Chương 1290
Phụ nhân trẻ tuổi bị chọc tức không ít, bây giờ cô còn chưa tới ba mươi tuổi, cái gì gọi là học võ nghệ nhiều hơn mấy chục năm?
Bà già tóc bạc bộ dạng ung dung, nhẹ nhàng nói với phụ nhân bên cạnh: “Tức giận với một vãn bối làm chi? Công phu dưỡng khí không tới nơi tới chốn, thành tựu võ học không cao đến đâu.”
Phụ nhân trẻ tuổi hiển nhiên cực kỳ kính trọng lão ẩu, lập tức cúi đầu nói: “Nhớ rồi ạ.”
Thiếu nữ mặt tròn cách đó không xa cười tươi, “Vẫn là lão ma ma như vậy hiểu lễ nghĩa.”
Thật ra vẫn là một câu “lời hay” không dễ nghe.
Trần Bình An không dính vào, chỉ cảm thấy bản lãnh đâm chọc người khác của vị thiếu nữ mặt tròn này thực sự không nhỏ chút nào.
Bà già không chấp loại mạo phạm này, tầm mắt chếch đi, nhìn về phía vị lão giả mũi ưng kia, “Là Đại Trạch bang Trúc lão bang chủ phải không?”
Lão giả đồ đen mở mắt, cười nói: “Ta đã gần ba mươi năm chưa từng ra ngoài, thế mà còn có người biết danh hiệu của ta?”
Bà lão mỉm cười, “Dù qua ba mươi năm nữa, giang hồ vẫn có thể nhớ uy danh Trúc lão bang chủ.”
Sau khi bà lão nói toạc ra thân phận, các nữ tử Yên Chi trai vẻ mặt ai cũng hơi thay đổi.
Đại Trạch bang lão ma đầu Trúc Phụng Tiên, có thể nói là hung danh hiển hách, vào ba mươi năm trước, thích ngồi trên một chiếc xe ngựa đỏ tươi, đi xa bốn phương, rong ruổi võ lâm mấy nước, nhuốm máu vô số, nhân sĩ chính đạo chết trong tay người này, không một trăm thì cũng tám mươi. Dưới trướng Trúc Phụng Tiên lại có tám đệ tử, được xưng Bát Điện Diêm La, ở Thanh Loan quốc uy phong bát diện, chỉ là ba mươi năm trước, Đại Trạch bang bị thương nặng, Trúc Phụng Tiên bắt đầu bế quan, tám đệ tử chết một nửa, vốn năm sáu ngàn bang chúng, tan tác mất hơn nửa, trong ba mươi năm nay, người đứng đầu giang hồ từng ở trong Thanh Loan quốc hiệu lệnh quần hùng, từ đó yên lặng.
Ngay tại lúc Trúc Phụng Tiên chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt dưỡng khí, bà lão luôn cho người ta ấn tượng cực có phong độ đột nhiên nói: “Nhưng nay khác ngày xưa rồi, so với ba mươi năm trước, giang hồ nước sâu, lúc không ở địa bàn nhà mình, tốt nhất kính rượu nhiều khoe mẽ ít, dập đầu nhiều nói bớt chút.”
Thiếu nữ mặt tròn bỗng trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời này, gắt gao nhìn thẳng bà lão tóc bạc kia, muốn biết bà lão này có phải điên rồi hay không.
Trúc Phụng Tiên lạnh nhạt nói: “Nếu ta không nhớ lầm, Yên Chi trai các ngươi từ khi tổ sư sáng tạo tới nay, hơn hai trăm năm, vẫn chỉ là môn phái nhị lưu của Vân Tiêu quốc, sống rất uất ức, như thế nào, trong ba mươi năm này, bên trên đám đàn bà các ngươi có người rồi sao?”
Trần Bình An thấy hơi đau đầu, sao tránh một trận mưa mà thôi, lại có thể đụng phải loại ân oán giang hồ khó hiểu này? Lúc trước Bùi Tiền còn thầm oán vì sao sau khi rời khỏi bến Phong Vĩ, đi đường xa như vậy, cũng chỉ gặp được thổ ngưu màu vàng như vậy, sau đó chưa đụng phải tinh quái quỷ mị nữa.
Lập tức Bùi Tiền nghiêm túc nghe. Đây chính là giang hồ. Về sau mình cũng phải đi, bây giờ phải xem nhiều hơn học nhiều hơn.
Chu Liễm âm thầm gật đầu, lời này của họ Trúc đã có ý đâm chọc rồi.
Bà lão cười khẩy nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, Trúc lão bang chủ muốn đưa vị tiểu cô nương này vào Kim Quế quan tu hành thuật pháp tiên gia phải không, như vậy Trúc lão bang chủ có biết, quan chủ Kim Quế quan, có quen biết với Yên Chi trai chúng ta hay không? Trong chín đệ tử, Yên Chi trai chúng ta đã có sẵn một chỗ, đây còn là vị lão thần tiên kia chủ động mở miệng, cho nên lần này lên núi, chẳng qua là góp mặt cho có mà thôi. Nói như vậy, tiểu cô nương mỏ nhọn bên cạnh Trúc lão bang chủ, nếu là quả thực có chút tư chất tu đạo, quan chủ lão nhân gia lại nhìn thuận mắt, trái lại sẽ có cơ hội, gọi Thanh Thành nhà chúng ta một tiếng đại sư tỷ.”
Vị thiếu nữ mặt trứng ngỗng kia của Yên Chi trai có chút đỏ mặt ngượng ngùng.
Thiếu nữ mặt tròn nhìn về phía nàng, vui vẻ cười nói: “Ngươi tên Thanh Thần (sáng sớm) à, ta tên Vãn Thượng (buổi tối).”
Trúc Phụng Tiên mỉm cười, “Quan chủ Kim Quế quan là chân thần tiên hiếm thấy, lần này ông ta mở cửa thu đồ đệ, cho nên ta mới nguyện ý tái xuất giang hồ, chỉ là Thanh Loan quốc thật sự không chỉ có Kim Quế quan là phủ đệ tiên gia, ta có thể giết sạch các ngươi trước, rồi dẫn cháu gái đi nơi khác tìm tiên, hoặc là trực tiếp rời khỏi nơi đây, để đệ tử Đại Trạch bang ta âm thầm bảo vệ nữ tử các ngươi hộ tống lên núi, dạy nó an tâm tu đạo.”
Sắc mặt bà lão trở nên khó coi, cười lạnh nói: “Đi nơi khác tìm tiên, nói thật nhẹ nhàng! Lão thần tiên Kim Quế quan vì sao phải hạn định tuổi tác? Trúc Phụng Tiên ngươi còn không rõ? Trì hoãn thêm hai ba năm, đứa cháu gái này của ngươi còn tu tiên cái rắm, mặc dù ngại mặt mũi Đại Trạch bang, để nó vào phủ đệ tiên gia, nhắm chừng cũng chỉ có thể làm nha hoàn tỳ nữ hầu hạ người khác. Tiên gia tu đạo vô tình nhất, cần ta dạy cho Trúc Phụng Tiên ngươi đạo lý này sao?”
Trúc Phụng Tiên sắc mặt âm trầm.
Dù là vị thiếu nữ mặt tròn nhìn như “ngây thơ” kia, cũng đã đen mặt.
Cô không phải là võ phu thuần túy, mà là một vị luyện khí sĩ tam cảnh.
Tuy bà lão kia mắt kém, nhìn không ra một điểm này, nhưng trong lòng bản thân thiếu nữ biết rõ, trên đường tu hành, tốt nhất là lúc còn trẻ, trì hoãn hai ba năm thời gian, có thể sau khi thành luyện khí sĩ trung ngũ cảnh, sẽ cần hao phí mấy chục năm thời gian mới có thể bù lại được.
Theo ý kiến của gia gia Trúc Phụng Tiên và vị quân sư của Đại Trạch bang, cô là lương tài tu đạo trăm năm mới gặp, đáng tiếc kho vũ khí Đại Trạch bang chỉ có một bộ bí tịch tiên gia giúp chen thân trung ngũ cảnh, phẩm tướng tương đối không tầm thường, nhưng làm thế nào để trở thành một vị Địa tiên uống gió ăn sương, ngự phong vạn dặm, quyển đạo thư xuất phát từ tòa tiên gia nào đó hương khói đã đứt trong lịch sử Thanh Loan quốc lại không ghi chép lại, có lẽ đó chỉ là phép tu hành của nội môn đệ tử, chỉ có trở thành đệ tử đích truyền, mới có thể tu tập bí thuật của ngọn núi nhà mình, truyền thừa của tổ sư đường.
Bùi Tiền ngồi xổm bên Trần Bình An, nghe say sưa, cảm thấy loại đấu võ mồm này là thú vị nhất, so với lúc còn nhỏ nó ở bên đường kinh thành Nam Uyển quốc xem phụ nữ cào nhau còn hăng hái hơn.
Trần Bình An có chút lo lắng, hai bên đều không phải loại dễ chọc, chỉ sợ bọn họ một lời không hợp đánh nhau to. Hang đá chỉ bé như vậy, trốn cũng không có chỗ mà trốn, đao kiếm không có mắt, chẳng lẽ còn cần hắn bây giờ mở miệng nhắc nhở, bảo hai đám người Đại Trạch bang và Yên Chi trai muốn đánh thì ra ngoài đánh hay sao?
Trần Bình An thở dài một tiếng, đứng lên, đi thẳng xuyên qua giữa hai đám người, đi đến cửa hang đá, hai ngón tay kẹp ra nửa tấm Thiêu Đăng Phù giấu ở trong tay áo, một lần nữa đốt lên, một ngọn lửa nhỏ màu vàng tươi, cho dù là trong mưa gió to lớn như thế, vẫn như cỏ nhỏ trong gió xuân ấm áp, khoan thai lay động, sau đó Trần Bình An quay đầu cười nói: “Trận mưa này rất cổ quái, luồng khí âm sát này không giống bình thường, từ khi bắt đầu mưa cho tới bây giờ, luôn kéo dài không dứt, vô cùng có khả năng là luyện khí sĩ nấp trong bóng tối lén lút gây nên. Xem tình huống, các thần tiên Kim Quế quan tạm thời vẫn chưa ra tay, cho nên các ngươi lần này lên núi đi Kim Quế quan, trên đường nhất định phải cẩn thận, ân oán giang hồ, không ngại tạm thời đặt sang một bên, chung quy là đường tu đạo gần trong gang tấc của hai vị cô nương càng thêm quan trọng, lần này lên núi, xấp xỉ coi như là đi ở trên đường tu hành rồi.”