Chương 1301
Trần Bình An đi ra khỏi hành lang kia, dọc theo con đường lát đá đi mãi tới bên một ao nước, ở nơi đó đứng một đêm.
Thật ra cũng không nghĩ nhiều gì, chỉ là ngây người mà thôi.
Ngày hôm sau lại bị lão tộc trưởng thịnh tình không thể chối từ lưu lại.
Bùi Tiền tuy không biết nói tiếng địa phương, nhưng vẫn như cũ đi chơi chung với một đám đông bạn cùng lứa tuổi.
Hôm nay lúc đi gọi Bùi Tiền ăn cơm, một đám trẻ con đang chơi trò diều hâu bắt gà con.
Bùi Tiền muốn gọi Trần Bình An cùng nhau chơi, Trần Bình An cười dựng hai ngón tay lên, nâng tay làm cái động tác cú đầu.
Chỉ là không lay chuyển được sự đeo bám của Bùi Tiền, Trần Bình An làm gà mái bảo vệ gà con, Bùi Tiền làm con diều hâu bắt gà con.
Bùi Tiền làm sao bắt được “gà con” trên cái đuôi đoàn người kia của Trần Bình An.
Vì thế nó mới thay đổi vị trí với người bạn cùng lứa tuổi.
Kết quả toàn cảnh coi như Bùi Tiền cười lớn tiếng nhất.
Có vị đạo sĩ trẻ tuổi đứng ở nơi xa, cười vẫy tay, ra hiệu chỉ chờ thầy trò hai người bọn họ vào ngồi bàn ăn cơm.
Bọn nhỏ cũng giải tán về nhà gần hết, trong khói bếp và ánh chiều tà, còn có các trưởng bối ra đứng trước cửa nhà mình, lớn tiếng ồn ào tên đứa nhỏ nhà mình.
Trần Bình An dắt tay Bùi Tiền, đi về phía Trương Sơn Phong.
Khi ba người đi ở trong ngõ, phía trước đột ngột xuất hiện một lão đạo nhân dáng người thấp bé mũi đỏ bừng, mặc một cái đạo bào màu đen, hai tay áo đều thêu một con rồng lửa đỏ tươi trông rất sống động.
Trương Sơn Phong ngây ra tại chỗ.
Trần Bình An nín thở ngưng thần, như đối mặt đại địch.
Bùi Tiền chỉ nhìn vài lần, rồi vội quay đi không dám nhìn nữa.
Trương Sơn Phong bước nhanh về phía trước, nghi hoặc nói: “Sư phụ, sao người lại tới đây?”
Lão nhân trừng mắt nói: “Vi sư nếu không tới bắt ngươi về trên núi tu đạo, có phải ngươi còn muốn ở bên ngoài cưới vợ sinh con, đâm chồi nảy lộc hay không?”
Trương Sơn Phong quay đầu, bất đắc dĩ cười với Trần Bình An, đại khái chắc hẳn muốn nói sư phụ ta tính tình vậy đó, đừng quá để ý.
Sau khi đạo sĩ trẻ tuổi quay đầu, lão nhân kinh ngạc nhìn Trương Sơn Phong sắc mặt hơi tái, lại nhìn nhìn đầu vai đồ đệ mình bịphi kiếm bản mạng đâm thủng, dậm chân, giận tím mặt nói: “Ai dám đả thương ngươi? ! Báo tên, vi sư… đi tết người cỏ của hắn!”
Trương Sơn Phong đưa bàn tay lau mặt, dính vào vị sư phụ như vậy, thật sự là không còn mặt mũi nào gặp Trần Bình An.
Trần Bình An sắc mặt nghiêm túc, ôm quyền hành lễ với vị lão đạo sĩ đến từ Bắc Câu Lô Châu này.
Lão nhân thân là thiên sư khác họ của Long Hổ sơn, gật gật đầu với Trần Bình An, lấy gợn sóng tâm hồ gọn gàng dứt khoát nói với hắn: “Tiểu tử, cầu trường sinh của ngươi bị người ta hủy xong lại xây dựng lại à? Có chút nhấp nhô. Nhưng bây giờ vật bản mạng ngũ hành chi thủy của ngươi được luyện hóa thật sự là tràn đầy tiên khí, ừm, không tồi không tồi.”
Lão nhân sau khi nói xong, một lần nữa nhìn phía Trương Sơn Phong, đòi hắn đưa bàn tay ra. Lão đạo nhân khép lại hai ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn lăng không vẽ bùa, sau khi bùa thành, tiện tay vung tay áo, ánh vàng lóe lên, giây lát lướt qua, sau đó thanh Chân Vũ Kiếm kia vốn đang tạm đặt ở đại đô đốc phủ, cùng với thanh đoản đao kia của Từ Viễn Hà từ hư không rơi xuống.
Trương Sơn Phong không chút kỳ quái, đưa tay đón lấy Chân Vũ Kiếm và đoản đao, không quên quay đầu giải thích với Trần Bình An: “Sư phụ ta tu vi không cao, cái khác không biết, nhưng loại trò vặt bàng môn tả đạo này, vẫn là cực kỳ am hiểu.”
Lão nhân vuốt râu mà cười, vẻ mặt đắc ý, bị quan môn đệ tử nói rõ chỗ yếu như vậy, thế mà không cho rằng ngỗ nghịch, ngược lại còn coi là vinh dự.
Trần Bình An nhìn đạo sĩ trẻ tuổi, lại nhìn lão đạo sĩ hai tay áo thêu rồng lửa, luôn cảm thấy Trương Sơn Phong ngươi có phải dưới đèn thì tối hay không, hiểu lầm quá sâu đối với sư phụ ngươi.
Lão nhân lấy mũi chân ở trên mặt đất nhìn như lung tung “quỷ vẽ bùa” một trận, trên phiến đá không có dấu vết, sau đó lại bảo Trương Sơn Phong đứng ở trong đó, Trương Sơn Phong muốn nói lại thôi, lão nhân lấy giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói: “Vi sư muốn dẫn ngươi đi Long Hổ sơn một chuyến.”
Trương Sơn Phong đi vào bên trong lá “bùa” giống như không tồn tại kia, mang đoản đao trong tay vứt cho Trần Bình An, cười khổ nói: “Giúp ta xin lỗi Từ đại ca một tiếng, quá mức vội vàng, chỉ có thể không từ mà biệt.”
Trần Bình An tiếp nhận đoản đao của Từ Viễn Hà, nhớ tới một chuyện, vội vàng từ trong vật phương thốn lấy ra hộp gỗ màu xanh kia, vứt cho Trương Sơn Phong, “Bên trong là một khối pháp ấn của Thải Y quốc Yên Chi quận Thành Hoàng các, tặng ngươi, tốt nhất phối hợp ngũ lôi chính pháp sử dụng.”
Trương Sơn Phong thấy cái hộp gỗ cũ kỹ, giống rất bình thường, nên yên tâm thu vào trong lòng.
Lão nhân đột nhiên nheo mắt, lại nháy mắt khôi phục bình thường, cười hỏi: “Ngươi đưa ra yêu cầu, ta đếm tới mười, quá giờ không tính.”
Trần Bình An không chút do dự nói: “Vậy làm phiền lão chân nhân, hãy truyền thụ Trương Sơn Phong một ít đạo pháp cao thâm, khẩn cầu lão chân nhân… dụng tâm chút nha.”
Lão nhân sang sảng cười to, đưa tay chỉ chỉ Trần Bình An, tặc lưỡi nói: “Tiểu tử tốt, vòng vo mắng người.”
Lão nhân đưa tay bắt lấy Trương Sơn Phong, thân hình hai người chợt lóe rồi biến mất, Trần Bình An phát hiện phía linh khí mỏng manh xung quanh không có chút động tĩnh.
Trần Bình An lâm vào trầm ngâm.
Bùi Tiền kéo kéo cổ tay áo hắn, hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Trần Bình An lấy lại tinh thần, cười nói: “Ăn cơm đi.”
Trần Bình An đến bàn ăn Trần thị tộc trưởng bên kia, ngồi ở trên chỗ ngồi của Trương Sơn Phong, nói sơ lược với Từ Viễn Hà về chuyện Trương Sơn Phong bị sư phụ hắn dẫn đi, du hiệp râu quai nón đừng nói là chuyện ly biệt, ngày xưa xuất thân sa trường binh nghiệp, dù là sinh tử cũng nhìn quen rồi, không có quá nhiều sầu não. Trần Bình An và Từ Viễn Hà uống mấy chén, vào nhà ngồi ở bàn trước, trong tay Trần Bình An xách hai vò rượu hoa quế, cho lão nhân áo dài một vò, cùng Từ Viễn Hà uống với nhau một vò.
Vị lão nhân này uống cao lương tự ủ cả đời, ấn tượng đối với rượu, đại khái chính là bỏng cổ họng, thiêu đốt bụng, lại là tính tình ngay thẳng, mới bảo tiên sinh trường tư bên cạnh dùng nhã ngôn Bảo Bình Châu nói với Trần Bình An rượu này chắc hẳn rất đắt, chỉ là vị quá mềm, không đủ mạnh, thiếu chút hương vị, hợp với nữ tử trong thôn uống. Trần Bình An đối với việc này cũng đành chịu, Từ Viễn Hà hiểu được sự quý giá của rượu hoa quế, rượu tiên gia thật sự có thể khiến phàm tục phu tử kéo dài tuổi thọ, một bầu rượu nhỏ này, rượu cao lương cả thôn cộng lại cũng mua không nổi, kết quả bị lão nhân áo dài nói ra những lời không chấp nhận được như thế, hán tử râu quai nón thiếu chút nữa chết sặc.
Ăn cơm xong, Trần Bình An và Từ Viễn Hà yên tĩnh tản bộ vòng quanh thôn, sau khi Trần Bình An đưa thanh đoản đao kia, Từ Viễn Hà thu hồi đoản đao, sau khi nghe một vài lời miêu tả của Trần Bình An đối với sư phụ của Trương Sơn Phong, rất kinh ngạc, “Súc địa thành thốn của luyện khí sĩ, vốn là thoát thai từ đạo gia cương bộ, Trương Sơn Phong là đạo sĩ khác họ của Long Hổ sơn, sư phụ tinh thông thuật này cũng không kỳ quái, xét đến cùng vẫn là công phu nhà mình thôi, mấu chốt là xem một lần thần thông có thể rời đi bao xa, một lần mấy chục trượng và mấy chục dặm, hai bên tự nhiên là khác nhau một trời một vực, nhưng muốn nói có thể sau khi dưới chân vẽ bùa, mang theo người ta cùng nhau rời khỏi, ta chưa từng nghe bao giờ.”