Chương 150
Một trước một sau hai người đi tới hậu viện, Trịnh Đại Phong chạy phía trước nhanh như gió: “Sư huynh trở về, tin tức vô cùng tốt.”
Dương lão nhân nhìn hán tử đôn hậu phía sau Trịnh Đại Phong, người phía sau gật gật đầu.
Nhưng mà hán tử kia muốn nói lại thôi, nghi vấn đầy bụng, chỉ là mồm miệng chất phác kém cỏi, không biết hỏi như thế nào.
Đến cuối cùng, hán tử chỉ buồn bực hờn dỗi nói: “Sư phụ, vì sao nhận Mã Khổ Huyền là đồ đệ mà không phải thiếu niên kia? Con không thích tiểu tử họ Mã.”
Dương lão nhân trừng mắt nói: “Cho nên ngươi liền tự tiện chủ trương đem cá chép vàng bán cho Trần Bình An.”
Hán tử trung niên còn có cốt khí nhiều lắm so với Trịnh Đại Phong đang khoanh tay bó gối trước mặt lão nhân, ngồi xuống ghế đẩu lúc nãy Trần Bình Anh ngồi: “Thì sao? Con thích. Sự phụ, không phải người cũng rất thích đứa nhỏ đó sao?”
Nếu Trần Bình An ở đây, nhất định sẽ cảm thấy khiếp sợ, bởi vì lúc trước trên đường gặp người trung niên bán cá đúng là người này.
Dương lão nhân cười nói: “Kết quả thế nào? Giỏ cá chép vàng của con được đưa đến tay Trần Bình An sao? Hả?”
Hán tử rầu rĩ không vui, không hé răng.
Trịnh Đại Phong ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Sư huynh à, không phải ta nói huynh rồi sao, coi chừng mất công toi mất cả giỏ long vương, cho ai không cho lại cho đối thủ một mất còn của Đại Ly, vị tiểu hoàng tử Đại Tùy. Cẩn thận sau này Tống Trường Kính tính sổ với huynh. Hơn nữa nước phù sa không chảy ruộng ngoài, để cho chất nữ của ta cũng tốt thôi, như thế nào, sư huynh thấy bảo bối phỏng tay, không giữ được thì tặng cho ta cũng tốt.”
Ánh mắt Dương lão nhân lạnh lùng phóng đến, Trịnh Đại Phong câm như hến, không dám nói nhiều thêm nửa chữ, giơ hai tay lên, thành thành thật thật ngồi trên bậc thang.
Lão nhân nói: “Mang theo Phù Nam Hoa đi Long thành với lão nhân.”
Vẻ mặt Trịnh Đại Phong kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tang thương không chút thay đổi của lão nhân.
Vị này là một quang côn hán tử canh cổng, chậm rãi thu hồi tầm mắt, vỗ vỗ đầu gối, cười khổ đứng dậy, cũng không nói tiếng nào, đi xuống bậc thang, đi ra phía sau cửa hàng.
Sau lưng truyền đến tiếng nói uy nghiêm của lão nhân: “Nhớ kỹ, chết cũng không tiết lộ lai lịch.”
Trịnh Đại Phong càng cười khổ, gật gật đầu, không xoay người, bước chân nhanh hơn.
Đi đến hành lang phía sau chính đường, hán tử này xoay người lại, quỳ xuống dập đầu ba cái, trầm giọng nói: “Sư phụ bảo trọng sức khỏe.”
Từ đầu tới cuối lão nhân không nói lời nào.
Trịnh Đại Phong rời khỏi cửa hàng Dương gia.
Hán tử Lý Nhị ngồi trên băng ghế, có hơi bênh vực kẻ yếu thay cho sư đệ đồng môn Trịnh Đại Phong: “Sư phụ, người đối với sư đệ cũng quá…”
Lão nhân cười nói: “Không hợp tình hợp lý à?”
Hán tử gật đầu: “Sư đệ tuy cả ngày không làm việc chính sự, nhưng làm việc gì cũng muốn tốt cho sư phụ, nói thật điểm này con không bằng đệ ấy.”
Lão nhân từ chối cho ý kiến việc này: “Dù sao lục bình cũng không có rễ, ngay cả cỏ dại ven đường cũng không sánh bằng, chết ở đâu không phải chết.”
Hán tử thở dài nói: “Lần này sư đệ ra khỏi trấn nhỏ, chắc chắn trong lòng không thoải mái lắm.”
“Nói chung, muốn nhất mạch tương thừa, tân hỏa tương truyền, cần phải có ba tên đệ tử, một người “có thể trọng dụng”, có thể làm vinh dự sư môn, sư phụ sau khi chết, có thể chống đỡ được trọng trách, trấn giữ cục diện, cả về bên trong lẫn bên ngoài. Một người có thể “tiếp theo đèn nhang”, nhìn qua thì bản lãnh gì cũng không bằng người trước, nhưng là thắng ở tính dẻo dai, trời sập xuống, cho dù các đệ tử hữu dụng đã chết, người này có thể hết lần này tới lần khác có thể bảo đảm sư môn đèn nhang không ngừng, lúc đang thịnh tác dụng không rõ ràng nhưng thời khắc nguy hiểm vừa đến môn đình không dao động, sẽ rất quan trọng. Người cuối cùng, phải “có ý nghĩa”, thiên phú tốt, căn cốt tốt, cái gì cũng tốt, rất có ý nghĩa, thậm chí không cần cảm kích như thế nào đối với sư phụ cùng tông môn, làm sư phụ sẽ có một đệ tử như vậy, không nói chuyện theo mọi quy củ, tục ngữ nói dạy học trò chết đói sư phụ, tên đồ đệ này cuối cùng chính là như thế.”
Hán tử tò mò hỏi: “Con, sư đệ và cả Mã Khổ Huyền, ba chúng con theo thứ tự là người nào?”
Dương lão nhân cười nói: “Nhiều năm trôi qua như vậy, ai nói ta chỉ có ba đồ đệ các ngươi?”
Hán tử ngẩn người, cười có chút xấu hổ: “Con đã quên cái này.”
Dương lão nhân cười hỏi: “Vậy Tống Trường Kính như thế nào?”
Hán tử chăm chú suy nghĩ khoảnh khắc, kết quả chỉ có ra hai chữ: “Không tệ.”
Dương lão nhân rút tẩu thuốc lá ra, nuốt mây nhả sương, chậc chậc lấy làm kỳ lạ nói: “Đó là rất lợi hại.”
Hán tử nói: “Tống Trường Kính đồng ý…”
Không đợi đệ tử nói xong, Dương lão nhân dậm chân một cái, trời đất yên tĩnh.
Hán tử cười nói: “Sư phụ, chúng ta làm việc mấy năm nay, có thể không tính là bí mật, còn cần quan tâm những thứ này?”
Dương lão đầu chậm rãi nói: “Ngay cả giả bộ một chút cũng không làm, ngươi là muốn tạo phản à?”
Hán tử hỏi ngược lại: “Có hai loại?”
Dương lão nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời, tầm mắt xuyên thấu qua ba tầng thiên địa, lão nhân im lặng không lên tiếng.
Tâm tình hán tử nặng nề, hỏi: “Sư phụ, hai thằng nhóc Tề nhi nhà con thật phải đi thư viện Sơn Nhai?”
Dương lão nhân: “Nếu Tề Tĩnh Xuân nguyện ý lấy làm trao đổi, vì sao không đi? Chuyện tốt hiếm có như này, tuyệt không khoa trương.”
Dương lão nhân hỏi: “Vì sao Tề Tĩnh Xuân không đưa thẳng cho Trần Bình An?”
Dương lão nhân cười nói: “Ngươi cho đó chính là giúp Trần Bình An? Ghét bỏ đứa bé kia chết không đủ nhanh còn tạm được, ngươi có tin không.lúc đó nếu như ngươi thành công đưa giỏ long vương và cá chép vàng đi, không quá ba ngày, Trần Bình An sẽ chết bất đắc kỳ tử ở nơi nào đó trong trấn nhỏ?”
Hán tử nghi hoặc hỏi: “Trước khi Trần Bình An sáu tuổi, đã bị cha hắn đánh nát bản mạng sứ, vì vậy không có ràng buộc, tuy nói có thể hài tử này không giữ được cơ may gì lớn, nhưng này đã là chuyện xấu, đồng thời cũng là chuyện tốt, hắn tựa như ngọn đèn trong phòng tối, liền có nhiều thiêu thân lao đầu vào lửa, trong lúc này, đứa nhỏ đáng thương lao tới giành đồ, không phải là chuyện bình thường hay sao?”
Dương lão nhân giải thích nói: “Chỉ cần ở trên trấn nhỏ, Trần Bình An sẽ không có vận khí gì tốt, cơ duyên quá lớn, đứa bé kia cầm không nổi, không giữ được, chính là hai tay trống không, mệnh nghèo hèn, hắn có thể còn sống sót đã tương đối không dễ dàng. Đổi lại là những đứa khác, hay cái gọi là con cưng của trời chắc cũng chết đến bảy, tám lần rồi.”
Hán tử nhếch miệng cười nói: “Cho nên cái này cũng là một chút nguyên nhân sư phụ giúp hắn, sư phụ người có thể cho, vừa vặn Trần Bình An có thể chống đỡ được.”
Dương lão nhân do dự một chút phả ra một luồng khói dày đặc: “Vậy ngươi biết, ngươi nỗ lực đưa cho Trần Bình An phần cơ duyên kia, thiếu chút nữa thì hại chết hắn. Đại Tùy hoàng tử cùng hoạn quan, Trữ Diêu, hình đồ thích khách, cổ quái đạo nhân… Trần Bình An thiếu chút nữa thì chết trong tay những người này.”
Hán tử nhíu nhíu đầu lông mày.