Chương 1271: Kiếm 4

Kiếm 4

Chương 1271

Cô gái cúi đầu nhìn vị trí Tào Từ lấy ngón tay vẽ ra kia, gật đầu tán thành nói: “Có lẽ là xấp xỉ ngang nhau.”

Thời điểm cặp thầy trò này một đứng một ngồi, nói chuyện phiếm thiên hạ võ vận…

Xa xa, hoạn quan đệ nhất nhân của đại vương triều này, một vị chưởng ấn thái giám có hy vọng chen thân ti lễ giám Tiên Nhân cảnh, đang dẫn theo một đám đại điêu tự (1) mãng phục đỏ tươi đivề hướng bên này, sau khi thấy hai người, tất cả dừng bước, đứng cung kính, tất cả mọi người đến thở mạnh một lần cũng không dám.

(1) một cách gọi khác của thái giám

Thuyền đến bến đò biên cảnh Thanh Loan quốc, đoàn người Trần Bình An đi trên đường phố phồn hoa của bến đò, không biết vì sao, bất luận là luyện khí sĩ hay võ phu thuần túy, đều sẽ chủ động nhường đường đi vòng. Tu sĩ trung ngũ cảnh cảnh giới càng cao, nhãn lực càng tốt, cùng với cao thủ võ phu luyện khí tam cảnh lịch luyện giang hồ càng phong phú, lại cảm nhận rõ ràng hơn về một áp lực vô hình.

Cô gái đeo kiếm dung mạo tuyệt sắc, chàng trai cao lớn lưng đeo đao hẹp, lão già thối lưng gù mỉm cười, người đàn ông chất phác tinh tráng thấp bé.

Đều không đơn giản.

Nhưng không biết vì sao, một vị tu sĩ Kim Đan che giấu khí tức nấp ở giữa dòng người, lại cảm thấy khí thế bốn người này cộng lại một chỗ, giống như cũng không bằng người thanh niên rõ ràng đang mang thương tích trong người, đeo một thanh kiếm kia.

Các ngôi sao quay quanh mặt trăng.

Lúc trước vài lần đi ngang qua bến đò tiên gia, trừ bến đò ở nơi giáp ranh giữa Sơ Thủy quốc và Tùng Khê quốc, mua bán ở Thanh Phù phường, những lần còn lại Trần Bình An hoặc đến đi vội vàng, hoặc chỉ có đi dạo chứ không mua, hôm nay hắn dứt khoát dẫn đoàn người Bùi Tiền đi dạo cẩn thận bến đò này. Trần Bình An cho bốn người bức họa cuộn tròn mỗi người một đồng tiền Tiểu Thử, để bọn họ tự do mua sắm. Tiền thần tiên trên núi, có cách nói “ngàn trăm chục”, một đồng tiền Tuyết Hoa giá trị ngàn lượng bạc trắng vương triều thế tục, một đồng tiền Tiểu Thử chính là mười vạn lượng vàng thật bạc trắng, linh khí pháp bảo không cần hy vọng xa vời, nhưng một ít vật phẩm trên núi hiếm lạ, chế tác thú vị, mua mấy thứ bỏ vào trong túi, bình thường lấy ra ngắm nghía thì không khó.

Hắn giao hẹn với bốn người bức họa cuộn tròn, sau một canh giờ sẽ gặp mặt ở một chỗ thanh danh lớn nhất của bến đò, Trần Bình An dẫn Bùi Tiền đi dạo, ra bến đò mua đồ, ở nơi tương tự Thanh Phù phường như vậy có cao nhân tọa trấn, khả năng kiếm được hàng tốt bị lọt sổ là cực nhỏ, hơn nữa giá tương đối đắt đỏ, chỉ những nơi đông đúc như Bao Phục trai mới có thể khiến người ta thử vận khí, kiểm tra nhãn lực nhất. Những người này phần nhiều là sơn trạch dã tu tán tu, bốn biển là nhà, thích từ trong tay một ít con em hào phiệt năm xưa gia đạo sa sút thu vào với giá thấp, hoặc tự xưng gia tộc tổ tiên, sư môn tổ sư từng xuất hiện Kim Đan, Nguyên Anh Địa tiên, con đường bán đồ đại khái chỉ nhiều thế này, người mua không cần so đo những thứ này, Trần Bình An năm đó đi theo hiệp khách râu quai nón Từ Viễn Hà vào Nam ra Bắc, học không ít chiêu trò, về sau Diêu Cận Chi giải thích “đấu lồng”, thật ra cũng thuộc loại nghề này.

Bùi Tiền trải đời không sâu, những tranh chữ thần tiên, linh bảo khí vật, tinh mị sơn quái không gì lạ không có trong các loại cửa hàng khiến nó nhìn không chớp mắt. Bùi Tiền có một điểm tốt, nó hay bị Chu Liễm chọc ghẹo là tiểu Thao Thiết, thích nhận đồ, ai cho gì cũng không từ chối, không thích tiêu tiền, một đồng cũng không bỏ ra. Cho nên vật phẩm thèm thuồng đến mấy nó cũng chỉ nhìn vài lần, tuyệt đối không mở cái túi thơm nhỏ mà Quế phu nhân tặng được nó dùng để làm túi tiền ra, nếu nó thật sự cảm thấy quá thích, thì sẽ véo mạnh mấy cái cái, nhìn rồi coi như là vật của mình, là nó tạm thời để ở cửa hàng mà thôi.

Trần Bình An thì trước giờ không tiêu tiền như nước, cho nên cùng Bùi Tiền đi dạo khoảng nửa canh giờ, đi mười mấy cửa hàng, cũng không bỏ ra một đồng nào.

Nửa đường gặp sạp đồ, là hán tử trung niên chân thọt tướng mạo hàm hậu, tự xưng họ Lưu, có thể gọi hắn Lưu Can Tử, hắn thấy Trần Bình An mặc đồ trắng, đeo trường kiếm vỏ trắng, đi theo ước chừng bảy tám trăm bước đường, bộ dạng thành thật, nói chuyện lại không vụng về, nói tổ phụ nhà hắn là đại tướng quân Văn Cảnh quốc, sau khi Văn Cảnh quốc mất nước, hoàng đế bệ hạ trên đường chạy nạn mất mạng, thất lạc một ngọc tỷ núm thú Ly Hổ một trong mười bảy bảo bối của Giao Thái điện, bị tổ phụ hắn đưa vào dân gian, hôm nay có một vị đại tiên sư Thanh Loan quốc đã tập hợp đủ mười sáu bảo vật, cũng chỉ thiếu món “ngưng vận thần bảo” này, nghề thu thập này “cầu hoàn thiện cầu đầy đủ” là việc quan trọng số một, cho nên trọng bảo “Nói không chừng còn ẩn chứa quốc vận long khí” này giá trị liên thành.

Hán tử sở dĩ đi theo bảy tám trăm bước, một là vì người thanh niên này vừa nhìn qua là biết công tử ca có tiền, tính tình tốt, không đuổi người, lại còn lắng nghe rất chăm chú, vả lại hán tử thật sự là buôn bán quá ế ẩm, còn phải chịu khổ dài dài, năm trước hắn vất vả lắm mới vượt qua được cuối năm, chỉ cần ba đồng tiền Tiểu Thử là có thể mua được vài cái mạng của hắn, trải qua một năm đầy nơm nớp lo sợ, dựa theo quy củ, nếu hết tháng giêng năm nay, mà vẫn không có kẻ coi tiền như rác nào cắn câu, hắn sẽ thật sự gặp họa, quốc có quốc pháp, nghề có nghề quy, thực sự sẽ chết người đấy.

Để bán được mấy món đồ hòng sống sót, có thể nói hán tử đã bất chấp thủ đoạn, thân là luyện khí sĩ tam cảnh, mặt dày theo suốt quãng đường không nói, còn chủ động giới thiệu phong cảnh bến tàu cho vị công tử ca kia.

Tòa bến tàu tiên gia trên biên cảnh Thanh Loan quốc này tên là bến Phong Vĩ, bắt nguồn từ ngày đầu kiến tạo bến tàu, từng là một trấn nhỏ phố phường, trong lịch sử ở nơi này, từng xuất hiện một vị thần tiên Ngọc Phác cảnh khởi nguồn thấp kém, lấy thân phận sơn trạch dã tu, bằng vào nghị lực lớn cơ duyên lớn chen thân thượng ngũ cảnh, đủ loại sự tích thần tiên truyền lưu nửa châu, cực nổi tiếng ở trong toàn bộ dã tu tán tu Bảo Bình Châu, nhà tổ người này ở một ngõ tên là Giáp Phong tiểu đạo, lại vừa vặn ở cuối ngõ, đời sau bến tàu này liền được đặt tên bến Phong Vĩ.

Bởi vì bến tàu ở chỗ giáp giới của ba nước, để tranh đoạt quyền sở hữu ngõ nhỏ cùng căn nhà tổ này, mấy trăm năm qua, Thanh Loan quốc Đường thị và hai nước láng giềng lớn dùng cán bút và dao nhỏ, đánh vô số trận trên giấy và trên sa trường, nhưng ba bên đều ngầm thỏa thuận, không để chiến sự lan đến bến tàu, vì thế thư viện Quan Hồ đặc biệt phái quân tử hiền nhân mấy lần tới đây xử lý việc này.

Hán tử ra sức giới thiệu, bến tàu có một loại rượu tiên nhân nước giếng thế gian chỉ có một phần này, một đồng tiền Tuyết Hoa mua được một hũ nhỏ, các đại quan hiển quý Thanh Loan quốc thích dùng nhất để phô bày giàu sang. Vị công tử ca kia qua thật sự mua một hũ rượu nước giếng ngay tại một cửa hàng góc đường, nhờ chưởng quầy lấy cho hai cái bát trắng, sau khi ngồi xuống lại cười đưa tay ra hiệu hán tử cùng ngồi xuống uống rượu. Hán tử vốn định đứng ở một bên ra vẻ đáng thương, nói không chừng công tử ca nổi lòng trắc ẩn, sẽ mua những gia sản rách nát kia của hắn, nhưng thật sự là sâu rượu trong bụng quấy phá, y ngồi xuống bắt đầu uống rượu, vừa uống vừa thầm oán mình không quản được cái miệng, nghĩ mình mê uống rượu, quá nửa sẽ thất bại trong vụ làm ăn này, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ coi đây là bát rượu trước khi lên đoạn đầu đài mà nhấm nháp.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset