Chương 1236: Phong thủy 2

Phong thủy 2

Chương 1236

Có một lão giả mỉm cười nói: “Cầu phú quý trong hiểm nguy, liều một phen.”

Có người cười nói: “Thiết kỵ Đại Ly đã sắp giết đến trung bộ Bảo Bình Châu chúng ta rồi nhỉ, lần này chúng ta bắc thượng, nếu thành công, không biết có thể chạm trán với đám mọi rợ phương Bắc kia hay không?”

Một bà già tự giễu nói: “Phù gia làm vậy có tính là dắt chó ra ngoài cắn người không đây, nhưng mà cắn rất hay, có thể cắn được mấy miếng thịt béo vào miệng mình, so với đánh đấm quậy phá nho nhỏ bây giờ, nói không chừng thật sự có thể kiếm được nhiều hơn chút.”

Một vị công tử ca trẻ tuổi nhất, tướng mạo bình thường, khí độ lại không tầm thường, cho dù chung quanh là một bầy lão hồ ly thành tinh, hắn vẫn không để bị người ta coi nhẹ, lúc này hai tay hắn để sau gáy, ngửa đầu nhìn một ngọn đèn lưu ly trên đỉnh đầu, lẩm bẩm: “Xét đến cùng, vẫn là dùng đại thế để ép người.”

Hiệu thuốc Khôi Trần, Phạm gia bỏ số tiền lớn mời mấy vị lang trung thần y tới, phần lớn là con em thầy thuốc trong luyện khí sĩ, hoặc là cao nhân tinh thông đan dược Đạo gia dưỡng sinh, gần đây ra ra vào vào ở cửa hàng bên này.

Từ đường Phạm gia đã loạn hết cả lên, bọn họ từ từ cảm thấy hơi nghi ngờ đối với phát biểu của gia chủ, cuối cùng dứt khoát vô cùng đau đớn, ai nấy đều nói mình thẹn với các bài vị trong từ đường họ Phạm, con cháu bất hiếu, thẹn với liệt tổ liệt tông, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ Phạm đi con đường tìm chết, dám châu chấu đá xe, ở thời điểm thế này còn muốn che chở Trịnh Đại Phong đã thành phế vật kia. Phạm Tuấn Mậu cùng phụ thân Phạm Nhị, đương đại gia chủ Phạm thị, đối mặt đủ loại dị nghị, chỉ lặng lẽ uống trà.

Ở bên hiệu thuốc.

Trịnh Đại Phong đã tỉnh lại, có thể mở miệng nói chuyện, trừ cao nhân Phạm gia mời đến dùng thuốc chữa thương bồi bổ ổn định căn bản, âm thần họ Triệu cũng có chút của cải từ Ly Châu động thiên mang ra, giúp Trịnh Đại Phong tu bổ lỗ hổng hồn phách, không đến mức khiến Trịnh Đại Phong lập tức suy sụp, chỉ có thể từng ngày một trở nên giống như cây khô.

Trịnh Đại Phong chưa tìm tới cái chết, tuy không nói nhiều, nhưng vẻ mặt khá thoải mái, thi thoảng ngẫu nhiên Bùi Tiền đến phòng ngồi chốc lát, hắn còn có thể cười tán gẫu vài câu với nha đầu gầy quắt này. Bùi Tiền mỗi lần đến bên này, đều là ngồi trên mặt đất, lấy một cái ghế dựa đặt sách vở, sau đó chép sách. Khi ở bên Bùi Tiền Trịnh Đại Phong sẽ muốn nói chuyện nhất, tuy mỗi lần mở miệng ra nói, đều sẽ hơi tác động thương thế, nhưng Bùi Tiền không biết tình hình, lúc chép sách nó đặc biệt nghiêm túc, nếu Trịnh Đại Phong nói nhiều, nó còn có thể thốt lên câu oán giận ngươi phiền quá, làm ta chép nhầm một chữ, nét bút nào đó không đủ đoan chính, cha ta sẽ bắt ta viết lại.

Trịnh Đại Phong sẽ cảm thấy vui vẻ, chỉ có điều cười một cái thôi sẽ đau tới mức toát mồ hôi lạnh, nhưng trong phòng có Bùi Tiền ngồi chép sách, tâm trạng của hán tử trên giường bệnh nhìn chung vẫn không đến nỗi tệ.

Trần Bình An cũng thường đến bên này ngồi một chút, một nằm một ngồi, bởi vì đều bị thương nặng, cho nên hai người không tán gẫu nhiều.

Hoàng hôn hôm nay, rời khỏi nhà bên tràn ngập mùi thuốc, Trần Bình An đi đến sân nhà. Chu Liễm ở trong phòng bếp bận rộn với một bàn đồ ăn, Bùi Tiền ở trong sân luyện tập tuyệt học độc môn của nó.

Trong sân có bày một cái bàn, Lô Bạch Tượng đang ngồi đối mặt đánh cờ với Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện đứng ở bên cạnh, tuy vẫn không hiểu cách chơi cờ vây, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi thắng bại.

Lúc trước Chu Liễm và Tùy Hữu Biên chết ở bên ngoài Lão Long thành, Trần Bình An đã tiếp tục bỏ thêm hai đồng tiền Kim Tinh vào bức hoạ cuộn tròn bản mạng của hai người bọn họ.

Sau khi hai người chết trận, dựa theo “thiên điều” quy củ Đông hải lão đạo nhân lúc trước đã ước định, trong tương lai thành tựu cao nhất của võ điên Chu Liễm từ bình cảnh hạ xuống võ đạo thập cảnh.

Mà Tùy Hữu Biên càng thê thảm hơn, chiến dịch miếu đổ nát liên tiếp chết hai lần, lần này lại đổi mạng với một vị Kim Đan cảnh, cửu cảnh, thành tựu trong tương lai cũng chỉ có thể ở cửu cảnh đỉnh phong trì trệ không thể tiến thêm. Trần Bình An cũng tốt, bốn người bức hoạ cuộn tròn cũng thế, mặc kệ quan cảm đối với vị lão quan chủ Quan đạo quan kia như thế nào, năm người đều không nghi ngờ “lão tiền bối đạo pháp thông thiên”.

Âm thần họ Triệu mà mỗi lần xuất hiện đều sẽ có khói đen cuồn cuộn, sát khí hôi hổi kia hôm nay chưa xuất hiện.

Không ai có thể ngờ được rằng vị âm thần Nguyên Anh cảnh này, vốn nên là nhân tố thay đổi thắng bại của ván cờ sau khi tọa trấn hiệu thuốc giống như một vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh, nào ngờ từ đầu tới đuôi, nó không hề nói bất cứ chuyện gì. Trần Bình An bị thương nặng, Trịnh Đại Phong biến thành phế nhân, hai tùy tùng Chu Tùy chết trận, Lô Bạch Tượng và Ngụy Tiện cũng không nhàn rỗi, đều là lượn lờ quỷ môn quan bên kia về dương gian, chỉ có vị âm thần này tựa như chỉ cùng Bùi Tiền ở cửa hàng cửa tán gẫu vài câu, khi thời gian dừng trôi, trận pháp hiệu thuốc chưa mở ra, nó cũng bị giam cầm trong đó, sau khi dòng chảy thời gian tiếp tục chảy, đại cục đã định.

Trần Bình An đến ngồi nơi phía trước cửa hiệu thuốc.

Trong sân, Bùi Tiền hai tay chống gậy leo núi, thở hồng hộc nói: “Lão Ngụy, thấy ta luyện kiếm thuật thế nào?”

Ngụy Tiện không quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm quân cờ đen trắng trên bàn cờ, có vẻ như là cài răng lược trên sa trường, hắn cũng chỉ có thể nhìn ra ý tứ như vậy, thuận miệng trả lời lấy lệ với Bùi Tiền, “Mạnh.”

Bùi Tiền không hài lòng mấy, lớn tiếng hỏi: “Mạnh ra sao?”

Ngụy Tiện nghĩ chút, “Mạnh vô địch.”

Bùi Tiền giận dữ, “Lão Ngụy, ngươi coi ta là kẻ ngốc à, lời này ai mà tin?”

Ngụy Tiện liếc Bùi Tiền, “Vậy ngươi tin hay không?”

Sắc mặt Bùi Tiền lập tức đang âm u chuyển thành rạng rỡ, cười ha ha, “Hơi hơi tin.”

Lòng tin của Bùi Tiền tăng vọt, cầm gậy leo núi, chỉ chỉ bóng lưng Lô Bạch Tượng, “Tiểu Bạch, ngươi muốn tiết kiệm đầu óc tiết kiệm sức lực mà đầu hàng nhận thua, hay là ngồi bất động chiến một trận với ta?”

Lô Bạch Tượng đưa lưng về phía Bùi Tiền cười nói: “Nhận thua nhận thua.”

Bùi Tiền lại hỏi, “Tùy tỷ tỷ, tỷ có muốn cùng một đứa con nít năm nay mới mười tuổi mụ, chiến một trận đại chiến quang minh chính đại hay không?”

Tùy Hữu Biên lạnh nhạt nói: “Hay là miễn chiến đi.”

Bùi Tiền banh cổ họng, quay đầu hướng phòng bếp nho nhỏ bên kia hô: “Chu Liễm tay nghề làm bếp cao thâm, thiên hạ vô song, chỉ còn lại ngươi, có dám liều mạng đêm nay đồ ăn không ngon, đi ra chém giết với ta hay không?”

Chu Liễm hông buộc tạp dề, tay cầm muôi to lớn tiếng trả lời: “Không dám!”

Bùi Tiền ừ một tiếng, nhìn quanh bốn phía, ôm gậy leo núi, “Quả nhiên trừ cha ta ra, ta đã mạnh vô địch, có phần cô độc, xem ra hôm nay ngày mai không cần luyện kiếm nữa.”

Trần Bình An không biết khi nào đã trở lại ngồi trên băng ghế dưới mái hiên bên kia, mỉm cười nói: “Phải kiên trì bền bỉ.”

Bùi Tiền nhảy nhót đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, tràn ngập chờ mong hỏi: “Sư phụ, con có phải khai sơn đại đệ tử của người hay không?”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset