Chương 142
Người phụ nữ chuyên gây họa vừa đi khỏi, không có cảnh tượng xuân tình chợt phát tiết để xem nữa, đám người cửa hàng Dương gia cũng nhanh chóng giải tán.
Trịnh Đại Phong co đầu rụt cổ chạy đến ngay dưới mái hiên, ngồi xổm xa xa, không dám quá gần Dương lão nhân.
Cùng là đồ đệ như nhau, nhưng trước mặt sư phụ này, hắn và Lý Nhị nhận được đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
Trịnh Đại Phong cũng oán sư phụ bất công, nhưng mà có một số việc, thật sự là không nhận lệnh không được.
Trịnh Đại Phong sợ sệt hỏi: “Sư phụ, Tề Tĩnh Xuân quyết tâm không làm theo quy củ, đến lúc đó chúng ta đi con đường nào?”
Lão nhân không nói được một lời, rút tẩu thuốc lá ra, một con mèo đen không biết khi nào nơi nào đã đến, ngồi xổm bên chân lão nhân cách đó không xa, da lông run lên, bắn ra rất nhiều nước mưa.
Trịnh Đại Phong lo lắng nói: “Tên đầy tớ Chân Vũ Sơn kia lại thỉnh thần xuống núi, sẽ không có phiền toái? Dù sao hiện tại có vô số người đang nhìn chằm chằm bên này.”
Lão nhân vẫn như cũ không nói lời nào.
Đã quen thấy sư phụ mình trầm mặc ít lời, Trịnh Đại Phong cũng không cảm thấy xấu hổ, miên man suy nghĩ, lại nghĩ tới Tề Tĩnh Xuân, lên tiếng mắng: “Tề Tĩnh Xuân con mẹ nó ngươi, làm tôn tử năm mươi chín năm, còn kém mấy ngày công phu? Người đọc sách chính là quá nguyên tắc, không thể nói lý!”
Lão nhân rốt cuộc nói chuyện: “Ngươi không đọc sách cũng không phải quá nguyên tắc.”
Trịnh Đại Phong không nghĩ đến sỉ diện, quay đầu nịnh nọt nói: “Sư phụ có muốn con nắm vai bóp đùi cho người không?”
Lão nhân lạnh nhạt nói: “Ta không có tiền để mua quan tài, ngươi đừng tốn công vô ích.”
Trịnh Đại Phong thẹn đỏ mặt nói: “Sư phụ lời nói này của người đã làm tổn thương trái tim con, con làm đồ đệ, bản lãnh không lớn, nhưng mà cũng biết hiếu tâm, làm sao lại nhớ tới điều này, con cũng không phải tức phụ của Lý Nhị.”
Lão nhân ừ một tiếng, nói: “Ngươi so với cô ta còn không bằng.”
Trịnh Đại Phong cả khuôn mặt đều đen lại, cúi đầu, như quả cả tím héo rũ vì sương lanh, không có một chút tinh thần chí khí.
Nhưng trong giây lát khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng hẳn lên, mới phát hiện trong lời nói hôm nay của sư phụ, tuy vẫn là khó nghe, nhưng dù sao cũng nói nhiều như vậy, khó mà có được, chờ trở lại phòng phía đông bên kia, có thể uống một bầu rượu để chúc mừng.
Trịnh Đại Phong tâm tình sung sướng vài phần, thuận miệng hỏi: “Sư huynh ngăn được tên kia?”
Lần này không đợi lão nhân dùng lời nói đâm chọt hắn, Trịnh Đại Phong tự mình tát mình một bạt tai, “Sư huynh ngăn không được mới có kịch, nếu thực ngăn lại được, về sau thật sự phải uống gió Tây Bắc rồi *.”
(*): không có thu nhập
Lão nhân khó hiểu hỏi: “Trịnh Đại Phong, ngươi có biết vì sao mình không có đại tiền đồ không?”
Trịnh Đại Phong sửng sờ ngay tại chỗ.
Nghĩ rằng vấn đề này sư phụ có đại huyền cơ a, mình phải cẩn thận ứng đối, cố gắng nổi bật một phen.
Chưa nghĩ ra lão nhân đã tự trả lời đáp án, “Người xấu.”
Trịnh Đại Phong hai tay ôm lấy đầu, nhìn phía trong viện mưa văng khắp nơi, hán tử đã trưởng thành không còn nhỏ tuổi lại khóc không ra nước mắt.
————
Nha thự quản sự cũng không cần quan sát gì, chỉ biết mình không thích hợp tiếp tục ở lại nữa, tùy tiện tìm cái cớ rời khỏi phòng.
Trần Tùng Phong tiếp tục vùi đầu tìm đọc hồ sơ, chỉ là so sánh với vẻ nơm nớp khi giáp mặt với Trần Đối, cuối cùng cũng khôi phục vài phần khí độ tiêu sái của thế gia đệ tử, nhưng càng là như thế, ở trong mắt Lưu Bá Kiều đang đứng bên cạnh lại càng cảm thấy bực mình, một bụng tức nghẹn không được phun xả thoải mái, chỉ là tính tình ngay thẳng là một chuyện, miệng không ngăn cản lại là một chuyện khác, Lưu Bá Kiều đang nghĩ đến ra ngoài tản bộ, mắt không thấy tâm không phiền.
Trần Tùng Phong đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Bá Kiều, rốt cuộc ngồi không yên?”
Lưu Bá Kiều mới nâng mông lên rời khỏi ghế, sau khi nghe vậy đặt mông ngồi trở lại, cười nói: “Ui, còn có tâm tình trêu chọc ta, tiểu tử ngươi trí tuệ khí độ cũng được đó a.”
Trần Tùng Phong buông quyển tịch thư cũ kỹ trong tay xuống, cay đắng nói: “Khiến ngươi chế cười rồi. Vừa rồi vì ta bênh vực kẻ yếu, ta không phải là không biết phân biệt, chỉ là…”
Thứ Lưu Bá Kiều chịu không nổi nhất là đau khổ cùng kích động của người khác, nhanh chóng xua tay nói: “Đừng đừng đừng, ta chỉ là không nhìn được cảnh bà con xa thân thích nhà ngươi là kẻ yếu bị bắt nạt, ta nói cô ấy vài câu, thuần túy là ta không quản được miệng mình, Trần Tùng Phong ngươi không cần mang ơn.”
Trần Tùng Phong nghiêng người về phía sau lưng, khẽ tựa lưng vào ghế ngồi, thở phào một hơi.
Chuyện này nếu ở Long Vĩ Quận Trần Thị gia môn, chỉ dựa vào vừa lộ ra tư thế ngồi lười nhác, một khi trưởng bối phát hiện, vô luận đích thế tử, tiểu hài tử đều phải ăn đòn như nhau, người trưởng thành sẽ bị giáo huấn.
Người đọc sách thế tộc hào phiệt, tuy thường bị quân nhân châm chọc vì ra vẻ đạo mạo, tạo thế trang khang, nhưng quy củ chính là quy củ, từ khi được sinh ra từ trong bụng mẹ, đã được định sẽ bước đi trên con đường này, đệ tử sĩ tộc lớn nhỏ, không có ngoại lệ, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất.
Đương nhiên, cũng có danh sĩ thừa thải thanh đàm cùng cuồng sĩ hoang đường Nam Giản quốc, lấy ngôn hành không câu nệ nê làm lễ nghi, trứ danh hậu thế.
Lưu Bá Kiều hỏi: “Ngươi cùng Trần Đối đến cùng có quan hệ gì, thậm chí sợ hãi cô ta như thế? Nếu đề cập cơ mật của gia tộc, coi như ta không có hỏi.”
Trần Tùng Phong đứng lên, đi đóng cửa phòng lại, ngồi lên ghế dành cho quản sự, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Danh phận thiếu niên họ Lưu mua gốm, sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng lăn lộn đến tay Long Vĩ Quận Trần Thị ta, ngươi không hiếu kỳ là vì sao?”
Lưu Bá Kiều gật gật đầu.
Chỉ sợ Bàn Sơn Viên đánh vỡ đầu cũng không thể tưởng tượng được, bởi đối thủ cạnh tranh vì bộ kiếm kinh nghe tin lập tức hành động, không phải tử địch Phong Lôi viên, mà là Long Vĩ Quận Trần thị ngang trời xuất thế.
Trần Tùng Phong khuôn mặt mỏi mệt, hẳn là trường kỳ tích tụ suốt thời gian dài, người suy nghĩ nhiều tâm tất mệt, rốt cuộc nhịn không được muốn tìm một người để giãi bày khốn khổ, hơn nữa hắn rất tin nhân phẩm tính tình của Lưu Bá Kiều, cho nên chậm rãi nói: “Tuy nói Trần thị chúng ta cùng Phong Lôi viên các ngươi quan hệ rất gần, nhưng con cháu Trần thị tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn, không xen vào ân oán trên dưới núi, đã thủ vững nhiều nămnhư vậy, chẳng lẽ một quyển kiếm kinh đối với đệ tử Trần thị vô bổ, có thể đủ để cho chúng ta vì thế mà có ngoại lệ? Trần thị là thư hương môn đệ, không phải tu hành thế gia, tranh nước đục này, có gì ý nghĩa?”
Lưu Bá Kiều suy nghĩ theo hướng này, “Là gia tộc của Trần Đối kia muốn thu bộ kiếm kinh này vào trong túi? Không lẽ nhà cô ta là kiếm tu hào tộc không xuất thế nào?”