Chương 133: Đồng hành

Đồng hành

Chương 133

Vì vậy sau khi cẩn thận châm chước tìm từ một phen, lão nhân buông tách trà trong tay, chậm rãi nói: “Trần tiểu thư, cái này cũng là chuyện không có cách nào khác, theo cách nói của một vị lão tiền bối trong nha thự, trấn nhỏ này từ lâu có hai nhánh Trần thị tổ tiên khác biệt, bên trong một nhánh đã rời khỏi trấn nhỏ từ rất lâu, không có hậu nhân dòng chính ở lại trấn nhỏ, chỉ là nghe nói nhánh Trần thị này, lúc trước dọn đi khỏi trấn nhỏ, có đặc biệt để lại người thủ mộ, chỉ là quá lâu trôi qua, người phụ trách kia có phải là dòng họ gia tộc của Trần thị hay không, đã không cách nào khảo chứng. Về phần nhánh Trần thị còn lại, rất lâu trước đó trong lúc thế gia vọng tộc tranh đấu, thứ tự còn xếp rất cao, chỉ tiếc thế sự vô thường, lăn qua lăn lại vài lần, thì từ từ xuống dốc, nhất là gần một trăm năm nay, giống như lời của Trần tiểu thư, quả thật là một đời không bằng một đời, lúc này đã không có người của Trần thị tự lập môn hộ… Sai, ta nhớ ra rồi, thật đúng là còn lại một nhánh độc đinh, hẳn là người duy nhất hiện nay trong tất cả đệ tử Trần thị ở trấn nhỏ, không có dựa vào bốn họ mười tộc, cha của đứa nhỏ kia, tay nghề làm gốm rất tốt, còn được hai đại quan nhân Nhâm Đốc ngợi khen, cho nên ta lúc này mới nhớ rõ ràng, chỉ là hắn chết sớm, bây giờ đứa nhỏ của hắn sống như thế nào, ta lại không biết. Bất quá nói đi cũng nói lại, chỉ nói những cái ta thấy được, nghe được, trấn nhỏ bên này đối với hậu nhân Trần thị trên tổng thể đều coi như không tồi, nhất là Tống, Triệu hai đại họ, quản sự đều họ Trần, trên danh nghĩa là chủ tớ, thật ra cùng người một nhà không khác biệt lắm.”

Một hơi nói xong những chuyện xưa này, lão quản sự xoay người cầm lấy tách trà nhấp một ngụm nước.

Trần Đối cười gật đầu nói: “Tiết quản sự là người thông minh, thảo nào nha thự trên dưới vận chuyển như thường.”

Lão quản sự tươi cười rạng rỡ nói: “Trần tiểu thư khen nhầm rồi, người như chúng tôi, chỉ là biết chút cân lượng của mình, cho nên chỉ có tận tâm tận lực mà thôi, lao lực, lao lực mà thôi.”

Trần Đối cười trừ, dời đi tầm mắt, nhìn phía Trần Tùng Phong ngồi nghiêm chỉnh, lạnh lùng nói: “Thật sự không được, thì đem cái rương đổ hết ra ngoài, xem từ cuốn cũ nhất xem lên, lời nói mới rồi của Tiết quản sự, ngươi không nghe thấy sao? Trấn nhỏ từ ngàn năm trước, hồ sơ tịch thư có quan hệ với nhánh còn lại của Trần thị, nếu như ta không có nhớ lầm, nhánh Trần thị kia của trấn nhỏ, cùng Trần thị ở Long Vĩ quận thật ra cũng chung một tổ tiên xa, sao, lật qua lật lại, một quyển gia phả từ đầu tới đuôi, có cái tên nào không phải nô tỳ thì cũng là nha hoàn, như vậy được sao?”

Trần Tùng Phong cái trán chảy ra đầy mồ hôi, môi trắng bệch, đúng là không dám phản bác một chữ, vội vã đứng dậy từ ghế, khom lưng lộn cái rương dọn sách.

Lão quản sự lập tức dựa thẳng lưng vào ghế, có vẻ muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi.

Lưu Bá Kiều thật sự nhìn không được, Trần Tùng Phong tính tình mềm yếu không sai, nhưng tốt xấu gì cũng là gia chủ tương lai của Trần thị Long Vĩ quận, mặc kệ Trần Đối ngươi có lai lịch bối cảnh gì, có phải là đồng tông đồng tộc, ít nhất cũng phải dành tôn trọng cần thiết, cho nên Lưu Bá Kiều trầm giọng nói: “Trần Đối, thứ cho ta nói thẳng, nhìn thế nào thì Trần Tùng Phong hiện tại cũng là đang hỗ trợ cho ngươi, ngươi cho dù không cảm kích, cũng đừng nói khó nghe như vậy!”

Trần Tùng Phong nhanh chóng ngẩng đầu nháy mắt với Lưu Bá Kiều, người sau mở to hai mắt trừng trở lại, “Ngay cả hoàng đế cũng có mấy người thân thích nghèo, sao, có người ngoại lệ hả? ! Được, cho dù người nào đó ngoại lệ, là có thể khinh thường người hả?”

Ăn nói trực tiếp.

Đây là bản tính bản tâm của Lưu Bá Kiều Phong Lôi viên.

Trần Tùng Phong vẻ mặt cay đắng.

Lão quản sự cúi đầu uống trà, làm như không thấy, có tai như điếc.

Trần Đối sửng sốt một chút, mỉm cười nói: “Có đạo lý.”

Lúc này đến phiên Lưu Bá Kiều có chút không khỏe.

Trần Đối buông sách cầm trong tay đặt lên bàn, dự định đi ra hít thở không khí, Tiết quản sự đương nhiên muốn tận tình làm chủ, chỉ bất quá bị vị nữ tử Trần thị này nhẹ nhàng từ chối.

Trần Đối đi ra sảnh lớn nha thự, đứng ở trong hành lang nhìn ra xa xa.

Ngoài sảnh lớn của nha thự có cái sân với diện tích không nhỏ rộng, có một cửa lớn đối diện đền thờ, viết một dòng chữ cổ thật to, Sơn Nhạc Đích Nhạc, Thượng Khâu Hạ Ngục. Cái này cũng không hiếm thấy, mỗi một vương triều thế tục và quốc gia đều có luật riêng, trong cảnh nội sắc phong năm ngọn núi là Ngũ nhạc, Đông Tây Nam Bắc và Trung, sơn môn tất nhiên sẽ có hoàng đế khai quốc ngự bút thân đề hai chữ, dòng chữ trên bảng kia, tất nhiên cũng được viết như thế.

Văn nhân thi sĩ và tu sĩ tiên sư hậu thế, đối với cái này giải thích trăm ngàn loại, về phần nguyên do chân chính, sợ rằng mai một từ lâu trong bụi bậm lịch sử.

Trần Đối thấy hai bóng lưng một lớn một nhỏ, ngồi nói chuyện bên thềm đá trắng của đền thờ.

Nàng do dự một chút, chậm rãi bước tới. Vì tránh hiềm nghi nghe trộm, lúc Trần Đối đi lên bậc thang phía sau hai người, cố ý nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhưng không ngờ hai người một người nói thì hăng say, một người thì nghe chăm chú, dường như đối với Trần Đối xuất hiện không hề phát hiện. Trần Đối đối với cái này cũng lơ đểnh, nàng thoải mái ngồi ở chỗ xa nhất của bậc thang, tuy rằng nàng ấy nhàn tản tùy ý mà ngồi, thế nhưng từ trong tư thế ngồi vô hình phát ra, vẫn cho một loại cảm giác đoan chính.

Một lớn một nhỏ, dùng chính là tiếng phổ thông chính thống của Đông Bảo Bình Châu, Trần Đối nghe hiểu được, bằng không nàng ấy cũng sẽ không đi tới trấn nhỏ này, chỉ bất quá lại nói chuyện thì có vẻ không lưu loát, cho nên một đường đi tới với Trần Tùng Phong Lưu Bá Kiều, cũng rất im lặng ít lời, đương nhiên lý do chủ yếu không muốn nói của nàng ấy, vẫn là cảm thấy không có cùng tiếng nói chung với Trần Tùng Phong Lưu Bá Kiều, không muốn mở miệng.

Lưu Bá Kiều biểu hiện ra bất cần đời, nhưng bên trong lại nghiêm túc về kiếm đạo, nhìn như thú vị thật ra chán nản, Trần Tùng Phong thì một lòng trọng chấn gia phong, nhìn như chất phác thật ra nhiều suy nghĩ, hai vị tuấn ngạn đứng đầu của Đông Bảo Bình Châu, đều không cùng một đường với nàng. Có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu, cũng là như vậy.

Thiếu niên liếc mắt nhìn nữ tử ước chừng lớn hơn mười tuổi so với chính mình, ấn tượng thật sự bình thường.

Trần Đối im lặng ngồi ở chỗ kia, không có dấu hiệu mở miệng nói.

Bất quá trước đó thoáng nhìn, phát hiện bé gái đang cầm một hồ lô xanh biếc sáng bóng trong suốt, Trần Đối ánh mắt sắc bén, vừa nhìn liền biết không phải tục vật.

Thiếu niên quần áo phú quý của và bé gái tinh xảo như búp bê, chính là Tống Tập Tân của ngõ Nê Bình và Đào Tử của Chính Dương sơn.

Tống Tập Tân trước đó đi an ủi Tống Trường Kính, liếc mắt thấy tiểu nha đầu liền thích, bởi vì hắn từ nhỏ đã thích đồ vật đẹp tinh xảo, vật tục tằng mộc mạc, thì không vào pháp nhãn. Đào Tử cũng nhìn thấy Tống Tập Tân rất hợp mắt, hai người trở thành bạn tốt rất khó hiểu, then chốt là tuổi tác cách xa, còn có thể đi cùng nhau, Tống Tập Tân thậm chí chưa từng cảm thấy mình xã giao có lệ, thế cho nên hắn cuối cùng thỉnh cầu Tống Trường Kính mạnh mẽ thả cho đi Lý gia, mang theo Đào Tử tới nha thự bên này chơi đùa, Tống Tập Tân mặc kệ dáng dấp thê thảm như cha mẹ chết của người Lý gia, nắm đứa tay của bé gái rời khỏi cửa lớn Lý trạch. Cùng lúc đó, cho tỳ nữ Trĩ Khuê vào trong nhà tìm đồ, bảo nàng ta tìm hồ lô xanh biếc trong rương, đưa cho Đào Tử làm lễ gặp mặt.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset