Chương 143: Bách quái 3

Bách quái 3

Chương 143

Trần Tùng Phong lắc đầu nói: “Cũng không phải là như thế. Lúc trước ngươi cũng đề cập với Tiết quản sự, trấn nhỏ Trần thị phân hai nhánh, Trần Đối chính là thuộc nhánh sớm nhất dời đi, đi rất triệt để dứt khoát, ngay cả Đông Bảo Bình Châu cũng không lưu lại, trực tiếp đi Biệt Châu, trải qua một thế hệ sinh sản sinh lợi, khai chi tán diệp, Trần Đối với sở tại gia tộc, hôm nay đã bị coi là ‘Những người tạo nên tập thể thế gian phường lâu’. Đương nhiên, mấy tin tức này, ở Đông Bảo Bình Châu chưa bao giờ truyền lưu, Long Vĩ Quận Trần Thị bọn ta cũng chỉ là vì cùng bọn họ có chút nguồn gốc sâu xa, mới có thể biết được tin tức.”

Lưu Bá Kiều cười nhạo nói: “Là đám đàn bà chăn bò ngu dốt, còn khi dễ Lưu Bá Kiều ta không học vấn? Nhà cô ta có thể có công đức phường?”

Trần Tùng Phong vươn hai ngón tay.

Lưu Bá Kiều xem thường nói: “Nghe rõ chứ, ta nói là công đức phường, không phải công danh phường!”

Trần Tùng Phong không thu hồi ngón tay.

Lưu Bá Kiều có chút kinh ngạc, tiếp tục không phục mà hỏi: “Vậy học cung thư viện phường, nhà cô ta cũng có thể có? !”

Cái Lưu Bá Kiều gọi là học cung thư viện phường, tất nhiên là ba học cung bảy mươi hai thư viện của nho gia chính thống, tuyệt đối không phải thư viện bình thường của thế tục vương triều.

Một Đông Bảo Bình Châu to như vậy, nhưng cũng chỉ có Sơn Nhai, Quan Hồ hai thư viện.

Trần Tùng Phong chậm rãi thu hồi một ngón tay, còn lại một ngón.

Lưu Bá Kiều giả bộ muốn đứng dậy, hai tay tựa lên trên tay nắm ghế dựa, ra vẻ kinh hoảng nói: “Ta phải nhanh chóng đi giải thích với vị cô nãi nãi kia, ta là kẻ ngoan ngoãn, thân thế ngang ngược không phân rõ phải trái loại này, đừng nói vì Trần Tùng Phong ngươi lật mấy quyển sách, chính là làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng không có vấn đề gì.”

Trần Tùng Phong cười mà không nói.

Cái này đại khái chính là mị lực chỉ Lưu Bá Kiều có, có thể đem một chuyến vốn nghẹn khuất uất ức, nói ra khiến cho đương sự hoàn toàn không tức giận.

Lưu Bá Kiều lúc lắc mông, hai tay ôm trước ngực, ung dung nói: “Tốt rồi, con bà nó biết vị kia tổ tông lai lịch dọa người rồi, ngươi nói tiếp chính đề đi.”

Trần Tùng Phong cười nói: “Thật ra đáp án Tiết quản sự cũng nói rồi.”

Lưu Bá Kiều chợt lóe sáng, “Tổ tiên thiếu niên họ Lưu, là người thủ mộ cho một nhánh Trần thị của Trần Đối ở trấn nhỏ?”

Trần Tùng Phong gật đầu nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Lưu Bá Kiều ồ một tiếng, “Không đúng a, kiếm kinh tổ truyền nhà thiếu niên họ Lưu, không phải xuất phát từ vị Chính phản đồ Chính Dương Sơn kia sao? Đương nhiên, coi như là một trong những tổ sư Phong Lôi viên chúng ta mặc kệ không quan tâm, nhưng thời gian không khớp, như thế nào có thể trở thành người thủ mộ gia tộc Trần Đối?”

Trần Tùng Phong giải thích: “Ta có thể xác định, Lưu gia từ sớm đã là người thủ mộ của gia tộc Trần Đối, về phần sau lại trốn đi theo vị kiếm tu Phong Lôi viên các ngươi, cuối cùng vì sao đi vào trấn nhỏ, trở thành người Lưu gia, còn truyền lại kiếm kinh, nhắm chừng có một chút tin tức chưa rõ. Cho nên cuối cùng có hai món đồ gia truyền kia, kiếm kinh và hầu tử giáp. Về phần Trần Đối, thật ra chí cô ta không nằm ở bảo vật, chỉ là đến tế tổ mà thôi. Ngoài điều này ra, nếu người Lưu gia còn có hậu nhân, vô luận tư chất như thế nào, cô ta đều sẽ mang về gia tộc khuynh lực tài bồi, xem như hồi báo công sức Lưu gia lão tổ năm đó đã thủ mộ.”

Lưu Bá Kiều vẻ mặt không thể tưởng tượng, “Một gia tộc lớn như vậy, sẽ cho một nữ tử tuổi còn trẻ đến tế tổ? Sau đó để cho thiếu chút nữa bị vị Đại Ly phiên vương kia một quyền đánh chết? Trần Tùng Phong, ta đọc sách không ít, tuy nhiên phần nhiều là son phấn thư thần tiên đánh nhau trên giường, nhưng quả thật nhờ vậy mà lĩnh ngộ được thật nhiều đạo lí đối nhân xử thế, cho nên ta cảm thấy bọn đàn bà kia khẳng định là đồ giả mạo!”

Trần Tùng Phong lắc đầu cười khổ nói: “Vậy là ngươi không nhìn thấy sau khi tổ phụ ta nhìn thấy cô ấy, đã… khách khí ra sao.”

Vì húy kị, cho nên Trần Tùng Phong thật sự nói không ra chân tướng, chỉ có thể lấy hai chữ “khách khí” để hình dung úp mở.

Gia tộc vì cô ta mà mở rộng cửa, gia chủ đối với cô ta vái chào đến cùng, cử tộc cao thấp tôn sùng cô ta như thượng khách, mở tiệc tẩy trần để cho cô ta ngồi vào ghế chủ vị.

Tất cả những điều này đã đả kích Trần Tùng Phong ra sao, không nghĩ cũng có thể biết.

Lưu Bá Kiều nghi hoặc nói: “Thiếu niên họ Lưu, không phải thiếu chút nữa bị con vượn già kia một quyền đánh chết sao?”

Trần Tùng Phong thở dài, “Đúng như ngươi nói, là thiếu chút nữa thôi.”

Trần Tùng Phong đứng dậy đi tới cửa sổ, ngoài cửa sổ đang là gió thổi mưa phùn, chỉ là nhìn sắc trời, tựa như tiếp theo sẽ là một trận mưa to xối xả.

Trần Tùng Phong nhẹ giọng nói: “Vị Nguyễn sư kia, giống như có quen biết với một vị trưởng bối của Trần Đối, từng cùng nhau hành tẩu thiên hạ, thuộc loại tâm đầu ý hợp chi giao.”

Lưu Bá Kiều thử dò hỏi: “Ngươi muốn nói Nguyễn Cung có thể tiếp nhận Tề Tĩnh Xuân, tọa trấn nơi đây, gia tộc Trần Đối sẽ có khí lực?”

Trần Tùng Phong lạnh nhạt nói: “Ta không có nói cái gì hết.”

Lưu Bá Kiều chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

Khó trách bọn đàn bà đó đối mặt Tống Trường Kính, cũng có thể kiên cường như thế.

Uy thế gia tộc xa cuối chân trời, thánh nhân che chở gần ngay trước mắt, cô ta có thể không kiêu ngạo sao?

Lưu Bá Kiều đột nhiên hỏi: “Nói về chuyện sứ bản mạng cùng người mua sứ, ta vẫn cảm thấy rất hứng thú, chỉ tiếc Phong Lôi viên chúng ta không thịnh hành món này, mãi đến lần này bị sư phụ mạnh mẽ lôi đi làm tráng đinh, mới nghe nói sơ qua một ít, giống như hôm nay Đông Bảo Bình Châu chúng ta, có mấy cái nhân vật sơn đỉnh thanh danh hiển hách, xa xưa cũng là đi ra từ trấn nhỏ này?”

Trần Tùng Phong hơi do dự, vẫn lựa chọn biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết, tiết lộ thiên cơ: “Tựa tựa như thế tục đổ thạch, hàng năm trấn nhỏ đại khái có hơn ba mươi đứa trẻ được sinh ra, ba mươi hầm long dao dựa xếp vị trí mà xếp chỗ, theo thứ tự lựa chọn một long dao để làm “đồ sứ” cho đứa nhỏ nhà mình, ví dụ như, năm nay trấn nhỏ sinh hạ ba mươi hai đứa nhỏ, như vậy hai hầm long dao được gọi tên trước nhất, có thể có hai đồ sứ, nếu sang năm chỉ có hai mươi chín đứa nhỏ được sinh ra, long dao được gọi tên cuối cùng coi như là cả năm nay sẽ không có thu hoạch được thành tích gì.”

“Cho nên người sinh trưởng ở trấn nhỏ đều có sứ bản mạng của mình, hôm nay ở bản châu nổi bật Tào Hi Tạ Thực hai người, một vị có hi vọng trở thành Thiên Quân Đạo giáo Chân quân, một vị kiếm tiên dã tu sát lực vô cùng, cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên ngư trường trấn nhỏ này so sánh với bên ngoài, xem như cực kỳ dễ dàng xuất giao long, nhưng mà hóa rồng trả giá thật lớn, ‘Đồ sứ’ này, một khi thành công tễ thân trong ngũ cảnh, sinh tiền không đi lên ngũ cảnh, là nhất định không còn kiếp sau nữa, hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp, mọi sự giai hưu, chỉ sợ cho dù Đạo tổ Phật tổ cũng không làm gì được. Mà trong lúc này, sẽ bị người mua gốm bắt lấy nhược điểm trí mạng, sinh tử khống chế trong tay người khác, cho dù ngươi là nhân vật như Tào Hi Tạ Thực cũng giống vậy thôi.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset