Chương 1224: Quan môn đệ tử

Quan môn đệ tử

Chương 1224

Còn về nữ tử Khương thị kia, phong phong quang quang bái đường thành thân là không giả, nhưng sau khi vào động phòng, hai bên đã có một cuộc đàm luận thẳng thắn công bằng, Phù Nam Hoa cảm thấy có thể tiếp nhận, chẳng qua vẻ ngoài của cô lại khiến người ta cảm thấy bất ngờ, không hề gớm ghiếc xấu xí như ngoại giới đồn thổi, thậm chí tư sắc so với Quế Hoa đảo Kim Túc mà hắn từng ưa thích chỉ có hơn mà không có kém. Song Phù Nam Hoa lại không có nửa chút ý niệm nào, bởi vì khi đó trong phòng trừ đôi phu phụ tân hôn trên danh nghĩa được ông trời tác hợp này, ngoài nữ tử Khương thị đã sớm cởi đồ cưới thay bằng váy áo bình thường thì còn có một vị giáo tập ma ma đang đứng.

Một vị Nguyên Anh kiếm tu Khương thị cung dưỡng ra.

Phù Nam Hoa nào dám gấp gáp, hắn chỉ thoáng nhìn nữ tử Khương thị, thê tử của chính mình một cái, lập tức đưa tới ánh mắt sắc bén của vị giáo tập ma ma kia. Chọc không nổi chẳng lẽ ta còn tránh không nổi, về sau Phù Nam Hoa không tự đánh mất thể diện nữa, trừ những lúc phải cần mặt mũi ra, hắn rất ít khi tới chỗ cô và lão ma ma để rơi vào cảnh không tự tại, nữ tử kia cũng nói lời giữ lời, ngay cả tiền Phù Nam Hoa và đám bằng hữu xuất môn uống hoa tửu, cô cũng móc túi đưa.

Phù Nam Hoa cảm thấy tân hôn thế là tốt nhất, hắn phải biết đủ.

Hắn vốn chỉ cưới thân phận của nữ tử Khương thị mà thôi, còn về loại nữ tử mỹ mạo như cô, ở Lão Long thành chỉ cần nguyện ý vung tiền như rác, muốn tìm có gì là khó.

Trong Đinh gia, Phương gia Hầu gia chia nhau đứng hai bên trái phải.

Chỉ là hôm nay Đỗ Nghiễm, vị “nữ tế” lai lịch Đồng Diệp Tông rất lớn của Đinh gia lại chưa lộ diện.

Không lộ mặt cũng tốt, như vậy đại diện của liên minh ba dòng họ lớn trong Lão Long thành có thể tán gẫu nhẹ nhàng, không cần thời thời khắc khắc suy đoán tâm tư của vị đích truyền Đồng Diệp Tông kia, lo sợ không cẩn thận nói sai lời, rước họa vào thân.

Rốt cuộc một đại tông tiên gia có thể lấy lục địa làm tên, nguồn gốc thâm hậu ra sao chắc không cần nói cũng biết. Đến cả toàn bộ đại tộc Lão Long thành, nơi phú giáp Bảo Bình châu có gộp lại một nơi đều không cách nào sánh bằng, huống hồ bọn họ chỉ là đám “con nhà thương gia” bị thế nhân cười khẩy là chỉ chăm chăm nhắm đến lợi lộc, trước nay đều là một bàn vụn cát.

Bảo Bình châu vốn là châu nhỏ nhất trong chín châu, trong khi Đồng Diệp Tông lại là môn phái tiên gia lớn nhất nam biên Đồng Diệp châu.

Áo mặc sao qua khỏi đầu, Phương gia Hầu gia đều mừng trộm trong lòng, Đỗ Nghiễm thân phận tôn quý, song rốt cuộc chỉ vì một nữ tử họ Đinh mới che chở cho Đinh gia, chứ không phải vị lão tổ tông tràn đầy sắc thái truyền kỳ sau lưng hắn nảy sinh hứng thú với Lão Long thành.

Hiện nay tình cảnh Phương gia là thảm nhất, bị Trịnh Đại Phong một mình một ngựa đánh cho phủ đệ thiếu chút tan tành.

Nhưng hôm nay tên con em Phương gia gây ra chuyện tày trời này lại vẫn thản nhiên như thường, không chút ủ rũ chán nản, đang cùng một tên hồ bằng cẩu hữu Hầu gia bàn chuyện hăng say.

Sao hắn có thể không cảm thấy tâm tình thư thái cho được, kẻ điên họ Trịnh kia sắp phải bị đánh chết trên Đăng Long đài, hắn đã chuẩn bị sẵn không ít bạc, chỉ chờ về thành sẽ mở tiệc đãi khách. Chỉ cần là nữ tử từng làm việc tại hiệu thuốc Khôi Trần, bất luận niên kỷ lớn nhỏ, tướng mạo đẹp xấu, đều sẽ ném hết vào nhà chứa dưới tầng đáy Lão Long thành làm kỹ nữ, Trịnh Đại Phong ngươi chẳng phải vì một con đàn bà mà hưng sư động chúng ư, giờ hối hận rồi chứ?

Tôn gia và Phạm gia cách Phù gia và hai tốp người Phương gia Hầu gia khá xa.

Hơn nữa người tới tiếp chuyện với hai gia tộc đều lác đác không được mấy người.

Gia chủ Tôn gia Tôn Gia Thụ không xuất hiện, Phạm gia chỉ có một vị lão nhân chưởng quản hương hỏa từ đường tới, còn lại toàn là chút con em nhánh ngoài tài năng tương đối nổi bật.

Khi ba chiếc xe ngựa tiến vào tầm nhìn.

Đội ngũ các họ lớn Lão Long thành không phát ra tiếng vang huyên náo gì, cũng không có chỉ chỉ điểm điểm, ngay cả con em Phương gia, những người chắc chắn Trịnh Đại Phong sẽ chết trên Đăng Long đài đều bắt đầu nín thở ngưng thần, thu bớt ý cười.

Vô luận bản tính tốt xấu hay tính tình ưu khuyết.

Hôm nay có thể đứng ở bên này, hoặc nhiều hoặc ít đều tượng trưng cho mặt mũi gia tộc, không có mấy người là kẻ ngốc cả.

Tựa như lần quan chiến hiện tại, vì sao tất cả gia tộc đều không để địa tiên tế ra pháp bảo, lấy đình đài lầu các, đò ngang loại nhỏ… phi thăng đến không trung, để mọi người thuận tiện cúi nhìn chiến trường? Mà đều ngoan ngoãn đứng dưới Đăng Long đài, chỉ lấy các loại thuật pháp trên núi như là “Hoa trong gương, trăng trong nước” để quan khán chiến sự?

Thậm chí không một ai dám cả gan đưa ra đề nghị.

Đây là uy thế cự đại Phù gia tích góp mấy ngàn năm qua, cùng với trí tuệ sinh tồn nên có của những thương gia đại tộc tại Lão Long thành.

Ba chiếc xe ngựa chậm rãi ngừng dưới Đăng Long đài.

Ánh mắt đám người Phù gia ra chiều cân nhắc, không ai nhảy ra mở miệng khiêu hấn Trịnh Đại Phong, làm vậy khả năng sẽ chết, hơn nữa còn làm mất mặt Phù gia. Người Phù gia đều cảm thấy người này tất chết không nghi ngờ, cần gì phải làm hỏng mặt mũi gia tộc.

Trịnh Đại Phong một mình bước lên đài cao.

Không có lời gì lâm biệt với đám người Trần Bình An, cứ thế bước nhanh lên đài.

Trần Bình An nhìn quanh bốn phía một lần, rất nhanh sau đó liền thu hồi tầm nhìn, ngửa đầu nhìn về phía bậc thềm.

Nơi xa Phù Nam Hoa nhìn chằm chằm Trần Bình An, trong lòng kinh ngạc không thôi, số phận thiếu niên ngăm đen gầy gò ở hẻm Nê Bình năm đó quả nhiên không tầm thường, rời Ly Châu động thiên mới mấy năm ngắn ngủn mà đã có sự tự tin như hôm nay, chẳng những không đi vòng tránh Phù Nam Hoa và Lão Long thành, ngược lại tiến thẳng vào can thiệp. Hơn nữa trong đội ngũ tới cửa chúc mừng lần trước, Vân Hà sơn Thái Kim Giản vốn tưởng rằng đã chết không thể nghi ngờ gì hơn nữa, nay không chỉ còn sống rời khỏi Ly Châu động thiên, sau khi về lại Vân Hà sơn, tu vị không lùi mà tiến, ngày đó cô ta nhìn thấy mình, thái độ Thái Kim Giản cũng rất đáng để suy ngẫm một phen.

Lúc Trịnh Đại Phong bước lên chỗ cao nhất Đăng Long đài.

Tầm nhìn Trần Bình An hướng về nơi càng cao, nơi đó có một biển mây, chỉ là thân ở địa giới Lão Long thành, ngẩng đầu vẫn không nhìn thấy, chỉ có ngồi trên đò ngang từ trên cao nhìn xuống mới có thể thấy được bức tranh quang cảnh bao la kia.

Theo như lời Trịnh Đại Phong, biển mây này mới thực sự là cái gốc dựng thân giúp Phù gia sừng sững ngàn năm không ngã ở Lão Long thành.

Lịch sử sâu xa, có thể đẩy dời đến con Chân Long sau cùng trên thế gian lên bờ ở Bảo Bình châu.

Sau sự kiện đó mới có Tẩu Long Đạo dưới đất, có trận đại tu sĩ chém giết máu tanh sinh tử ở Ly Châu động thiên, có miếu thờ Con Cua và trấn nhỏ, có miệng giếng, có buổi đêm mưa tuyết tung bay, có thiếu nữ gần như sắp chết cóng gục ở ngõ Nê Bình, có Trần Bình An vừa khéo cứu được cô, cô lại đến nhà cách vách làm tỳ nữ cho Tống Tập Tân.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset