Chương 1276
Trần Bình An hy vọng sau này, nếu thực có một ngày mình cũng khai tông lập phái, hắn tình nguyện ngay từ đầu không để ai cảm thấy Trần Bình An hắn là đạo đức thánh nhân không tỳ vết, đến cuối cùng, nhỡ đâu thực sự xuất hiện biến cố không thể vãn hồi, cũng sẽ không có ai cảm thấy hắn là đại ác nhân tội không thể tha. Mặc dù lòng người ly tán, cũng muốn tranh thủ dễ tụ dễ tan, cố gắng làm được trước sau vẹn toàn.
Trần Bình An ngồi trên mặt đất, cúi đầu nhìn tinh mị cổ hạnh kia, cười hỏi: “Sao không thương lượng với đám tiên sư, đảm nhiệm cung phụng khách khanh bến Phong Vĩ bên này, sau đó tìm một tòa ngũ nhạc, ký kết sơn minh khế ước, có thêm một sơn đại vương trung ngũ cảnh không chạy đâu được, bọn họ hẳn là sẽ vui vẻ nhìn thấy điều này chứ nhỉ?”
Nhóc con đặt mông ngồi ở đỉnh núi tiền, khuôn mặt u sầu, giọng trẻ con nói: “Ta cũng muốn chứ, nhưng những kẻ người đầy hơi tiền kia tin ta, ta lại không tin được bọn hắn, đây là một chỗ phiền toái, bến Phong Vĩ tiếp giáp ba nước Thanh Loan, Khánh Sơn và Vân Tiêu, mấy thế lực của bến đò địa bàn đan xen, ai cũng không phục ai, vì tiền, không có việc gì thì lén lút đánh phọt óc đối phương, sơn minh thề ước, ngươi cảm thấy ta nên chọn lựa ngũ nhạc nước nào? Cho dù ta ngu ngốc chọn một nhà, hai nhà còn lại còn không hận ta đến chết? Nói không chừng ngày nào đó sẽ vụng trộm tìm người bổ nát bản thể của ta, làm củi đốt nhỉ? Hôm nay tuy hương khói thảm đạm, ăn no một bữa đói ba bữa, tốt xấu gì không chết được, luyện khí sĩ các ngươi không phải đều nói chết vinh không bằng sống nhục sao. Ừm, còn có câu chết đạo hữu không chết bần đạo.”
Trần Bình An coi như không nghe thấy câu cuối cùng, rất tán đồng với nỗi lo âm thầm của tên nhóc này. Thân là yêu tinh cây hạnh không có chỗ dựa, muốn phá cảnh, thì cần ký kết sơn minh với luyện khí sĩ, nhưng bến Phong Vĩ ở chỗ giáp giới ba nước, không thuộc lãnh thổ nước nào cả, cho nên đây thật sự là chuyện phiền toái không nhỏ. Nếu bến Phong Vĩ là một nhà thế lực độc đại, vậy thì quá dễ rồi.
Đối với điều này Trần Bình An cũng lực bất tòng tâm.
Nhóc con nói rất đáng thương: “Nghe con bé đen sì kia nói, nhà tiên sư ở là nơi giống như động thiên phúc địa, hấp thu linh khí như tục nhân uống nước, hay là không ngại giúp ta một phen, mang theo mầm cây nhỏ này trở về, một khi còn sống, cũng có thể giúp đỡ tiên sư củng cố sơn thủy linh khí, cái này đối với hai bên chúng ta, đều là việc tốt cùng có lợi. Luyện khí sĩ tầm thường, không đề cập tới thương gia trong mắt chỉ có tiền, chỉ nói nông gia và dược gia kia, ai không coi đây là việc tốt trời ban phúc duyên, vị tiên sư qua đường này, ngươi nhất định phải quý trọng!”
Trần Bình An đặt vốc đất và cây giống xuống đất, cười nói: “Có phải còn muốn nói ‘trời cho không lấy, sẽ bị phạt ngược’ hay không?”
Tên nhóc ủ rũ, gãi má nói: “Hai đứa nhỏ, dễ lừa gạt, nhưng ngươi là người lớn, kinh nghiệm giang hồ già đời, quả nhiên không dễ lừa.”
Một khi Trần Bình An ở nhà đỉnh núi mình trồng xuống mầm cây nhỏ này, nó có thể giúp đỡ củng cố sơn thủy linh khí, việc này không phải là giả, nhưng cực kỳ có hạn, phần nhiều vẫn là không ngừng đánh cắp linh khí cho cây tổ tông, cho nên khẳng định là làm ăn lỗ vốn mất nhiều hơn được.
Tin tức liên quan những cây cối tinh mị này, lúc trước Trần Bình An ở Quế Hoa đảo, bởi vì trấn nhỏ quê nhà có cây hòe già, nên có nói chuyện phiếm với Mã Trí lão kiếm tu được Phạm gia cung phụng, và biết được một ít tin tức.
Trần Bình An sau khi trả lại vốc đất và cây giống, hạnh hoa tinh mị kia coi như có chút nhãn lực, cũng trả lại cho Bùi Tiền hai đồng tiền Tuyết Hoa.
Người hoa sen tí hon ốm yếu, Bùi Tiền cũng mặt mày ủ rũ, hai đứa nhỏ, đều cảm thấy có lỗi với Trần Bình An.
Trần Bình An đặt người hoa sen tí hon lên đầu vai mình, tay nắm Bùi Tiền, nhẹ nhàng cười nói: “Các ngươi áy náy cái gì, nên áy náy, là nó mới đúng.”
Trong “cánh cửa” phần gốc cây hạnh, nó nằm ở đỉnh núi tiền, ngáp nói: “Đành phải chờ tên ngốc kế tiếp mắc câu.”
Mơ mơ màng màng ngủ, nó có giấc mộng đẹp, nó mơ mình đang ở một ngọn núi lớn không ngừng tăng trưởng, cao ngất trong mây, trưởng thành thành một cái cây to che trời, mỗi một lá hạnh đều tràn đầy linh quang màu vàng, mỗi một cành đều bị hương khói màu vàng hun đúc tinh túy vô cùng, nó một hơi trở thành hoa mộc tinh mị thượng ngũ cảnh duy nhất của Bảo Bình Châu… Trên cành cao trên thân nó, hai bóng người mơ hồ đứng nhìn biển mây, một người ngửa đầu uống rượu, một người bên hông đao kiếm đeo đan chéo vào nhau…
Nhóc con sau khi tỉnh lại, nó vui vẻ không chịu nổi, cho dù chỉ là ở trong mộng, cũng đủ để nó vui vẻ rất nhiều năm, chỉ là không biết vì sao, lau mặt một cái, mặt mình lại đã đầy nước mắt.
Nó ngẩn ngơ nằm ở trong đống tiền, nghĩ mãi không hiểu, nên có chút buồn bã như mất mát.
Bốn người bức họa cuộn tròn, bằng vào đồng tiền Tiểu Thử giá trị trăm đồng tiền Tuyết Hoa kia đều có thu hoạch, Chu Liễm vốn cô độc, lúc rời khỏi Lão Long thành, trên lưng chỉ đeo thêm một cái bọc, lần này rời khỏi bến Phong Vĩ, bọc càng thêm nặng.
Hôm nay Chu Liễm tự cho mình là người đọc sách, cho nên đương nhiên là ôm tráp du học rồi.
Bốn người vẫn là đi bộ về hướng kinh sư Thanh Loan quốc. Ba nước xung quanh bến Phong Vĩ, năm kia ở Thanh Loan quốc có lần xây dựng thuỷ bộ đàn tràng thanh thế lớn, do Đường thị hoàng đế tự mình chuẩn bị, năm thứ hai Vân Tiêu quốc và Khánh Sơn quốc hầu như đồng thời, như đánh lôi đài, đều tự tổ chức La Thiên đại tiếu của Đạo gia, chia cắt hết các lộ đạo gia thần tiên, đánh Thanh Loan quốc trở tay không kịp, Đường thị hoàng đế hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát vào mùa xuân năm nay tổ chức một hồi Phật Đạo tranh biện, muốn ở trong Đạo gia cùng Phật môn, chọn lựa một cái trở thành quốc giáo Thanh Loan quốc, địa vị còn cao hơn Nho gia, bên thua, tự nhiên chính là đội sổ.
Cho nên Trần Bình An tin tưởng Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà, ít nhất mùa xuân năm nay còn có thể ở lại kinh thành Thanh Loan quốc.
Đại khái là gần bến Phong Vĩ, cùng với trong lãnh thổ có nhiều đạo quan chùa miếu và sơn thủy địa thế thuận lợi, ba nước bao gồm cả Thanh Loan quốc, đều không thuộc loại “vô pháp chi địa” linh khí loãng đến thiếu thốn kia, so với Sơ Thủy quốc lúc trước Trần Bình An đi ngang qua, linh khí nhiều hơn nhiều, lúc ấy là một vị võ phu thuần túy, cảm nhận không sâu, chỉ có một cảm giác thô sơ giản lược, hôm nay sau khi luyện hóa Thủy Tự Ấn làm vật bản mạng, có thể chậm rãi hấp thu linh khí, hai bên đối chiếu, mới phát hiện huyền diệu trong đó.
Ở trung bộ Bảo Bình Châu, trong mấy quốc gia Trần Bình An từng thật sự đi qua, vẫn là Thải Y quốc kia linh khí hơi nhiều một chút.
Về Thải Y quốc, trong lá bùa trong vật phương thốn của Trần Bình An hôm nay, còn ở một vị bạch cốt diễm quỷ đã ký kết khế ước với mình.
Chỉ là Trần Bình An không thích cô ta, sau khi ở Quế Hoa đảo, thì không để cô ta rời khỏi nơi cư trú là cổ quái phù nữa.
Nhưng sau này về đến Lạc Phách sơn rồi thả cô ta ra là được, có sơn thần tọa trấn quan sát sơn thủy xung quanh, tin tưởng đối với nữ quỷ kia mà nói, cũng là sự chấn nhiếp.