Chương 1336
Đỉnh đầu Bùi Tiền đội cái vòng hoa cành liễu bện thành, nói với Trần Bình An Thôi Đông Sơn dạy nó dùng gậy leo núi ở trên mặt đất vẽ vòng tròn, có thể khiến sơn thủy tinh quái cùng quỷ mị võng lượng vừa thấy sẽ bị dọa chạy, chỉ là hơi khó học một chút, nó hôm nay còn chưa mò được tới mép biên giới của môn tiên thuật này, vốn nghĩ ngày nào đó học thành sẽ nói cho sư phụ biết, về sau nghĩ lại, cảm thấy nhỡ đâu đời này cũng không học được, chẳng phải là mấy chục năm một trăm năm đều phải nín nhịn không nói, vậy cũng quá là đáng thương.
Trần Bình An cười nghe Bùi Tiền liên miên cằn nhằn.
Nữ quỷ Thạch Nhu ở trong bốn người bức họa cuộn tròn, không thích nhất chính là lão đầu gù háo sắc này.
Hôm nay cô ta và Chu Liễm ở phía sau Trần Bình An Bùi Tiền đôi thầy trò này sóng vai mà đi, khiến cả người khó chịu.
Nhưng mỗi lần cô ta cố ý chậm lại bước chân, Chu Liễm cũng đi chậm lại theo, chưa bao giờ nói chuyện, chỉ nhìn “Đỗ Mậu” trong hình dung lão giả mà cười.
Thạch Nhu không nhịn được trong lòng buồn nôn, luôn cảm thấy tầm mắt Chu Liễm đặc biệt ghê tởm. Nhất là ở lúc Trần Bình An giúp Bùi Tiền bẻ cành liễu, Chu Liễm lão khốn kiếp này, thế mà thừa dịp cô không chú ý, vụng trộm nhéo bả vai “Đỗ Mậu” một phát.
Thạch Nhu bị dọa nhảy dựng.
Chu Liễm lúc ấy cười tủm tỉm nói: “Không cẩn thận không cẩn thận, đừng trách móc.”
Hôm nay tuy cô là chủ nhân thể xác tiên nhân này, chỉ là tạm thời vẫn là trạng thái danh bất chính ngôn bất thuận, tương đương dâm từ địa phương không được triều đình chính thống tán thành, cho nên mặc dù có được pháp môn phương tiện chỉ thẳng đại đạo, có thể đi một con đường tắt khiến Địa tiên trố mắt, nhưng Thôi Đông Sơn giúp cô cân nhắc cân lượng, chút kỹ xảo nho nhỏ thiên phú âm vật lúc trước cô học được, đánh tu sĩ Quan Hải cảnh kinh nghiệm già giơ cũng chưa chắc thắng được, mặc dù Thôi Đông Sơn dạy cô thuật pháp và vài món bảo mệnh phù, nhiều nhất là đối phó được với tu sĩ Long Môn cảnh, tác dụng duy nhất, chính là dựa vào thể xác, vào thời khắc nguy cấp, đứng ra giúp Trần Bình An chịu đao chắn phi kiếm, chống đỡ pháp bảo Địa tiên.
Thôi Đông Sơn cũng từng nói với cô, lão háo sắc thích xem tài tử giai nhân thần tiên đánh nhau kia, hôm nay đã là võ phu Viễn Du cảnh, muốn cô kiềm chế chút.
Cho nên Thạch Nhu luôn cố ý dùng giọng nói thô thiển để nói chuyện với người khác, cùng với cố gắng không mở miệng.
Thạch Nhu tự nhận có thể chịu mọi nổi khổ trên thế gian, thân thể túi da chịu thiên đao vạn quả cũng tốt, sau khi chết thần hồn bị đốt đèn cũng thế, đều chịu được, duy chỉ có loại ánh mắt này của Chu Liễm, khiến cô bó tay không có cách nào chịu nổi.
Chu Liễm đột nhiên ghé sát vào chút, Thạch Nhu vội vàng dịch chuyển ra mấy bước.
Chu Liễm thấp giọng cười nói: “Bộ thể phách này của ngươi ta mò ra được, hẳn không phải thân thể nữ tử, bị người ta thi triển thủ thuật tiên gia che mắt, quả thực thật là thân thể nam tử…”
Thạch Nhu lạnh lùng nói: “Chu lão tiên sinh thật sự là tuệ nhãn như đuốc.”
Chu Liễm tiếp tục nói: “Như vậy xin hỏi tiểu thư bao nhiêu xuân xanh?”
Trong lòng Thạch Nhu run lên, “Ngươi đang đùa cái gì vậy?”
Chu Liễm bước chân không ngừng, quay đầu cười nhìn Thạch Nhu, “Chu Liễm ta nhìn người nhìn tâm, túi da đẹp xấu, thật ra không quan trọng như vậy.”
Thạch Nhu gần như muốn điên rồi.
Thạch Nhu bước nhanh về phía trước, tính “nhập bọn” với Trần Bình An.
Chu Liễm lần này không bám theo, chỉ ở sau lưng Thạch Nhu mỉm cười nói: “Chỉ nhìn cô nương khi đi đường thiên nhiên biểu lộ phong tình, cho dù cố ý che lấp, vẫn bị ta nhìn ra tư vị vòng eo uốn éo như cành liễu lay động, cho nên ta dám khẳng định, cô nương lúc còn sống tất nhiên là một vị mỹ nhân!”
Thạch Nhu thực sự điên rồi.
Trần Bình An chỉ đành quay đầu, bênh vực lẽ phải nói: “Được rồi, Chu Liễm ngươi bớt bớt chút đi, về sau không được lấy việc này trêu đùa Thạch Nhu.”
Chu Liễm lập tức gật đầu, “Lão nô nhớ rồi.”
Bùi Tiền có chút mơ hồ, sư phụ cũng học được thần thông biến sắc mặt của mình rồi, mới vừa rồi trước khi quay đầu, trên mặt còn mang theo ý cười, vừa quay đầu, đã nghiêm túc hơn rất nhiều.
Trần Bình An sau khi quay đầu, nháy nháy mắt với Bùi Tiền.
Bùi Tiền lập tức lấy ánh mắt ra hiệu mình đã hiểu.
Bùi Tiền vụng trộm cười, thầy trò chúng ta có thần giao cách cảm.
————
Ngẫu Hoa phúc địa.
Một số người có ý đồ tại kinh sư Nam Uyển quốc đều đang chú ý tới tòa nhà phụ cận ngõ Trạng Nguyên kia vừa xuất hiện một người trẻ tuổi chỉ dựa vào tướng mạo, khí độ đã có thể kết luận chính là trích tiên nhân.
Hắn ru rú trong nhà, mỗi lần ra ngoài lộ diện, hoặc là cầm quạt xếp, hoặc là xách một bầu rượu, nhàn nhã tản bộ, sẽ không đi xa, hơn nữa tuyến đường cố định, tới tới lui lui chỉ mấy phố ngõ như vậy.
Hắn tên là Lục Sĩ, không biết thông qua con đường nào, từ giáo phường kinh thành lục tục mua mấy nữ tử tuổi thanh xuân xuất thân quan lại, làm nô tỳ, kim ốc tàng kiều trong căn nhà yên tĩnh kia, nhưng nói thật, luận dung mạo, những mỹ tỳ kia thật ra còn không bằng hắn vị chủ nhân này.
Lục Sĩ đòi tiên sinh trường tư phụ cận, Chủng lão tiên sinh một nữ gián điệp Nam Uyển quốc diện mạo chấp nhận được, làm cây cầu truyền tin tức giữa hắn và triều đình, đỡ cho hắn bay tới bay lui ở giữa tòa nhà này và hoàng cung, hoàng thất Nam Uyển quốc sẽ mất mặt bao nhiêu.
Hôm nay lúc tảng sáng, Lục Sĩ đi ra khỏi tòa nhà, khép lại quạt xếp, nhẹ nhàng gõ lòng bàn tay, khi hắn đi qua góc phố ngõ, rất nhanh liền từ một cửa hàng tơ lụa có vị phụ nhân đi ra, thật cẩn thận đi bên người đến Lục Sĩ, không dám nhìn vị quý công tử thế gian hiếm thấy này nhiều lần, cô sợ mình sẽ hãm sâu trong đó, ngày nào đó ngay cả đại nghĩa quốc gia cũng có thể mặc kệ. Nam nhân thế gian mê sắc đẹp, nữ tử không phải cũng vậy sao? Ai không muốn xem chút phong cảnh cảnh đẹp ý vui?
Vị gián điệp từng trải từng nhiều lần xâm nhập nội địa tái ngoại này đang mặc một bộ trang phục phụ nhân nhà giàu phố phường, nhẹ nhàng nói: “Lục công tử, bảng mười người mới nhất, Kính Ngưỡng lâu bên kia đã ra lò, sắp truyền khắp triều dã bốn nước, chỉ là lần này không có thứ tự chi tiết, có chút kỳ quái, nha môn chúng ta bên này cảm thấy có thể do người mới đăng bảng quá nhiều, giữa các bên không có ghi chép tỷ thí với nhau, cho nên tạm thời không thể đưa ra thứ tự xác thực.”
Lục Sĩ mắt nhìn phía trước, mỉm cười nói: “Nói xem.”
Phụ nhân giọng nói nhẹ nhàng, “Trừ Lục công tử và quốc sư đại nhân của chúng ta, còn có Hồ Sơn phái chưởng môn Du Chân Ý, Điểu Khám phong kiếm tiên Lục Phảng, Long Võ đại tướng quân Đường Thiết Ý trước đó không lâu đã rời khỏi phe chúng ta, Tí Thánh Trình Nguyên Sơn, lão thiền sư trước kia ở Bạch Hà tự đã hoàn tục. Ngoài bốn người này, đều là gương mặt mới mẻ, Kính Ngưỡng lâu đưa ra bối cảnh và ra tay khá mơ hồ.”
Lục Sĩ gật gật đầu, “Nói xem.”
Một đạo nhân trẻ tuổi lần đầu hiện thân ở bên hồ nào đó, không tên không họ, điên điên khùng khùng, lặp đi lặp lại nói một câu ai cũng nghe không hiểu.