Chương 156: Thiếu niên đầu vai gánh thảo trường oanh phi

Thiếu niên đầu vai gánh thảo trường oanh phi

Chương 156

Tống Trường Kính không quay đầu, chỉ là nâng tay chỉ chỉ phía sau đại môn kia, “Qua đạo môn đó, lại dọc theo thang đi xuống phía dưới, ước chừng sau ba mươi dặm đường, chính là dẫm lên ranh giới phía trên Đại Ly ta. Khi đó khả năng ngươi quay đầu cũng thấy không rõ cái gì, nhưng mà có thể rõ ràng một việc, chính là Tòa Ly Châu động thiên này, thật ra tựa như treo cao giữa bầu trời…”

Tống Trường Kính hơi tạm dừng, “Một hạt châu.”

Tống Tập Tân đứng ở đỉnh núi, tầm nhìn trống trải, sống ở ngõ Nê Bình nhiều năm như vậy, những gì nhìn thấy đều là tường đất, thiếu niên thích loại cảm giác lúc này, đăng cao nhìn xa, ngàn dặm núi sông tất cả nằm dưới lòng bàn chân mình.

Tống Trường Kính khép lại chiếc áo khoác lông chồn tuy cũ mà quý báu, vị phiên vương này hôm nay đặc biệt có hứng thú nói chuyện, đưa tay chỉ một tòa núi cao hướng tây, “Tòa núi cao đó tên là Phi Vân Sơn, về sau có khả năng được Đại Ly sắc phong làm một trong mười núi chính ngoài Ngũ nhạc, dựa theo quy củ xưa tổ tông lưu lại, sẽ xuất hiện một vị sơn thần tái nhập gia phả hàng đầu, có thể đắp nặn tượng thần kim thân, đường đường chính chính hưởng thụ nhân gian hương khói, vì Đại Ly trấn áp khí vận một vùng, không đến mức tản mạn đi nơi khác, để tránh may áo cưới cho nước láng giềng. Dân chúng trấn nhỏ chỉ có đứng ở đỉnh núi Phi Vân Sơn, mới có thể nhìn thấy tòa Long Đầu Sơn dưới chân chúng ta, bởi vì Long Đầu Sơn được đại trận bảo vệ, mắt thường phàm thai tầm thường, không nhìn thấy được quang cảnh nơi đây, cái này coi như là một cơ duyên, căn cứ ghi lại trong tài liệu mật của nha thự, trên lịch sử còn có mấy người vì vậy mà đi lên Long Đầu Sơn, thành công đi khỏi phương thiên địa này.”

Tống Tập Tân hỏi: “Vậy những người này có phải đều trở nên nổi bật hay không? Thành người đứng trên người ở Đại ly chúng ta hoặc là Đông Bảo Bình Châu?”

Tống Trường Kính cười nói: “Có hai người sống không tệ ở Đại Ly, nhưng cách xa nhau ba mươi năm, một văn một võ, được đời sau xưng vì Đại Ly Song Bích, người văn kia, sau khi chết thụy hiệu Văn Chính, người võ kia, con cháu được thừa kế không nhỏ tổ ấm trụ quốc, tuy nói đánh giá của bổn vương đối với con cháu hai người cực kém, nhưng mà tình hương khói giữa hai nhà cùng Đại Ly, bổn vương bịt mũi cũng phải nhận, dù sao năm đó nếu không có bọn họ liên thủ ngăn cơn sóng dữ, Đại Ly Tống Thị không chống chọi qua được cửa ải khó khăn lần đó.”

Tống Tập Tân cảm nhận được tiếng gió thổi phần phật trên đỉnh núi, có cảm giác mọc cách bay lên, hỏi: “Vậy còn những người khác?”

Tống Trường Kính thở phào một hơi, bộc phát thần thanh khí sảng, áp chế khí hải rục rịch bốc lên trong cơ thể, giống như dùng một bàn tay mạnh mẽ ấn lên một vầng mặt trời đang từ từ dâng lên, Tống Trường Kính giờ phút này rất chắc chắn, chỉ cần mình bước ra khỏi đại môn, sẽ lập tức tễ thân cảnh thứ mười, được xưng là võ đạo chỉ cảnh đệ thập cảnh!

Toàn bộ Luyện khí sĩ dưới ngũ cảnh, đối với một vị đăng đỉnh võ đạo chỉ cảnh đại tông sư, hầu như không hề có phần thắng, chỉ có kết quả bị nghiền áp oành sát.

Tống Trường Kính phục hồi lại tâm tình, cho thiếu niên biết một chân tướng không quá ấm áp: “Chết hết. Bổn vương từng tự tay giết chết một người, lúc ấy bổn vương mới chỉ là võ phu thất cảnh, người nọ lại là một vị kiếm tu tương đối khó giải quyết, hơn nữa con người chính trực đỉnh phong, lần đó bổn vương cùng hắn đuổi giết lẫn nhau, trằn trọc bảy tám trăm dặm đường, cuối cùng một tiểu địa phương tên Là Bạch Hồ Quan ở biên cảnh nam bộ Đại Ly, rốt cuộc bị bổn vương đuổi theo, sau khi đập nát hắn toàn bộ pháp khí bàng thân cùng phi kiếm bản mạng, bổn vương còn chặt đứt hắn cổ. Hết cách, không chịu để Đại Ly sử dụng, cũng chỉ có kết cục này. Tống gia luôn luôn hậu đãi Luyện khí sĩ không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết là những Luyện khí sĩ, phải nên vì Tống gia bán mạng, cho dù chỉ là làm bộ.”

Đoạn sau của một lần chém giết đó là Tống Trường Kính tiến vào cảnh thứ tám.

Tống Tập Tân đối với lịch sử truyền kỳ của vị phiên vương thúc thúc này cũng không có hứng thú, chỉ là tò mò hỏi: “Là vương triều khác ra giá rất cao? Mới khiến cho bọn họ không tiếc bội phản Đại Ly?”

Tống Trường Kính cười nói: “Trước tên kiếm tu kia, phần lớn là như thế. Đại Ly chỗ xa xôi, dân phong bưu hãn, vốn là quốc gia sùng võ, võ đạo thiên tài xuất hiện lớp lớp, tuyệt không đáng giá, nhưng Luyện khí sĩ nho nhã mềm mỏng lại vô cùng hiếm có, cho nên những người xuất thế, Đại Ly hoàng đế đương nhiệm đều hận không thể cung phụng như Bồ Tát, đương kim Thiên tử, ừ, cho dù là vị hoàng huynh kia, đương nhiên cũng không ngoại lệ, có lần tên kiếm tu kia vào cung yết kiến hoàng huynh, đeo kiếm mà đi, bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời, thực thiếu lễ độ a, hắn lúc ấy vừa vặn nhờ vận khí có được đến một món bảo vật hộ thân trong tay, triều dã cao thấp, như thái dương giữa trời, cho nên sau khi nhìn thấy bổn vương, ngay cả chào cũng không chào, là như thế đó.”

Tống Tập Tân hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tống Trường Kính dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngu ngốc, liếc xéo cháu mình một cái, “Sau đó không phải đã chết?”

Tống Tập Tân vẻ mặt không thể tưởng tượng, “Thúc thúc bởi vì người ta không chào hỏi thúc, nên bực tức mà hạ sát thủ, chém giết một gã có thể xưng là đại tu sĩ rường cột quốc gia?”

Tống Trường Kính lạnh lùng nói: “Có vài người, ngươi không được nuông chiều họ.”

Tống Tập Tân ánh mắt hồ nghi, tựa như không hiểu một hoàng tộc Đại Ly kiệt ngạo bất tuân, không để ý đại cục như vậy làm thế nào mà sống tới ngày nay.

Tống Trường Kính cười nói: “Có thể ngươi không biết một sự kiện, đó chính là toàn bộ Đông Bảo Bình Châu, chỉ cần là Luyện khí sĩ của vương triều, vô luận xuất thân gì đều dựa vào núi, đều phải vì hoàng đế đi tới biên cảnh sa trường cống hiến sức lực bán mạng, thành thật chém giết ba năm, nếu chiến công không đủ, lại tiếp tục ở lại biên cảnh uống gió tây bắc, đến khi đạt đủ mới có thể về nhà hưởng phúc.”

Tống Tập Tân càng thêm nghi hoặc, “Thúc thúc ngươi không phải mới nói Đại Ly tôn sùng nhất là Luyện khí sĩ sao? Như thế nào còn có quy củ như vậy? Lại nói lui một bước, Đại Ly không sợ những người này chết non ở sa trường?”

Tống Trường Kính ha ha cười nói: “Đây là quy củ bất thành văn, được ký kết sau khi bổn vương nắm giữ binh quyền.”

Tống Tập Tân giật mình nói: “Là tên kiếm tu không muốn đi sa trường, làm mất mặt mũi của thúc? Khiến cho Luyện khí sĩ khác quít làm cam chịu, vô hình trung làm hỏng quân tâm dân tâm của Đại Ly? Cho nên nếu cả hai lựa chọn đều nguy hại thì chọn cái ít hại hơn?”

Tống Trường Kính lắc đầu nói: “Thời điểm tên kiếm tu trẻ tuổi kia đi bộ đội biên cảnh, ngắn ngủn một năm đã lập đủ chiến công, ở Đại Ly danh tiếng cũng không tệ.”

Tống Tập Tân thẹn quá thành giận nói: “Vậy đến cùng là vì sao? ! Chẳng lẽ là cùng thúc tranh giành tình nhân, hay là phạm vào Tống Thị kiêng kị, hoặc là âm thầm thông đồng với địch phản quốc?”

Đáp án của Tống Trường Kính rất đơn giản, “Tuy nói tu sĩ cùng võ phu là người trên hai con đường, người trước cũng quả thật càng thêm… à, dùng lời của Tú Hổ để nói, chính là càng thêm kim chi ngọc diệp. Võ phu cảnh thứ bảy coi như đi tới cuối, nhưng mà Luyện khí sĩ lại còn có thượng ngũ cảnh có thể leo lên, chênh lệch giữa hai người, quả thật không nhỏ, nếu lôi ra một nhóm người sắc bén nhất giữa hai bên, Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh, tựa như đứng ở đỉnh núi này, người trong võ đạo giống như bổn vương, lại chỉ có thể là đứng ở đỉnh núi Phi Vân Sơn kia, đương nhiên, võ đạo chỉ cảnh tông sư, cùng tu sĩ cảnh giới thứ mười một, mười hai, cũng không phải không đánh lại, nhưng nói đến cùng, ở trong mắt kẻ thế tục, võ phu chính là đánh chỉ biết đánh đánh giết giết đại quê mùa, phải thấp hơn tu sĩ một cái đầu, cho nên lần đó gặp nhay trong cung, hắn không những không chào hỏi bổn vương, mà còn cố ý liếc mắt dò xét ta, khóe miệng nhếch lên, thực khiêu khích a, bổn vương liền muốn dạy hắn làm người.”

Tống Tập Tân ngây ra như phỗng.

Dạy người ta làm người, vậy ngươi tốt xấu cũng lưu lại cho người ta một con đường sống a, không nên cắt đứt cổ người ta chứ?

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset