Chương 1302
Từ Viễn Hà tiếp tục nói: “Chỉ có vậy thì thôi, nhưng vẽ bùa trong lòng bàn tay Trương Sơn Phong thôi cũng có thể từ ngoài ngàn dặm mang tới Chân Võ Kiếm và đoản đao, đây là thuật pháp gì?”
Trần Bình An cảm khái nói: “Không biết.”
Từ Viễn Hà cười nói: “Mặc kệ như thế nào, đều là chuyện tốt, Trương Sơn Phong có sư phụ thần thông quảng đại, nhưng tiểu tử này không phúc hậu, giấu diếm, hại ta luôn cho rằng hắn là ngoại môn đệ tử môn phái trên núi bất nhập lưu của Bắc Câu Lô Châu, dù sao cái gọi là thiên sư Long Hổ sơn, xuống núi trảm yêu trừ ma, cỏ dại lan tràn, kẻ lừa gạt chiếm đa số. Dọc đường ta lo lắng, thử hỏi vài lần, muốn xác định hắn có phải vào môn phái lừa tiền tài người ta hay không, nhỡ đâu thực sự bái kẻ lừa gạt thùng rỗng kêu to làm sư phụ, thì hãy sớm quay đầu, dứt khoát đừng quay về Bắc Câu Lô Châu nữa. May mà lúc ấy ta không có mặt, bằng không ta không trợn rơi cả mắt ra ngoài mới lạ.”
Trần Bình An cười có chút hả hê.
Từ Viễn Hà do dự một phen.
Hai người đi chậm rãi dọc theo con đường lát đá ở hồ nước, Trần Bình An nói: “Từ đại ca có chuyện cứ nói thẳng, chúng ta còn khách sáo gì nữa.”
Từ Viễn Hà nói: “Chuyến đi Thanh Loan quốc lần này, ngay từ đầu là Trương Sơn Phong và ta đưa hũ tro cốt người bằng hữu kia về nhà, sau đó ta và Trương Sơn Phong tham quan thuỷ lục pháp hội cùng La Thiên đại tiếu, hôm nay Trương Sơn Phong đã theo hắn sư phụ trở về Thiên Sư phủ Trung Thổ Thần Châu, ta cũng thấy hơi nhớ nhà rồi.”
Trần Bình An mỉm cười nói: “Vậy trở về nhà sớm một chút.”
Từ Viễn Hà dừng bước, vươn bàn tay, vuốt bộ râu quai nón, “Lang thang bên ngoài nhiều năm như vậy, trừ số bạc tiền lương của binh lính và thư định kỳ gửi về, không biết quê nhà bên kia đã trở thành thế nào rồi.”
Trần Bình An nhẹ nhàng hỏi: “Ta đi cùng huynh nha. Nếu huynh cảm thấy bốn người bọn Ngụy Tiện đi không tiện, vậy ta sẽ dẫn theo Bùi Tiền cùng huynh trở về một chuyến, để bọn Ngụy Tiện dạo chơi tại kinh thành Thanh Loan quốc.”
Từ Viễn Hà cười xua tay nói: “Ngươi cũng không phải đàn bà như hoa như ngọc, thèm ngươi theo ta về quê làm gì? Ngươi cứ đi theo tuyến đường định sẵn là được, đừng vì ta mà nhiễu loạn kế hoạch.”
Trần Bình An cười nói: “Ta vốn dĩ cũng không có kế hoạch gì, sao hả, ở quê nhà huynh, có chuyện không thể để lộ ra với người khác? Sợ ta nhìn thấu gốc gác của huynh?”
Từ Viễn Hà thở dài một tiếng, ngồi xổm bên hồ nước, lấy chuôi đoản đao nhẹ nhàng gõ phiến đá, “Gia cảnh của ta coi như giàu có, trong quận huyện miễn cưỡng có thể tính là vọng tộc địa phương, trước đó còn có hôn sự, trước khi rời quê, ta từng vụng trộm nhìn vị cô nương đó một cái, rất thanh tú, ta thật sự rất thích, lúc ấy cao ngạo, cảm thấy dăm ba năm sẽ có thể tạo dựng tên tuổi lớn, đến lúc đó vinh quang vẻ vang cưới nàng là được, nào ngờ không để ý, đã lăn lộn ở bên ngoài hơn mười năm.”
Trần Bình An ngồi xổm bên cạnh Từ Viễn Hà, an ủi nói: “Từ đại ca huynh là ngũ cảnh võ phu thật sự, lại am hiểu chiến trận, ở quê hương bên kia, cho dù vào triều đình kiếm chức tướng quân cũng không khó nhỉ.”
Từ Viễn Hà gật đầu nói: “Không khó.”
Từ Viễn Hà than thở: “Gần quê thì thấp thỏm, chỉ nghĩ tới như vậy thôi trong lòng đã sợ sệt, khi còn trẻ tuổi xông pha sa trường liều mạng cũng chưa từng khổ tâm như vậy.”
Trần Bình An nghĩ nghĩ, Từ Viễn Hà có lẽ hy vọng một mình một người về quê hơn, hẳn là có lý do của hắn, cho nên nhẹ nhàng nói: “Kế tiếp ta muốn đi Thư Giản hồ Thanh Hạp đảo, tìm một đứa nhỏ tên Cố Xán, ngày xưa cùng ở ngõ Nê Bình với ta, sư phụ hắn hôm nay là Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu, nếu thuận lợi, sau đó ta sẽ đi thư viện Đại Tùy, tìm mấy đứa nhỏ cũng xuất thân là từ quê nhà. Từ đại ca, trở về quê nhà, nếu huynh gặp chuyện, một mình không thể giải quyết dễ dàng, xin đừng quên huynh còn có hai người bạn tốt quen biết trên giang hồ, nếu hiện nay không dễ tìm được Trương Sơn Phong, vậy tìm Trần Bình An ta, chỉ là phải phiền huynh một chút, cần đồng thời gửi đi hai phong thư, để tránh việc bị bỏ lỡ.”
Từ Viễn Hà vỗ vỗ bả vai Trần Bình An, sau đó chỉ chỉ ao nước trước mắt hai người, “Quê nhà của ta bên kia, giống như ao nước này vậy, chưa nói tới cái gì giang hồ hay không, một võ phu ngũ cảnh, còn mang theo hai thanh thần binh lợi khí phẩm tướng không tệ, cũng đủ để ta đùa giỡn uy phong, dù là quan to biên giới một quốc gia thấy ta, cũng phải xem ta cung phụng như khách quý. Ngươi cho rằng mọi người đều giống như Trần Bình An ngươi?”
Trần Bình An đưa hồ lô dưỡng kiếm qua, nhỏ giọng nói: “Uống rượu trong này, đây mới là rượu ngon thật sự. Nếu huynh thích uống, cứ lấy rượu đi, bầu rượu đương nhiên phải để lại.”
Từ Viễn Hà nửa tin nửa ngờ, kết quả cầm “bầu rượu màu son” uống ngụm rượu thuốc do viên Kim Đan của lão giao Nguyên Anh kia tiểu luyện mà thành, nháy mắt mặt đỏ lên, một ngụm chân khí thuần túy trong cơ thể thoải mái phập phồng, vỡ bờ khí phủ khiếu huyệt ven đường, như sóng to vỗ dốc đá, Từ Viễn Hà vội vàng vận khí điều tức, thật không dễ gì mới tiêu hóa luồng lực đánh đó, nấc rượu, phun ra một ngụm khí đục ngầu tích tụ đã lâu, mãi không thể thuần túy, lau miệng, ánh mắt rạng rỡ, “Rượu này, võ phu uống một ngụm, thật sự là tuyệt.”
Trần Bình An không sốt ruột cầm lại hồ lô dưỡng kiếm, vòng hai tay ở trước ngực, cười nói: “Huynh cho rằng ai ai cũng đều là Từ Viễn Hà? Được uống rượu tiểu luyện trong bầu rượu này?”
Hán tử râu xồm cười ha ha, không khách sáo với Trần Bình An nữa, lại uống một hớp lớn rượu thuốc, giúp tẩy rửa thanh trừ trọc khí hỗn tạp trong chân khí thuần túy của mình, cuối cùng chưa hết thèm, uống thêm ngụm thứ ba, dứt khoát ngồi xếp bằng, ngồi im như lão tăng thật lâu, sau khi mở mắt thì trả bầu rượu lại cho Trần Bình An, “Được rồi, quá tam ba bận, đời này cuối cùng có chút mong muốn, hy vọng xa vời quang cảnh lục cảnh võ phu một phen. Ba ngụm là đủ, uống tiếp chính là bổ quá hóa hại, nền tảng võ phu không tốt, không chịu nổi loại thứ tốt này, nhưng nói trước, chờ ta phá vỡ bình cảnh cuối cùng của ngũ cảnh, đến lúc đó lại đòi ngươi rượu để uống.”
Trần Bình An nghi hoặc nói: “Vậy cầm rượu đi, còn có thể bớt phiền toái đánh tiếng đòi ta.”
Tuy nói Trần Bình An hôm nay cần rượu thuốc tiểu luyện ôn dưỡng thể phách thần hồn, nhưng hôm nay võ đạo tu hành đã đi vào quỹ đạo, không uống rượu thuốc, chẳng qua là chậm chạp tu vi kéo lên mà thôi, không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giống lúc ở Lão Long thành vừa bị tiên binh Thôn Kiếm Chu đánh trọng thương, chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng đối với Từ Viễn Hà mà nói, vò rượu thuốc ngàn vàng khó mua này, ý nghĩa càng thêm phi phàm. Võ phu quốc gia nhỏ của Bảo Bình Châu ngoại trừ Đại Ly vương triều, ngũ cảnh và lục cảnh chênh lệch một cảnh giới, đãi ngộ sẽ khác nhau một trời một vực, nước nhỏ nằm trong góc, nói không chừng thất cảnh võ phu có thể liên quan đến võ vận một quốc gia, lục cảnh võ phu có hy vọng Kim Thân cảnh như vậy, tự nhiên sẽ là trân bảo, đầu cơ kiếm lợi trong lòng quân vương nước nhỏ.