Chương 1217: Đã ở tâm hương

Đã ở tâm hương

Chương 1217

Hiệu thuốc Khôi Trần lại khôi phục vẻ náo nhiệt như trước kia.

Sau khi luyện quyền nửa canh giờ, Trịnh Đại Phong để bốn người bước ra từ trong tranh nghỉ ngơi một lát, sau đó cứ vậy luyện tiếp rồi nghỉ, nghỉ rồi luyện tiếp. Trịnh Đại Phong một mực áp chế cảnh giới ở bát cảnh, song lại tăng từng chút một, từ mới đầu là Viễn Du cảnh sơ kỳ, đến sau cùng là bát cảnh Vô Hà đỉnh phong, đối mặt hợp kích càng lúc càng thuần thục từ nhóm bốn người Ngụy Tiện, Trịnh Đại Phong ra tay càng lúc càng không nhẹ nhàng. Bốn người vẫn chưa từng chụm đầu giao tiếp, dù là nhân khi nghỉ ngơi vẫn chia nhau mà đứng, mỗi người đều có suy xét riêng, hết thảy đều tiến hành trong thinh lặng.

Bùi Tiền tâm lớn, ăn xong cơm chiều chép xong sách thì cầm cây Hành Sơn trượng múa một trận kiếm pháp điên khùng do chính nó ngộ ra dưới mái hiên sân viện, tiếp đó thì vừa lòng thỏa ý đi về gian nhà bên hông để đi ngủ, trước khi ngủ tới cửa phòng chào hỏi Trần Bình An một tiếng rồi mới mở rương trúc Trần Bình An đặt ở phòng nó, lấy ra chiếc hộp bảo bối Diêu Cận Chi tặng, nhìn nhìn thứ này, ngó ngó thứ kia, trên trán còn dán tấm Trấn Yêu Bảo Tháp phù đã thực sự thuộc về nó, lắc đầu lắc não, trên gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý, hôm nay ta có tiền rồi a. Đưa tay sờ sờ tấm phù lục trên trán, trong lòng thoáng ưu sầu, biết rõ bán nó có thể mua được một tòa nhà lớn, nhưng lại không khỏi tiếc rẻ, quên đi, đợi có tấm thứ hai rồi tính, dù sao hiện giờ không lo chuyện ăn chuyện mặc, có nhà cũng ích gì. Chẳng qua nó đã tính hết rồi, sau này mình nhất định phải có một tòa nhà lớn như Bích Du Phủ của Thủy Thần Nương Nương, cũng muốn có ảnh bích cổ quái như thế, khiến người vừa vào cửa sẽ nhận ra được nó nhiều tiền.

Buổi tối hôm đó, âm thần họ Triệu mang về mấy tấm bản đồ, không biết tìm về từ tòa phủ đệ nào, đặt chỉnh tề ngay ngắn trên bàn chính giữa nhà, dưới ánh đèn, Lô Bạch Tượng và Trịnh Đại Phong muốn một cây dùi cứng, như là đang hành quân bố trận, bắt đầu tử tế đánh dấu ghi chú trên đó, nơi đặt “quan ải” của năm dòng họ lớn Lão Long thành, “phân bố binh lực” của đám khách khanh cung phụng, Kim Đan địa tiên, sau đó vẽ ra một đường thẳng nối giữa Đăng Long đài và hiệu thuốc Khôi Trần.

Ngụy Tiện cũng có mặt, nhưng Chu Liễm và Tùy Hữu Biên lại không tham dự, một người nương theo ánh trăng xem sách dưới mái hiên, một người đứng ở trong sân tôi luyện cỗ chân khí thuần túy trong khí phủ khiếu huyệt.

Còn về Trịnh Đại Phong thì đã đi tới gian phòng bên hông đi ngủ trước rồi, tiếng ngáy như sấm, hẹn hai canh giờ sau mới tiếp tục luyện quyền.

Luyện quyền, vừa là mài dũa cho tu vị võ đạo bốn người, nâng cao cảnh giới thêm một đoạn, đồng thời cũng có thể trợ giúp bốn người dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu linh tính trong đan dược Thanh Hổ cung.

Chuyện mua bán lần này, Trần Bình An kiếm được bộn.

Trần Bình An một mực đứng ở cạnh bàn nhìn Lô Bạch Tượng và Ngụy Tiện cùng âm thần họ Triệu vòng vòng vẽ vẽ trên mấy bức bản đồ, đôi khi lại chỉ chỉ điểm điểm, hắn ít đưa ra kiến nghị, cùng lắm là khi hai người một âm thần tranh chấp ở một chi tiết nào đó mãi không ra được kết quả, Trần Bình An mới đưa ra tiếng nói quyết định, trên thực tế rất là nhàn hạ.

Chuyến đi “hành tẩu bên sông dài tháng rộng thời gian” ở Ngẫu Hoa phúc địa khi xưa, không chỉ lộ trình xa xôi, năm tháng trải qua càng dài lâu hơn, nhưng dù vậy, Trần Bình An chỉ dám nói hiểu sơ nhân tình thế cố, biết được triều đình cao đến đâu, giang hồ rộng thế nào. Đối với những mưu đồ cụ thể có liên quan trực tiếp đến binh pháp này, Trần Bình An sẽ không khoa tay múa chân, giao cho người chuyên nghiệp làm là được. Ngụy Tiện không cần nói nhiều, hắn vốn xuất thân sa trường, còn Lô Bạch Tượng là toàn tài đệ nhất lưu hiếm thấy trên thế gian, tinh thông binh pháp thao lược, am hiểu tôn chỉ tinh nghĩa của ba giáo Nho Phật Đạo tại Ngẫu Hoa phúc địa, càng không cần nhắc tới cầm kỳ thư họa, hiện nay thứ duy nhất vị khai sơn thủy tổ Ma giáo này khiếm khuyết có lẽ chính là mới tới Hạo Nhiên thiên hạ, còn chưa đứng ở đỉnh núi mà thôi.

Chẳng qua từ chân núi đi tới giữa lưng núi, lại tiến tiếp lên đỉnh núi, trên đường tu hành, tóm lại là người đi càng lúc càng lưa thưa, nếu đi nhầm, đi tới dầu cuối con đường cụt nào đó, trơ mắt nhìn vào người khác tiếp tục đăng cao, thì biết làm sao bây giờ?

Cho nên đối với chấp niệm vươn tới vị trí cảnh giới võ đạo tối cao trên đời này của Tùy Hữu Biên, lại không ngờ chưa kịp tới đỉnh cao đã ngã xuống, tâm cảnh thiếu chút sụp đổ, kiếm tâm nứt vụn, Trần Bình An có thể hiểu được phẫn nộ trong lòng cô, song hắn cũng không thừa nhận. Trịnh Đại Phong cười cười nhẹ nhàng nói với bốn người Tùy Hữu Biên “Cửu cảnh mà thôi, khiến mọi người chê cười rồi”, nghe cứ tưởng cửu cảnh là cải trắng ven đường, nhưng thật thế ư? Trịnh Đại Phong là đệ tử đích truyền của Dương lão nhân! Người canh cửa Ly Châu động thiên, vậy mà cũng thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma trên bậc cửa cửu cảnh.

Trận chiến tại miếu hoang, Tùy Hữu Biên chen thân Kim Thân cảnh đã là đại cơ duyên tại thân, có được là tốt, song tròng mắt lại vẫn nhắm đến phong quang ở nơi cao nhất, điều này kỳ thực đã trái ngược với tôn chỉ tiến dần từng bước lên trời của võ phu thuần túy ở Hạo Nhiên thiên hạ.

Chỉ là Trần Bình An không cảm thấy đạo lý của mình có thể khiến nữ tử kiếm tiên Ngẫu Hoa phúc địa thực sự tâm phục khẩu phục, nhưng không sao cả, Si Tâm kiếm là của Trần Bình An hắn, đan dược Thanh Hổ cung cũng là của hắn, đưa hay không đưa cho Tùy Hữu Biên, đưa lúc nào đưa ra làm sao đều là do Trần Bình An hắn định đoạt.

Không người nợ nần gì Tùy Hữu Biên ngươi.

Dưới ngọn đèn, trên mấy bức địa đồ đã vạch ra được lộ tuyến chủ chốt, tranh chấp trong nhà càng lúc càng ít, Trần Bình An bèn đi ra khỏi phòng một lúc cho thoáng.

Trần Bình An bước qua sân viện, tiến lại ngồi xuống chiếc ghế dài phía đối diện nhà chính.

Bố cục của hiệu thuốc Khôi Trần rất giống hiệu thuốc Dương gia ở quê nhà, lúc Trần Bình An tiến lại ghế dài, không khỏi nhớ tới năm đó lần đầu bái phỏng Dương lão nhân, cất ô đi, hình như cũng ngồi ở vị trí tương tự chỗ này.

Gặp phải chuyện bất bình thế gian, người cho đó là chuyện bất bình, thực ra cũng chỉ là cảm quan cá nhân.

Đổi thành hạng người như Cao Thích Chân, Lưu Tông, chỉ sẽ cảm thấy đấy không phải chuyện bất bình gì, khoanh tay bàng quan xem náo nhiệt là được rồi, nói không chừng còn mượn cơ hội nhập cục, xem có thể được chia một chén canh hay không.

Đổi thành hạng người như Khương Thượng Chân, khả năng sẽ cảm thấy đây căn bản chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ nhìn một cái thôi cũng là để lỡ chuyện tu hành.

Đối với trận vây giết tại miếu hoang, dù cho đánh xong trận chiến đó, vốn liếng tổn tất, thiệt hại liểng xiểng, song vẫn chưa đến mức ghi hận khắc sâu, đương nhiên không ghi hận không đồng nghĩa với lúc ra quyền sẽ nhẹ tay.

Khả năng đến tận bây giờ Khương Thượng Chân vẫn không sao hiểu được vì sao ở Ngẫu Hoa phúc địa Trần Bình An lại sinh ra sát tâm với Chu Sĩ và Nha Nhi.

Ngay như Trịnh Đại Phong lúc này đang an tâm ngủ say cũng không hiểu nổi vì sao Trần Bình An phải nhúng tay vào loạn cục Lão Long thành.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset