Chương 1299
Cái này chung quy không giống luyện quyền, từng lần kiên trì không ngừng, sẽ có một ngày có thể đánh hết trăm vạn quyền.
Từ Viễn Hà gõ cửa mà vào, Trần Bình An ngồi trở lại bên bàn, lại cầm chén rượu, hai người uống với nhau.
Cũng không tán gẫu chuyện nghiêm túc gì cả, Từ Viễn Hà nói về bản sơn thủy du ký kia của hắn, nói hy vọng có một ngày có tiệm sách nguyện ý khắc gỗ bán ra, kiếm chút tiền riêng.
Trần Bình An liền lấy ra mấy cái thẻ tre nhỏ ghi lại điều nghe thấy nhìn thấy dọc theo đường đi, Lão Long thành Quế Hoa đảo, Sơn Hải Quy những con thuyền tiên gia khổng lồ đó, biển mây trên không thành trì, bức tượng thần vũ sư tông môn trên biển kia, lão giao làm mưa phụ cận khe Giao Long kiệt sức ngã xuống biển, một vài bức vẽ kiếm tiên trong Linh Chi trai ở Đảo Huyền sơn, đường đi của Kiếm Khí Trường Thành, Hảm Thiên Nhai của Đồng Diệp Châu Phù Kê tông, mặt trời mọc Thận Cảnh thành chiếu ra bình phong… Hắn đưa những chiếc thẻ tre xanh biếc khắc chi chít văn tự này đưa Từ Viễn Hà, Từ Viễn Hà lại hỏi một ít chi tiết, hai người uống rượu, một hỏi một đáp, trời gian trôi qua trong men rượu.
Ngay tại cách vách, đạo sĩ trẻ tuổi Trương Sơn Phong ở trong phòng, thu hồi tọa vong thổ nạp, bắt đầu chậm rãi đánh quyền, không quá giống với tuyệt đại đa số quyền pháp trong thiên hạ, cầu chậm không cầu nhanh, không thích hợp giết địch, đại khái chỉ có thể lấy để luyện quyền dưỡng thân, nhưng Trương Sơn Phong cảm thấy thích hợp bạn của mình nhất.
Bộ quyền này là hắn tự nghĩ ra, hôm nay còn chỉ là hình thái ban đầu, quyền lý đến từ lời say của sư phụ sau khi uống cùng cảm ngộ của bản thân hắn, cũng không biết Trần Bình An có chê hay không, có muốn học hay không.
Kinh thành Thanh Loan quốc, trong hoàng hôn, hai vị nho sĩ thanh sam đi đường xa tới, ngồi ở bên cạnh một cái bàn bám nhiều cặn dầu nơi quán ven đường, mỗi bàn đều đặt một cái ống trúc, đựng đầy đũa trúc.
Một nho sĩ gầy gò hơn ba mươi tuổi, rất quen tính nết đối phương, cho nên trịnh trọng nói: “Chu Cự Nhiên, trước đó đã nói, ta không ăn được cay.”
Nho sĩ trẻ tuổi tên là Chu Cự Nhiên cười nói: “Con khỉ, chính bởi vì ngươi không ăn cay được cho nên đã bỏ lỡ bao nhiêu món ngon của nhân gian.”
Nho sĩ lớn tuổi hơn bị gọi là “con khỉ” kia bất đắc dĩ lắc đầu.
Dọc đường, thật sự khiến hắn đi mà kinh hãi run sợ, không có cách nào cả, Chu Cự Nhiên kẻ này quả thực chính là sao chổi, đúng sai thị phi trong lòng người này, luôn mơ hồ hơn so với hiền tài khác của thư viện, nhưng cũng may về tổng thể vẫn còn có thể khiến mình tiếp nhận.
Vị nho sĩ gầy gò càng phù hợp khí chất thư viện hơn so với Chu Cự Nhiên đưa mắt nhìn quanh, lần này Đường thị hoàng đế của Thanh Loan quốc khư khư cố chấp, thế mà muốn lấy một bên chiến thắng trong tranh luận phật đạo làm quốc giáo, địa vị cao hơn nho gia.
Nếu không phải thư viện Quan Hồ bọn họ, hôm nay đều đang tập trung sức chú ý vào vị đạo gia thiên quân Bắc Câu Lô Châu kia, không rảnh bận tâm việc này nơi đây, thì đã không có chuyện Hầu Chính hắn cùng Chu Cự Nhiên một quân tử một hiền nhân “du lịch khắp nơi” tại Thanh Loan quốc, mà sẽ là hai người đến thẳng hoàng cung, răn dạy vị Đường thị hoàng đế kia một phen.
Hiền nhân Chu Cự Nhiên gọi hai mỳ phiến nhi xuyên (1) đặc sản địa phương, một phần cay nhiều, một phần không cay, bắt đầu ăn với “con khỉ” tới từ thành Lão Long.
(1) một món mỳ nổi tiếng ở Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, chủ yếu bao gồm các loại rau ngâm, măng và thịt heo lát
Hiền nhân trẻ tuổi ra bên ngoài thích tự xưng Chu Củ, sau khi cuốn một đũa to phiến nhi xuyên cho vào miệng, mơ hồ không rõ nói: “Nghe tiên sinh nói lần này Thanh Loan quốc tranh luận Phật Đạo có chút mới mẻ, nói với bên ngoài rằng Phật môn Đạo gia, đều tự phái ra mười vị chân nhân cùng cao tăng, sau đó tranh luận ở hoàng cung bên kia, xem ai bản lãnh tranh luận lớn hơn, nhưng thật sự quyết định thắng bại, lại là chỗ tối, đặc biệt mời một vị lão nhân Vân Lâm Khương thị làm tổng tài quan, lại để hai vị Địa tiên lấy thần thông Chưởng Quan Sơn Hà, toàn bộ hành trình quan sát một vị đạo sĩ cùng một vị tăng nhân, muốn không một kẽ hở an bài hai người này âm thầm biện luận một phen, xem là Phật pháp Đạo pháp ai cao hơn chút, vừa muốn ở trên kinh Phật, Đạo tạng phân ra thắng bại, còn muốn so sánh cách làm người xử thế cùng với khuyến thiện, học vấn, tu thân, giáo hóa, vừa vặn đấu ba ván.”
Nho sĩ lớn tuổi hơn hơi nhíu mày, tin tức này, là lần đầu tiên Chu Cự Nhiên nói ra, sau khi cân nhắc một lát, lông mày giãn ra, “Khó trách sơn chủ không hề tức giận, nghe nhiều đọc nhiều có thể tăng lên kiến thức có ích cho mình, hành động này của Thanh Loan quốc, thật ra không phải hoàn toàn là chuyện xấu.”
Chu Cự Nhiên hiểu ý cười, lấy đũa chỉ chỉ nho sĩ đối diện, “Hầu Chính ngươi chỉ có điểm này là hợp tình ta nhất, có thể nhìn thoáng ra, hơn nữa thấy được cái tốt.”
Quân tử thư viện tên là Hầu Chính lắc đầu không nói.
Chu Cự Nhiên hỏi: “Lão Long thành xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi không về nhà xem thử?”
Hầu Chính vẫn lắc đầu, “Đi cũng vô dụng, gia phong tổ tiên Hầu thị truyền lại vốn cũng không còn nhiều lắm, nến tàn trong gió mà thôi, lần này nếu ta đi, chẳng qua là khơi bấc đèn cho ngọn lửa áng hơn một chút, còn không bằng nửa chết nửa sống giữ mạng như vậy. Ta chỉ có thể gửi hy vọng xuất hiện một vãn bối có thể gánh vác được, mới dám giúp đỡ một tay.”
Chu Cự Nhiên gật gật đầu, “Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo.”
Hầu Chính cười khổ nói: “Dù sao cũng là sinh ra lớn lên ở nơi đó, ta có thể không nghĩ nhiều một chút sao?”
Chu Cự Nhiên dừng đũa, hỏi: “Ngươi ăn no chưa?”
Hầu Chính nhìn cái bát trắng to trống rỗng trước mặt đối phương, ngay cả nước mỳ cũng không còn lại, cũng không thèm nhìn Chu Cự Nhiên, vùi đầu bắt đầu ăn.
Chu Cự Nhiên ca thán một tiếng, quay đầu hô: “Chưởng quầy, cho một bát nữa… Nhớ rõ bỏ bớt cay một chút, sạp hàng của ngươi cay quá, thật sự là có thể cay chết người không đền mạng.”
Trên đường cái có phụ nhân che mặt cùng nữ tử trẻ tuổi giao du trở về, Chu Cự Nhiên cảm thán nói: “Mỹ nhân chơi xuân trở về, toát chút mồ hôi, cộng thêm mùi thơm mát loáng thoáng từ sơn dã hồ nước mang về, thật sự là đẹp.”
Hầu Chính ngoảnh mặt làm ngơ.
Chu Cự Nhiên lại nói: “Bằng không ta cũng gia nhập cục diện này, để Thanh Loan quốc tranh luận phật đạo, dứt khoát biến thành một hồi tam giáo chi tranh nho nhỏ?”
Hầu Chính lần này trả lời cực nhanh, đầu cũng không ngẩng lên, lạnh nhạt nói: “Không được.”
Chu Cự Nhiên vỗ một phát ở trên bàn, “Chưởng quầy, cho cay thêm!”
Trong lúc hiền nhân cùng quân tử của thư viện ngồi đối diện ăn phiến nhi xuyên, cách kinh thành này không xa, có một đạo quan nhỏ không nổi tiếng lắm, quan chủ là vị đạo sĩ trung niên, ở Thanh Loan quốc mờ nhạt vô danh, nếu chỉ là làm người trong tu hành, thật sự không đáng giá nhắc tới, vị quan chủ này ngay cả luyện khí sĩ trung ngũ cảnh cũng không phải, so với các đạo quan cổ xưa lâu đời lịch sử động cái ngàn năm, mấy trăm năm kia của Thanh Loan quốc, tòa Bạch Vân quan này, xây dựng chỉ hơn trăm năm, phong thuỷ bảo địa của kinh thành, đã sớm bị các đạo quan chùa miếu “tiền bối” tới trước được trước chia cắt gần hết rồi.