Chương 1278
Nhưng Trần Bình An đến từ tòa Ly Châu động thiên kia, nhà ở ngõ Nê Bình, cho dù là người quen, không phải đều là bọn cửu cảnh võ phu Trịnh Đại Phong, thập cảnh đại tông sư Lý Nhị, kiếm tiên Tào Hi, thiên quân Tạ Thực sao?
Quê nhà Trần Bình An, ngọa hổ tàng long tới mức có phần không phân rõ phải trái.
Mặc dù ngày nào đó đột nhiên xuất hiện lão quái vật Phi Thăng cảnh, bốn người bức họa cuộn tròn bao gồm cả Lô Bạch Tượng hôm nay cũng sẽ không quá mức chấn động, nhưng nếu đột nhiên có “tiểu nhân vật” trung ngũ cảnh gì tới, nói mình là bạn của Trần Bình An, bốn người bọn họ ngược lại sẽ thấy không quen lắm.
Trần Bình An cho dù có hai thanh phi kiếm hỗ trợ, nhưng dù sao có thương tích trong người, một ngụm chân khí thuần túy kia lại có chút trở ngại, cho nên tốc độ vẫn đại khái ngang hàng với đoàn người Tùy Hữu Biên trên mặt đất.
Trong một khe núi thật lớn đá vụn vô số, một con địa ngưu màu vàng bị thương nặng không thể không hiện ra chân thân, nằm trong vũng máu.
Đạo sĩ trẻ tuổi cùng hiệp khách râu quai nón vô cùng chật vật đứng phía trước nó, hai người lưng tựa lưng, chung quanh hơn hai mươi vị luyện khí sĩ, như đàn sói bao vây.
Trước mắt bao người, một thanh niên không biết là ngự phong hay ngự kiếm mà đến, một thân đồ trắng, phiêu nhiên xuất trần như thần tiên thật sự.
Chỉ thấy vị tiên sư áo trắng kia hạ nhanh xuống, nhẹ nhàng hạ xuống đất, sau khi bước chân nhẹ nhàng bước ra năm sáu bước, đi đến phía trước hai người kia, cười giơ đôi bàn tay về hướng bọn họ.
Đạo sĩ trẻ tuổi cùng đao khách râu quai nón ngẩn người, không dám tin, đạo nhân trẻ tuổi càng dụi dụi mắt, sau đó ý cười trào dâng trong đôi mắt trong suốt của đạo sĩ.
Đạo sĩ trẻ tuổi cùng hiệp khách râu quai nón, mỗi người giơ một bàn tay, đập tay mạnh cùng vị tiên sư trẻ tuổi kia, không còn chút biểu cảm nản lòng nào nữa, hai người thần thái phấn chấn, cực kỳ thoải mái.
Trần Bình An nhìn hai người, ánh mắt hắn vào giờ khắc này, có thể còn sáng ngời hơn so với Bùi Tiền mắt chứa nhật nguyệt, nắm tay hai người bạn, cười to nói: “Ta biết mà! Trên đời này chỉ có hai người bạn của ta, Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà, mới bằng lòng làm loại chuyện tốn sức mà không được lợi lộc gì như thế này!”
Một vị luyện khí sĩ khoảng ngoài ba mươi tuổi, đứng trên một tảng đá lớn, mặt xám mày tro, hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm máu.
Trận này bất ngờ liên tục, sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ phải bàn bạc với những người khác, đòi vị Kim Đan Địa tiên kia thêm chút tiền, điều này cũng không có gì quá đáng đúng không nhỉ. Một con địa ngưu toàn thân thiên tài địa bảo, thứ tốt bị ngươi cầm đi, Kim Đan, sừng trâu, gân cốt vân vân, bọn họ những người này chẳng qua là chia đi chút nội tạng cùng máu thịt, kết quả còn phải đánh thêm hai trận, nếu ngay cả mấy đồng tiền Tiểu Thử cũng không muốn móc ra thêm, vậy đừng trách bọn họ… đứng sau lưng nhảy cẫng lên chửi má nó.
Luyện khí sĩ này tên là Lữ Dương Chân, xuất thân hương dã, nhiều đời làm nghề tiều phu, hôm nay là một sơn trạch dã tu không có chỗ ở cố định, năm trước vừa mới vượt qua bậc cửa lớn đầu tiên, trở thành luyện khí sĩ Động Phủ cảnh, tuy là dưới chót của trung ngũ cảnh, nhưng trở thành Động Phủ tu sĩ, đối với tán tu mà nói, chính là một bước lên trời, bước ra một bước này, có thể đi phủ đệ tiên gia có được truyền thừa chính thống nhậm chức, có thể đi triều đình thế tục làm cung phụng cho quân vương, làm khách khanh ở phủ đệ quan tướng công khanh hào môn, nói cách khác, tán tu Động Phủ cảnh, cuối cùng bắt đầu đáng giá chút tiền.
Mộng tưởng của Lữ Dương Chân, là có nhiều may mắn hơn so với lúc trước ở hang động vách núi gặp được tu sĩ thi cốt, di vật, có thể đạt được một quyển tiên thư đạo thống đại đạo chỉ thẳng cảnh giới Địa tiên, đời này mặc dù không làm được Kim Đan Địa tiên cao cao tại thượng, nếu có thể đứng ở ngoài cửa, chỉ là đưa tay sờ cánh cửa lục địa thần tiên một chút, cũng coi như hài lòng rồi.
Mà nguyện vọng lớn nhất, hoặc là nói hy vọng xa vời ở sâu trong lòng Lữ Dương Chân, là hy vọng mình tuổi gần sáu mươi, ngày nào đó gặp vận may lớn, bằng cách nào đó trở thành kiếm tu ôn dưỡng ra một thanh bản mạng phi kiếm. Cho nên sau khi Lữ Dương Chân nhìn thấy vị tiên sư trẻ tuổi áo trắng kia hạ xuống đất, có hai mảng hào quang lướt trở vào bầu rượu màu son bên hông, nhất thời mắt đỏ bừng, phi kiếm, tuyệt đối là phi kiếm bản mạng!
Không phải nói “Động Phủ sáu mươi đã già, trăm năm kiếm tu còn trẻ” sao?
Chẳng lẽ người trước mắt này là đại tu sĩ có thuật trú nhan?
Nếu là một vị kiếm tu Long Môn cảnh, vậy là phiền toái cực lớn.
Nhỡ đâu là vị Kim Đan kiếm tu lánh đời, nhắm chừng lần này mưu tính kín đáo vây giết lấy bảo vật, sẽ thương vong thê thảm nặng nề.
Lữ Dương Chân sau khi trải qua tâm tình kích động ngắn ngủi, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại.
Một kiếm tu trẻ tuổi đã dưỡng ra bản mạng phi kiếm, sau khi hiện thế có thể chống đỡ cương phong thế gian thổi tới, sát khí mài mòn, ngoại trừ bản thân vốn đáng gờm, ví dụ như sát lực kinh người, chém giết với người ta thích trực tiếp nháy mắt phân ra sinh tử, điều càng khiến cho đám tán tu bọn họ kiêng kị, là do hầu như toàn bộ kiếm tu của Bảo Bình Châu đều là bảo bối của tiên môn trên núi, ai dám làm bị thương tới họ một chút thôi, khẳng định sẽ kinh động tổ sư đường trong môn phái đó.
Lữ Dương Chân dùng khóe mắt liếc một vòng.
Trừ vị Kim Đan Địa tiên kia dùng thủ thuật che mắt để che giấu chân dung, nhìn không ra vẻ mặt biến hóa.
Tán tu còn lại không khác gì Lữ Dương Chân, đều là toan tính xấp xỉ như Lữ Dương Chân, chỉ là còn nhát gan hơn, càng thấu hiểu được thấy gió thì ngã tay chèo, bọn họ đã thu hồi binh khí, lấy lòng vị kiếm tu này, để tránh bị vị khách không mời mà đến này chọn quả hồng mềm để bóp, một kiếm mất mạng, dùng để thị uy. Cũng có một số kẻ không sợ chết, che giấu đi ánh mắt nóng rực, nhưng một ít động tác nhỏ bị Lữ Dương Chân nhìn ra đã tiết lộ suy nghĩ thật sự trong lòng, dọn dẹp một thể cùng con địa ngưu kia, làm vụ làm ăn lớn kinh thế hãi tục, đủ có thể khiến mỗi người ở đây một đêm phất nhanh! Cùng lắm thì từ nay về sau rời xa vùng Thanh Loan quốc, bọn họ đám tán tu bị tiên gia trên núi coi là chó hoang tìm mồi này vốn đã là bèo không rễ, tu hành ở đâu không phải tu?
Hơn nữa trời sập xuống, còn có người cao đỡ.
Cho nên đám người Lữ Dương Chân đều theo bản năng nhìn Kim Đan Địa tiên vài lần, vị cao nhân này lai lịch không rõ, vào nửa năm trước đã lôi kéo bọn họ, bịa đại ra một lý do đại khái, chỉ nói nơi đây có đại yêu vật loại địa ngưu, ẩn nấp ở trong một long mạch vỡ vụn có lịch sử lâu đời, đã hơn hai trăm năm, tích góp ra tu vi tương đương với luyện khí sĩ Long Môn cảnh, một khi tiến lên Kim Đan cảnh, lúc kết đan, Thanh Loan quốc tất nhiên sẽ nghênh đón một trận thảm kịch địa ngưu xoay người, kinh thiên động địa, thành trì mấy quận huyện phạm vi ngàn dặm, đến lúc đó thương vong vô số, cho nên trước khi nó kết thành Kim Đan, phải trấn áp đánh giết nó để tránh gây họa sơn thủy cho một quốc gia…