cấu, chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, chợt trước chợt sau.
Lão viên nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt phức tạp: “Hay cho một con linh dương láu cá.”
Bất quá lão viên cũng không có mở mắt nhìn thiếu nữ trốn đi xa, bàn chân hất mạnh, tùy ý hất lên một cục đá, nắm trong lòng bàn tay, ném rất mạnh lên không trung.
Từng cục đá nhanh chóng bị lão viên lấy ra khỏi mặt đất, cuối cùng như cuồng phong vũ bão, ném ra rất nhanh.
Tuy rằng phần lớn đá đều trượt, thế nhưng cũng có khoảng bảy tám cục đá tạo thành uy hiếp cực lớn đối với thiếu nữ, khiến nàng ấy phải khống chế phi kiếm đánh nát.
Giữa trời đêm phát ra từng âm thanh chấn động, như sấm mùa xuân.
Lão viên ánh mắt âm trầm.
Mà thiếu nữ cũng giống như một kẻ điên, rõ ràng có thể một hơi khống chế phi kiếm, bay lên một khoảng rất cao nơi mà đá không thể ném đến.
Nàng ấy lại duy trì trên độ cao ấy, dường như kị binh hành tẩu ở vùng đất sát biên giới trên sa trường, dụ địch quân bắn nỏ không ngừng tiêu hao tên và thể lực.
Bất tri bất giác đã tới gần phía tây trấn nhỏ.
Lão viên suy nghĩ một chút về khí tức tàn dư, thừa lại không nhiều lắm, đặc biệt chọn ra hai hòn đá lớn như nắm tay của một đứa trẻ, mỗi tay cầm một viên, một chân dẫm mạnh về trước, tay kéo ra sau, cơ thể căng to lên, nhìn thấy mà giật mình, cục đá trong tay phá không mà tới, gây ra rung động rất lớn, kéo ra một vệt lửa dài trên đường đi, khác hẳn với hồi nãy, như một cái con hỏa long phóng lên cao
Lão viên quát to: “Xuống đây cho ta!”
Trên cao, bùng ra ánh sáng như điện quang, nghe như sấm mùa xuân nổ vang.
Thiếu nữ kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bắt đầu té xuống.
Phi kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo như một kẻ sau, không ngừng gào thét nức nở, nhưng vẫn liều mạng lao về hướng chủ nhân.
Lão viên nhìn cũng không nhìn thiếu nữ và phi kiếm, ngược lại hí mắt nhìn thẳng nóc nhà phía tây trấn nhỏ bên kia, khi một bóng đen xuất hiện, lão viên bước ra một chân, cục đá còn sót lại trong tay cũng gào thét mà đi, sảng khoái cười to: “Để xem ai nào chết trước!”
Thiếu nữ vừa nôn ra máu vừa hô: “Đừng đi ra!”
Thương thế của thiếu nữ vốn là không nhẹ không đành lòng nhìn, giây phút ấy, nàng có chút tuyệt vọng, gian nan cầm chuôi kiếm, nhưng cánh tay này không chịu được, nhanh chóng đổi tay cầm kiếm, như vậy nhiều lần, không ngừng làm giảm tốc độ rơi xuống.
Trữ Diêu không có nghĩ đến, bởi vì mình tự cho thông minh, nên hại chết thiếu niên kia.
Thiếu niên mang giầy rơm, lưng cõng sọt, treo thêm sọt cá, di chuyển như gió, mỗi ngày đều tới đi vội vàng, bận rộn kiếm tiền bận rộn nấu thuốc.
Trữ Diêu cảm thấy thiếu niên như vậy mà chết, như vậy là sai!
Thiếu nữ sau khi rơi xuống đất, song ngón tay khép lại làm kiếm, để ở chỗ mi tâm, nghiến răng nói: “Đi ra! Trảm khối thiên địa này ra cho ta!”
Có một sợi kim rất nhỏ tại mi tâm của thiếu nữ, từ trên đi xuống, dần dần mở rộng.
Như tiên nhân mở Thiên Nhãn!
Dưới cầu vòm cổ xưa, cũng là Lang Kiều của bây giờ.
Có một thanh kiếm rỉ sét mũi kiếm chỉ xuống mặt nước không biết mấy ngàn năm, như một người từ giấc ngủ say tỉnh lại, ngáp nhẹ một cái.
Mũi kiếm rỉ sét loang lổ nhẹ nhàng rung nhoáng lên.
Lang Kiều cũng bởi vì vậy mà rung nhoáng lên.
Cả dòng suối cũng rung nhoáng lên.
Cả khối thiên địa nhỏ xung quanh cũng rung nhoáng lên.
Giữa núi sâu, Tề Tĩnh Xuân phong trần mệt mỏi tiễn đám người kia rời núi, vị tiên sinh dạy học này lo lắng đi trên đường núi, sau khi giơ một chân lên, vừa muốn giẫm xuống, bỗng cười cười, chậm rãi đặt chân.
Dương lão đầu ở sân sau của Dương gia, đang ngồi cạnh ngọn đèn ngủ gục, sau khi giật mình tỉnh giấc, dùng cái tẩu đã hết thuốc gõ gõ mặt bàn.
Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính, không có quan viên xung quanh liền giơ chân chửi má nó.
Trong phòng đúc kiếm của lò rèn, Nguyễn Cung đang phụ trách đập bất chợt đập trượt một cái, thiếu nữ tóc đuôi ngựa đang kẹp lưỡi kiếm thì vẻ mặt khiếp sợ.
thiếu niên Mã Khổ Huyền bị mọi người cho rằng kẻ ngu si của ngõ Hạnh Hoa, vốn dĩ nằm ở nóc nhà nhìn bầu trời đêm, đột nhiên ngồi dậy, đằng đằng sát khí.
Nhưng vào lúc này, có một tiếng nói vô cùng quen thuộc vang lên, càng lúc càng gần: “Trữ cô nương, đứng đờ người ra làm gì? ! Chạy đi! Ta không chết, đó là cái áo ta cởi ra! Lão súc sinh đầu óc không dùng được, cô cũng choáng váng theo à?”
Thiếu nữ đã có chút thần chí không rõ, khi nghi thức gần đại công cáo thành, đột nhiên cảm giác được cả người như đang cỡi gió nằm mây, bị khiêng trên vai chạy vào trong trấn nhỏ.
Trữ Diêu nhất thời tỉnh táo lại, thân thể trên đầu vai của thiếu niên, liên tục xóc nảy phập phồng, có chút khó chịu, càng thêm khó xử, nàng ấy hoàn toàn ngơ ngác: “Hả?”