Chương 1229
Hắn không đuổi theo thanh phi kiếm sát lực vô cùng kia, mà là đột nhiên bừng tỉnh, lập tức chạy đi về hướng đầu tận cùng phía nam Bảo Bình Châu.
Nho sĩ thất tuần đưa tay chỉ về phía nữ tử cao lớn, phẫn nộ nói: “Ngươi điên rồi!”
Cô vẫn chậm rãi tiến lên.
Đỗ Mậu nuốt nuốt nước bọt, “Ngươi đã ném kiếm đi, thật sự muốn chém giết với ta?”
Giống như cô vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên đời này, “Chém giết? Đại khái là ngươi không biết một chuyện cũ năm xưa, dù sao tuổi ngươi còn nhỏ, ta không trách ngươi.”
Lão tú tài bỗng nhiên cười phá lên, kiểu cười giống như đang ôm bụng cười to, “Con Thôn Bảo Kình (1) lớn nhất thời đại thượng cổ, là do ai giết, ngươi có biết không? ! Ta biết, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.”
(1) thôn bảo kình: cá voi nuốt bảo bối
Cô cứ đi thẳng tới như vậy, đi tới trước người một vị thần tiên Phi Thăng cảnh, khoảng cách không khác gì lúc trước Đỗ Mậu đứng ở trước người Trịnh Đại Phong.
Chỉ là nữ tử áo trắng thân hình cao lớn, cho nên cô từ cao hướng xuống, ánh mắt lạnh như băng, nhìn lão bất tử chết tiệt này, “Chi bằng ngươi khống chế tiên binh bản mạng của ngươi ra thử chút xem sao? Ta sẽ đứng im bất động, không lừa ngươi đâu.”
“Mụ đàn bà thối, muốn chết hả!”
Đỗ Mậu chợt quát một tiếng, thân hình lướt nhanh.
Nhưng mà Thôn Kiếm Chu lại nháy mắt nhanh như điện chớp, đâm thẳng đầu nữ tử cổ quái kia.
Vốn chỉ vài bước khoảng cách, lại là một món tiên binh bản mạng.
Nhưng tâm thần Đỗ Mậu lại run rẩy dữ dội.
Mí mắt nho sĩ thất tuần cũng bắt đầu đánh nhau.
Chỉ thấy chiếc Thôn Kiếm Chu kia run rẩy dừng ở phía trước mặt cô, tràn ngập sự sợ hãi bản năng, cùng với ai oán đối với Đỗ Mậu vị chủ nhân này.
Nữ tử cao lớn vươn một ngón tay, chỉ chỉ xuống phía dưới, “Ngoan, đừng che mắt ta, thấp xuống một chút.”
Thôn Kiếm Chu thế mà lại vô cùng ngoan ngoãn bắt đầu hạ xuống, cuối cùng lơ lửng ở bên chân cô, kết quả vẫn bị cô một cước đạp bay, căm tức nói: “Nhớ kỹ chừa chưa.”
Đỗ Mậu theo thói quen giơ ngón cái, lau khóe miệng, nếu là đối thủ quen thuộc của “lão biến thái của Đồng Diệp tông” thì sẽ biết, sau khi Đỗ Mậu làm ra động tác này, hầu như là muốn liều mạng rồi.
Nữ tử cao lớn thở dài, nói với Đỗ Mậu: “Ngươi vận khí không tệ, chỉ hủy một vật bản mạng, một kiếm đó của ta vốn nên đánh về hướng ngươi. Nhưng chờ tới lần sau ta hiện thân ở Đồng Diệp Châu, ngươi sẽ không còn vận khí tốt như vậy.”
Ngay lúc này, nơi thiên địa lúc trước bị phá vỡ một lỗ thủng kia, một cánh tay áo sam xanh thò vào, hai ngón tay kẹp lấy kiếm điều cũ kia, cánh tay rung động, ống tay áo quay cuồng.
Có thể dễ dàng nhận thấy, cho dù chỉ là tạm thời khống chế kiếm điều cũ mài một đoạn mũi kiếm này, cũng không được coi là thoải mái.
Một giọng nói uy nghiêm từ đại thiên địa bên ngoài truyền vào tiểu thiên địa này, “Càn quấy, cấm có lần sau.”
Nữ tử cao lớn quay đầu đi, “Sao hả, muốn ta cầm kiếm rồi mới xuất kiếm, vậy ta sẽ đả thông Hạo Nhiên Thiên Hạ và Thanh Minh Thiên Hạ nha?”
Cô vẫy tay một cái, kiếm điều cũ nháy mắt thoát khỏi cánh tay đang khống chế nó, bị cô nắm trong tay.
Chủ nhân cánh tay kia vẫn chưa hiện thân, nhưng rung lên cổ tay, tay áo có gió mát ngưng tụ như nước sông cuồn cuộn, trực tiếp bọc lấy vị nho sĩ thất tuần kia vào trong, nói: “Theo ta về văn miếu, đóng cửa suy nghĩ.”
Lão tú tài tặc lưỡi nói: “Hôm nay ngay cả thịt đầu heo nguội cũng không ăn được nữa.”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, tựa như nói với lão tú tài, “Chuyện ngày hôm nay sẽ do lão tú tài ngươi thu thập tàn cục, bên văn miếu sẽ không nhúng tay vào.”
Lão tú tài nhảy cẫng lên, hùng hùng hổ hổ nói: “Lão tử không phục! Cho chút lợi ích đi chứ! Bằng không xem ta đi tới bên văn miếu, trừ tượng thần lão nhân, bao gồm cả Lễ Thánh và ngươi nữa, ta sẽ ném hết toàn bộ bảy mươi bức tượng thần còn sót lại ra ngoài, rồi chuyển tượng thần của ta vào trong, dù sao lão nhân vẫn thấy ta thuận mắt nhất…”
Sau khi thu nho sĩ thất tuần vào trong tay áo, người nọ thở dài một tiếng, “Cầm đi.”
Vừa dứt lời.
Lỗ thủng nơi màn trời tiểu thiên địa đã khép lại, chỉ là nhẹ nhàng hạ xuống một ngọc bội màu vàng, không phải ngọc bội “đắc đạo đa trợ” của nho sĩ thất tuần, mà là ngọc bội “Ngô thiện dưỡng hạo nhiên khí” kia của nho sĩ trung niên.
Lão tú tài đưa tay tiếp lấy, lúc này mới hài lòng, “Lần này coi như công bằng, có chút tiểu thiện.”
Người nọ tựa như bị cái gọi là “tiểu thiện” này chọc giận, chưa lập tức quay về Trung Thổ Thần Châu, ngược lại có một luồng hạo nhiên chính khí khổng lồ dừng lại ở ngoài tiểu thiên địa, lão tú tài duỗi cổ, “Sao, ngươi thấy không phục? Bằng không ta nói với ngươi trận tranh ba bốn đó, rốt cuộc vì sao ta lại thua? Thật sự là do học vấn ngươi cao hơn ta ư? Nếu không phải trong các đệ tử của ta có Tề Tĩnh Xuân, có Tả Hữu…”
Khi lão tú tài dường như “nói hươu nói vượn”, hai tay rung tay áo, hơi gập đầu gối, muốn ngồi mà luận đạo.
Chỉ có thánh nhân nho gia cùng tiên nhân trung thổ thượng ngũ cảnh, mới có thể tận mắt nhìn thấy năm xưa học vấn của người này như mặt trời giữa trời cỡ nào, là lực áp như thế nào đối với các thánh nhân Thích Đạo nhị giáo ra sao!
Dù là Đại Ly quốc sư Thôi Sàm khi sư diệt tổ, nói tới đoạn lịch sử phủ đầy bụi này cũng tràn đầy vẻ tự hào.
Người kia đã đi rồi.
Lão tú tài dừng động tác dọa người lại, trợn to mắt nhìn thật lâu, không thấy có động tĩnh gì nữa, có lẽ đã đi rồi, lúc này mới cắn miếng ngọc bội màu vàng kia, “Ai u, là hàng thật, coi như cũng có chút đạo lý, không uổng công một vại nước bọt của ta.”
Lần này rời khỏi Ly Châu động thiên, nữ tử cao lớn lần đầu tiên thật sự cầm lấy kiếm điều cũ, cô cười nói với Đỗ Mậu: “Số phận của ngươi hình như còn tệ hơn so với tưởng tượng của ta.”
Lão tú tài cười ha ha nói: “Không phải chán ghét Phi Thăng cảnh bó tay bó chân sao, đánh hắn ngã xuống Ngọc Phác cảnh Nguyên Anh cảnh, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó! Không phải muốn đoạn hương khói văn mạch ta sao? Ha ha, lần này đá phải tấm sắt rồi ha, không đúng không đúng, là đá trúng một cây kiếm điều cũ, vận khí Đỗ Mậu ngươi, cả vạn năm nay chỉ có mình ngươi, về sau đi ra ngoài ngươi vẫn có thể khoác lác với người ta…
Nữ tử cao lớn quay đầu, nheo mắt tàn khốc nói: “Chăm sóc chủ nhân của ta cho tốt!”
Lão tú tài rụt cổ, “Yên tâm, ta không quan tâm tiểu Bình An ít hơn ngươi đâu.”
Đỗ Mậu xắn tay áo, chậm rãi nói: “Không có Thôn Kiếm Chu, ta vẫn là Phi Thăng cảnh!”
Lão tú tài giật giật khóe miệng, vung tay áo, màn trời tiểu thiên địa nơi đỉnh đầu Đỗ Mậu đã mở ra, vừa vặn như để cho một mình Đỗ Mậu trở về Hạo Nhiên Thiên Địa.
Đỗ Mậu rốt cuộc đã có phần kích động, Phi Thăng cảnh sở dĩ co đầu rút cổ ở các loại động thiên phúc địa không ra ngoài, trừ chuyện dễ dàng dẫn đến gây rối loạn thiên địa khởi vận, bị quy củ Nho gia trói buộc, quan trọng hơn là vì bản thân cũng không dám dễ dàng thò đầu ra, rất dễ dẫn tới đại đạo nghiền áp!
Nữ tử cao lớn đặt ngang kiếm trước người, lạnh nhạt nói: “Đóng lại.”