Chương 1313: Kiếm 46

Kiếm 46

Chương 1313

Lô Bạch Tượng cười hỏi: “Vậy phải cách mấy ô?”

Thôi Đông Sơn thu liễm ý cười, có chút không kiên nhẫn, “Đánh rồi nói sau.”

Lô Bạch Tượng thể hiện ý khách tùy chủ tiện, hộp cờ trong tay vừa vặn là quân đen, liền dẫn đầu bắt đầu đặt quân.

Thôi Đông Sơn tùy ý Lô Bạch Tượng đánh ra thiên hạ đệ nhất nhỏ nhọn danh chấn thiên hạ trên《Thải Vân phổ》, đen một ba năm chiếm góc, đen bảy giữ góc, đen chín mũi nhọn nhỏ, kiên cố không thể phá vỡ, lại mơ hồ ẩn chứa sát khí, mưa gió sắp đến.

Thôi Đông Sơn không chút dao động, đánh rất quy củ, thậm chí cũng chưa dùng tới bất cứ một loại phương pháp ứng đối “không chịu thiệt” nào của đời sau.

Lô Bạch Tượng như lão tăng nhập định, đắm chìm trong ván cờ, hoàn toàn quên mất bản thân.

Thôi Đông Sơn lại là kẻ lắm lời, đánh cờ đánh không chút để ý không nói, còn bắt đầu kéo đông kéo tây, thật sự giống đang dạy Lô Bạch Tượng chơi cờ, “Thật ra chế độ Tọa Tử rất dễ chơi, hiện nay lưu hành khai cục mở đầu không bình đương nhiên là có ưu thế của mình, sẽ khiến bàn cờ biến thành ‘lớn hơn’, nhưng nếu kỳ lực không đủ, ở đầu ván dùng hết hình thái tiên hiền xảo diệu, nhìn như sắc màu rực rỡ, nhưng đến giữa ván, đó chính là lỗi vào lỗi ra khó coi, lão nông đào hố phân, chó điên cắn loạn người, trong rãnh nước thối bắt cá chạch, rất nhàm chán, có thể khiến người xem cờ xem mà ngủ gà ngủ gật.”

“Người thời nay đánh giá chế độ Tọa Tử của cổ nhân, tương đối thích hạ thấp đầu ván, chỉ thừa nhận giữa ván tranh giành Trung Nguyên rất đặc sắc, thật ra vẫn là nói không đúng mấy.”

“Lô Bạch Tượng, trực giác của ngươi đối với kỳ hình cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ, về phần kỳ lý, tựa như… áo lót của Tùy Hữu Biên, ngươi đừng nói đụng đến, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy nhỉ.”

Ván cờ đại khái xem như vừa mới tiến vào giữa ván, Thôi Đông Sơn lải nhải mãi, đã lấy bàn tay bao trùm hộp cờ.

Lô Bạch Tượng ngẩng đầu, “Thôi tiên sinh làm cái gì vậy?”

Thôi Đông Sơn ngẩn người, “Ngươi không nhìn ra ngươi đã thua rồi? Chuyện nhiều nhất ba mươi nước.”

Thôi Đông Sơn nâng tay, “Vậy thì tiếp tục.”

Lô Bạch Tượng nhíu nhíu mày, tiếp tục đặt quân.

Không thể phủ nhận, lúc Lô Bạch Tượng chơi cờ, phong thái trác tuyệt, vô luận là đưa tay cầm quân, hay là cúi người đặt quân, hoặc là đánh giá ván cờ, đều là phong lưu.

Chỉ tiếc Thôi Đông Sơn căn bản không nhìn những thứ này, thậm chí ngay cả ván cờ, hinh như Thôi Đông Sơn cũng không mấy để bụng, đặt quân như bay, sau khi từng quân trắng mọc rễ ở bàn cờ, mới chán đến chết chờ đợi Lô Bạch Tượng ra cờ, đại khái đây mới là nguyên nhân khiến hắn luôn lải nhải, thật sự là chờ đợi quá mức chán nản.

Thôi Đông Sơn thuận miệng nói: “Cờ tọa tử và không bình cục, thật ra chưa nói tới ưu khuyết, hiện nay kỳ thủ tranh cái này tranh cái kia, nói đến cùng, vẫn là cái nhìn đối với ván cờ, không đủ sâu, không đủ rộng. Thật ra ở ngoài Thải Vân thập cục, vốn hẳn là còn có ván thứ mười một, về phần bàn cờ, không phải ngang dọc mười chín đường mà thôi, quá nhỏ.”

Lòng Lô Bạch Tượng căng thẳng, tạm dừng hồi lâu, yên lặng chăm chú nhìn ván cờ thật ra không phức tạp.

Đối thủ không có sát chiêu mạnh mẽ vô cùng, không có đổi quân xảo diệu, không có cái gọi là yêu đao đại tà.

Tựa như chỉ có sạch sẽ, nhẹ nhàng cùng Lô Bạch Tượng hắn đánh nửa ván cờ, luôn nhẫn nại chờ hắn nhận thua mà thôi.

Lô Bạch Tượng tâm trạng nặng nề, đặt hai quân cờ ở góc dưới bên phải bàn cờ.

Ném quân nhận thua.

Thôi Đông Sơn ngáp một cái, “Đúng không, ta đã nói không cần nghĩ cái gì thiếp mục (1) hay không. Kế tiếp, chấp ngươi một quân?”

(1) Trong cờ vây người cầm quân đen được đánh trước vì vậy để công bằng người cầm quân trắng được cộng điểm. Điểm cộng đó gọi là thiếp mục.

Lô Bạch Tượng trầm giọng nói: “Thôi tiên sinh chấp ta hai quân, như thế nào?”

Thôi Đông Sơn cười ha ha nói: “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, không tệ không tệ, không uổng công ta dạy cho ngươi một ván cờ này.”

Lô Bạch Tượng cười khổ không nói gì, sau khi ổn định tâm thần, bắt đầu thu thập bàn cờ, cuối cùng hít sâu một hơi, bắt đầu ván thứ hai.

Thôi Đông Sơn vẫn chưa có tư thế toàn lực ứng phó, chỉ là từ rất sớm đã ngắt lời, “Ta từng bước không có sai lầm, tự nhiên toàn thắng.”

Sau khi đánh tới giữa ván, Lô Bạch Tượng mới thường xuyên cần ngẫm nghĩ thật lâu.

Thôi Đông Sơn trái lại chưa có bất cứ sự thúc giục nào, chỉ là thường xuyên nhìn xung quanh, không nhìn thẳng.

Lô Bạch Tượng sau khi đánh xuống một quân, phá lệ chủ động mở miệng hỏi: “Chỉ là từng bước không có sai lầm?”

Thôi Đông Sơn ừ một tiếng, “Chỉ như vậy. Nhưng cái ta gọi là không có sai lầm, cũng không phải là nói với danh thủ quốc gia cửu đoạn tầm thường, ngươi không hiểu, đây là học vấn cao thâm cách mặt đất xa vạn dặm, sao có thể dạy một đứa trẻ vỡ lòng trường tư?”

Ván cờ này, dù bị Lô Bạch Tượng kéo dài tới giai đoạn thu quan, nhưng vẫn ném quân nhận thua.

Thôi Đông Sơn hoàn toàn thay đổi, đã có hứng thú, cười hỏi: “Ván thứ ba, chúng ta làm chút phần thưởng nho nhỏ?”

Lô Bạch Tượng hỏi ngược lại: “Phần thưởng gì?”

Thôi Đông Sơn cười nói: “Tiên sinh nhà ta từng nói với ta, bốn người các ngươi đều có một câu, nội dung đại khái ta đã biết, nhưng ta cũng biết, trong các ngươi, tất nhiên có người nói dối, chưa chắc giả hết, hẳn là nửa thật nửa giả, theo lý thuyết Lô Bạch Tượng ngươi hiềm nghi lớn nhất, bởi vì câu nói thuộc về ngươi kia có vẻ giống như lời nói thừa nhất, nhưng những thứ này đều không quan trọng, ta nếu thắng ván thứ ba, Lô Bạch Tượng ngươi chỉ cần nói với ta, ngươi cảm thấy khả năng ai nói dối lớn nhất, tùy tiện nói ai cũng được, chỉ cần ngươi báo tên ra cho ta.”

Lô Bạch Tượng dở khóc dở cười, “Như vậy, còn có ý nghĩa sao?”

Thôi Đông Sơn nghiêm trang nói: “Có.”

Lô Bạch Tượng cân nhắc một lát, lắc đầu nói: “Hai ván là đủ.”

Thôi Đông Sơn vẻ mặt thất vọng nói: “Kỳ lực của ngươi ở Bảo Bình Châu không khó giành được vị trí cửu đoạn mạnh nhất, tuy nói chỉ tương đương với cửu đoạn tầm thường của Trung Thổ Thần Châu bên kia, nhưng cũng không kém, học cờ chút nữa, học đánh cờ thêm chút, về sau ở giới cờ Trung Thổ Thần Châu cao thủ nhiều như mây kia, cũng có thể có một chỗ của Lô Bạch Tượng ngươi, chấp ngươi ba quân cũng không dám chơi?”

Lô Bạch Tượng do dự một phen, tò mò hỏi: “Kỳ thuật của Thôi tiên sinh, ở tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ này, có thể xếp vào mười hạng đầu hay không?”

Thôi Đông Sơn trợn mắt nói: “Cờ vây chỉ là tiểu đạo, vào mười hạng đầu thì có làm sao? Một ít tu sĩ thượng ngũ cảnh âm dương gia và thuật gia, ai cũng tinh thông đạo này, sau đó thế nào, còn không phải bị tu sĩ cùng cảnh giới đánh cho kêu cha gọi mẹ?”

Ánh mắt Lô Bạch Tượng nóng rực, “Cả gan hỏi một câu nữa, Thôi tiên sinh và thành chủ Bạch Đế thành, chênh lệch lớn bao nhiêu?”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset